Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống buộc người ta phải đương đầu với rất nhiều khó khăn, không có gì là hoàn toàn theo ý mình cả. Biện Bạch Hiền về đến nhà thì đã thấy cả đám người đang quay lại, toàn bộ trước mắt bị cháy rụi. Cậu hoảng hốt chạy vội vào. Bác chủ nhà khóc lóc vật vã. Nếu không phải hồi sáng bị Phác Xán Liệt đuổi bắt lại phải nằm viện trọn đến một ngày thì cũng xảy ra chuyện này. Đứng bất lực nhìn đám lửa lớn được dập tắt, bên trong còn hừng hực hơi nóng, Biện Bạch Hiền bất chấp ngăn cản đi vào. Toàn bộ đều chỉ còn là lớp tro tàn. Vẫn còn đứng ngoài cửa đã bị một bàn tay mập mạp kéo lại. Người chủ nhà lớn miệng nói:

" Cậu bồi thường nhanh"

Chính vì thế, Biện Bạch Hiền không những vô gia cư hiện tại toàn bộ tiền mặt tích góp hai năm nay đều đem đưa cho bà ta. Cậu không cách nào đành phải đến cô nhi viện, chính là vừa đến đó một đám trẻ em đã ngồi trên hàng ghế đá trước cổng, giống như việc của chúng chỉ là chờ cậu đến sau đó nói chuyện vậy. Bạch Hiền kì lạ nhìn chúng. Ngay cả Tiểu Hàn thấy cậu cũng chẳng mấy vui vẻ. Bộ dạng đứa nào cũng mệt mỏi. Nhu Minh thì nhắm chặt mắt ngủ. Có điều rõ ràng đó là đang giả bộ. Tiểu Hàn nhếch môi uể oải nói:

" Anh Bạch Hiền!"

" Mấy đứa có chuyện gì buồn à?"

Vừa nói đến đây, cả đám liền không hẹn cùng nhau thở dài. Biện bạch Hiền đột nhiên cũng cảm thấy số phận mình có điểm đồng giao. Tiểu Hàn đại diện bọn trẻ nói:

" Cô nhi viện sắp không ổn rồi, bọn em không làm được gì, nhà một đống miệng ăn. Haizz..."

Thật không giống Tiểu hàn chút nào. Nó giờ cũng biết lo toan cuộc sống rồi sao? Biện Bạch Hiền đột nhiên nản chí, đến đây chính là muốn ở nhờ vài ngày, nhìn thấy hoàn cảnh này, thực sự bản thân mình không ổn rồi. Cậu cười cười sau đó nói lời cáo từ lũ nhỏ.

Đèn đường toả sáng một đoạn, đi hết lại tối sầm, Biện Bạch Hiền quay đầu nhìn cột đèn cô đơn đằng sau. Trời cũng tối rồi. Hiện tại còn chưa ăn gì, đói. Nghĩ đến hồi sáng cãi nhau với Phác Xán Liệt thì giống như bị trút hết sinh lực mà ngồi xuống ghế. Hắn nói giống như đổ lỗi toàn bộ cho mình vậy. Chẳng lẽ tất cả cậu đều phải nói cho hắn biết. Bản thân mình bị hắn thương tổn đến khi đầy vết thương chằng chịt không sao tự mình bịt lại được. Phác Xán Liệt là đồ ích kỉ. Đầu tiên là nghĩ cho bản thân mà đem cậu thành tính nô mà hành hạ, sau đó dùng kẻ khác nhục nhã cậu, tiếp theo một năm sau bày ra bộ dạng đau thương bao bọc cậu, rồi được một thời gian không nhẫn nại được, tiếp tục đem cậu ra chà đạp, cuối cùng chán nản mà vứt bỏ. Biện bạch Hiền thấy mình rất giống con rối trong tay hắn. hắn muốn ôn nhu thì ôn nhu, muốn hung dữ thì hung dữ. Cái mà hắn thực sự muốn không phải bản thân cậu, mà là Biện Bạch Hiền một mực nghe lời, một mực làm theo những gì hắn ra lệnh.

Nghĩ lại, Biện Bạch Hiền chưa từng sở hữu cái gì. Bản thân lại mặc người ta sắp đặt. Sinh ra có lẽ ngay từ bé đã bị đưa đến cô nhi viện, chuyện hồi bé cũng chẳng có gì đặc biệt mà nhớ, lớn lên tưởng chừng có ba mẹ thì lại đều là màn kịch họ dựng ra. Cậu lại ngu ngơ cho đến tận phút cuối. Bị gã kia hạ nhục nằm ô uế trên mặt đất, nghe được thanh âm chém giết, còn nghe được bọn họ cãi nhau.

" lão già lừa ta rồi, Phác Cường bị giết, Biện Bạch Hiền cũng không có huyết thống với Phác gia, chẳng qua bọn họ lợi dụng để dụ ta thôi."

Cũng không biết từ ai nói ra, chỉ cảm thấy bản thân ngu ngốc tột cùng. Mọi chuyện bọn họ coi là bình thường, nhưng thực ra đối với cậu là cả một cú sốc lớn. Ngày đó Phác xán Liệt đến đưa cậu trở về, BIện Bạch Hiền đã hi vọng, hắn vẫn không biết chuyện mình đã sáng tỏ mọi chuyện. Vậy mà bọn họ lại không cho phép cậu từ lừa mình dối người nữa. biện Bạch Hiền chỉ được đối xử giống như người bọn họ mang nợ. Ba Phác cũng chẳng còn coi cậu là con nữa. Bản thân cũng hiểu rõ chỉ có cô nhi viện mới là ngôi nhà có thể chứa mình. Vô thanh vô thức đứng lên, đi đến cô nhi viện.

" Nhu Minh! Anh ngủ cũng đạt một chút đi, diễn xuất quá tệ."

Tiểu Hàn cầm một chiếc kẹo mút lớn vừa mút vừa chu mỏ lên mắng. Biện Bạch Hiền nghe thấy được có cảm giác kì lạ, liền đứng nép vào cánh cửa nhìn xem chúng nói gì.

" Im đi, không phải anh Thế Huân nhờ thì anh cũng không bao giờ làm cái việc khỉ gió ấy. Phác Xán Liệt đúng là tên khốn. anh Bạch Hiền đến đây ở không phải tốt sao?"

" Không được chửi anh Xán Liệt, anh ấy thưởng em kẹo mút này."

" Hừ"

Nhu Minh tức giận bỏ đi, Biện bạch Hiền ngó qua, nhìn mấy đứa trên tay đứa nào cũng có một chiếc kẹo mút, nhíu mày suy nghĩ một chút. Phác Xán Liệt? Vừa nghĩ đến cái tên kia miệng đã bị bịt chặt lại bằng một chiếc khăn sau đó ngất xỉu, mọi thứ đều khựng lại tối đen.

...

Đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trên giường lớn, Biện Bạch hiền nuốt một miếng nước bọt đắng ngắt xuống miệng, cậu nhoài người ngồi dậy thì thấy trên thân được thay bởi một bộ đồ. Bạch Hiền sửng sốt một chút, sau đó cũng bình tĩnh ngồi yên. Chỗ này, bản thân cậu nhớ rõ, là Phác gia. Nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời sắp lặn, chính mình nằm ngủ ở đây suốt một ngày. Ánh sáng tắt hẳn, căn phòng tối mịt, đến khi cửa mở thì chỉ hắt lại bóng đen lớn. Phác Xán Liệt bước vào, đặt bát cháo trên bàn, quay sang giường thì thấy Biện Bạch Hiền đang ngồi trên đó nhìn mình. Hắn đi đến mở công tắc đèn ngủ. Căn phòng bắt đầu được thắp sáng bởi ánh sáng nhàn nhạt ấm áp.

" Em đói không? Dùng cơm đi."

Biện bạch Hiền im lặng không nói gì. Phác Xán Liệt đi đến đưa tay đặt lên đầu cậu.

" Cả ngày nay sốt, chắc chắn mệt rồi, để anh đút cho em ăn."

Phác Xán Liệt đưa thìa cháo lên miệng Bạch Hiền, cậu vẫn mím chặt môi không chịu ăn. Hắn kiên nhẫn dịu dàng nói:

" Em ăn đi, không thấy đói sao?"

" Nhìn thấy mặt anh ghê tởm, tôi không thấy đói."

Biện Bạch Hiền hằn học nói, ngang nhiên đưa mắt đối diện với Phác Xán Liệt.

" từ chiều qua chưa ăn cái gì, tốt nhất cứ ăn đi."

Hắn nghiêm giọng hơn một chút, Biện Bạch Hiền lại càng ngang bướng không chịu ăn, nghiêng mặt qua chỗ khác. Phác xán Liệt tức giận đưa tay kéo mạnh cằm cậu lại.Hai người bắt đầu giằng co, Biện bạch Hiền một mực không muốn ăn, Phác Xán liệt một tay bóp cằm cậu, một tay đưa thìa cháo lên miệng cậu bá đạo khai mở khớp hàm Biện Bạch Hiền buộc cậu phải há miệng ngậm thìa cháo. Hắn rút chiếc thìa ra thấy Biện Bạch Hiền vẫn không chịu ăn, một khắn giật mạnh cằm cậu về phía mình, sau đó hôn xuống. Biện Bạch Hiền cố đẩy cháo ra ngoài, nhưng Phác Xán Liệt đã bịt chặt miệng cậu. Đến khi cháo nuốt hết xuống mới rời đi, hắn đưa tay vào túi áo vest lấy ra chiếc khăn lau sạch miệng, nghiêm túc đứng lên nói:

" Ăn hết cho anh!"

" Anh là cái gì ra lệnh tôi?"

Phác Xán Liệt không nói câu nào, im lặng quay đi chỗ khác. Bạch hiền đứng lên, cầm bát cháo đập mạnh xuống đất. Ngay cả Phác Xán Liệt cũng giật mình, hắn thấy thế vội vàng đi đến kéo mạnh tay Bạch Hiền lại.

" Em ..."

" Lại tiếp tục giam lỏng tôi, lại muốn tôi thành nô lệ tình dục của anh, như thế nào? Đốt nhà tôi, mua chuộc bọn trẻ, Anh là loại người không từ thủ đoạn. Đồ xấu xa."

Bạch Hiền đưa tay giằng ra, sau đó liên tục đánh lên ngực Phác Xán Liệt. bao nhiêu oán giận dồn hết xuống, mỗi lúc đánh một mạnh hơn. Cậu cũng không hiểu sao bản thân lại ưa bạo lực như vậy, nhưng gặp phải uỷ khuất, đánh được thế này có cảm giác cũng nhẹ hơn được một chút.

" Em có thể hành hạ anh."

Phác Xán Liệt nắm hai tay cậu lại, một tay nâng mặt Bạch Hiền nhìn lên mắt mình. Đôi mắt hắn rất đẹp. Từ trước đến nay có lẽ đó là đôi mắt quyến rũ, huyền bí nhất mà cậu nhìn thấy. Bạch hiền ít khi nhìn thẳng mắt hắn, nhưng mỗi lần nhìn đều có chút sợ hãi, cho dù có cố tỏ ra mạnh mẽ kiên cường nhưng thực ra không phải. Cậu sợ nhìn ánh mắt đó bản thân mình sẽ lạc hướng.

" Trước kia, anh là một đứa trẻ có tất cả, ba anh đưa một đứa trẻ khác đến, chẳng khác nào nói, tất cả những thứ của con hiện tại giao hết cho nó đi, nó mới có quyền, kì thực là của nó, kì thực con chẳng có cái gì. Anh cũng dùng phương thức này để trút giận. Ngày biết được sự xuất hiện của em, anh đã phát điên, dùng nắm đấm để giảm bớt đau đớn. anh đánh tất cả những ai gặp trên đường về nhà. Anh hét vào mặt ba ruột mình. Anh hận ông ấy. Anh... khi đó thành thành thật thật hận em đến tận xương tuỷ."

Ngữ khí dần run lên. Biện bạch Hiền cũng bị run theo cánh tay vững chắc của hắn. cậu sợ hãi thả lỏng người, đôi mắt bắt đầu chuyển sang biểu tình hoang mang. Phác xán Liệt có nỗi đau đấy, Biện Bạch hiền chưa một lần nghĩ đến.

" Nhưng khi gặp em, anh lại không điều khiển được. anh tàn bạo như dã thú, lại có lúc ôn nhu giống một người anh thực sự vậy."

" Anh im đi."

Bạch Hiền vội cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt đã thấm nước.

" Cho dù ôn nhu, hay tàn bạo. Anh đều thương tổn tôi. Tôi vừa bước vào sự ôn nhu của anh, đã bị anh kéo mạnh ra sau đó hành hạ. Tôi... sợ anh. Mỗi lần gặp anh, nhìn thấy anh, trái tim tôi đều phát run, không có một lần bình tĩnh được. Anh khiến tôi cảm thấy toàn thân ô uế, nhục nhã. Ngay cả tình cảm của tôi...."

Cậu hít một hơi sâu, cố gắng ghìm chặt nước mắt vào khoé mắt.

" Ngay cả tình cảm đối với Thiên Cựu, tôi cứ cố gắng bảo vệ, cố gắng giữ nó thật trong sáng, nhưng mà... lại bị vấy bẩn bằng thứ dâm ô, tôi dùng bản thân dùng cơ thể. Suy nghĩ ngây ngô đó, là bởi vì tôi nghĩ, ít ra tôi cũng có chút mị lực, ít ra tôi cũng có thể làm anh thương yêu một chút, hoặc là làm anh đắm chìm trong dục vọng. Nhưng mà đều không phải. Bài học đầu tiên của tôi là đấy. Chính là bài học mang tựa : " Tôi không có một chút giá trị nào, không có một chút trọng yếu với anh" . "
Nói câu cuối cùng, Biện bạch Hiền ngẩng đầu tiếp tục nhìn hắn. Phác Xán liệt nghe được, bản thân chấn động mạnh. Biện bạch hiền chỉ là đang nói một chuyện cũ nhất, nhỏ nhất. Hắn đột nhiên có cảm giác mình còn làm ra chuyện kinh khủng hơn nữa. Bạch Hiền đằng sau chuyện này còn đau khổ hơn nữa. lòng bàn tay buông lỏng ra. Biện Bạch Hiền lui lại.

" Anh cần tôi nói sao? Cần tôi nói hết sao? Ý anh là, anh cố tình làm tổn thương tôi, để khiến tôi kể từ từ từng chút từng chút chuyện cho anh nghe sao? Bản thân đau đớn, sau đó kể với anh, tôi đau khổ thế này, tôi uỷ khuất cái này. Tiếp theo anh sẽ trả lời là: Tôi chẳng quan tâm. Cuối cùng anh cười hả hê vì đã khiến một đứa ngốc đau khổ đúng không?"

" Bạch hiền."

Phác Xán Liệt nghe được ngữ khí tột cùng xót xa trong lời nói của cậu, liền tiến đến muốn ôm Biện Bạch Hiền, nhưng Bạch Hiền lại vội vàng hét lên.

" Không được lại gần."

" Anh không có ý đó, anh chỉ muốn em kể ra, sau đó anh sẽ cùng em gánh vác."

" Gánh vác thế nào đây, khi mà tôi đã mất hoàn toàn niềm tin vào anh rồi, anh tìm được một quả trứng khổng long nữa, có lẽ tôi mới tiếp tục tin anh."

Biện Bạch Hiền vừa cười méo mó vừa nói.

" Tôi chỉ muốn hỏi một điều thôi?"

Phác Xán Liệt chăm chú nhìn Biện Bạch Hiền nói.

" Ngày đó..." Biện Bạch Hiền có vẻ rất khó khăn, cậu không ngừng nuốt nước bọt, ngừng lại một lúc lâu vẫn còn ấp úng. " Ngày đó... có đúng như kế hoạch, anh có đến chỗ căn nhà hoang, chỗ tay đó giữ tôi để tiếp quân không?"

Phác Xán Liệt khó hiểu nhìn biện Bạch Hiền, cuối cùng vẫn nghĩ ra. Chính là cậu sợ mình nhìn thấy bộ dạng thê thảm bị người cậu yêu coi thường sao? Kì Thiên Cựu có lẽ đã tỏ ra cùng cực coi thường Biện bạch Hiền. Bạch Hiền sợ người khác nhìn thấy bộ dạng đó? Bạch Hiền chờ đợi nhìn chằm chằm hắn. Phác Xán Liệt ánh mắt cũng không còn chút tội lỗi nào nữa. Hắn dùng biểu tình cao cao tại thượng của mình mà nhìn.

" Bộ dạng đó của em sao? Anh biết."

Bạch Hiền một phen cứng người, chính là như vậy, thì ra như vậy. cậu ngay cả bản thân cũng không thể yêu được, vì thế hắn chắc chắn đang thương hại cậu. Hắn còn đang mỉa mai cậu, có lẽ rất vui vẻ nhìn bộ dạng này của mình. Phác Xán Liệt thấy Biện Bạch Hiền yếu đuối, tận dụng đi đến ôm lấy cả thân thể đã mềm nhũn của cậu. Biện Bạch Hiền ngoan ngoãn nằm trong lòng Phác Xán liệt, cậu kinh ngạc đến nỗi không sao phản ứng nổi. Phác Xán Liệt nhìn thấy. lúc đó cả người cậu không chỗ nào là không bẩn thỉu. Bạch Hiền cứ thế bật khóc.

Phác Xán Liệt lại cứ ngỡ cậu nghĩ đến Thiên Cựu mà đau lòng, bản thân hắn vì Biện Bạch Hiền hèn hạ đưa tay ra an ủi. Giống như tự dìm chìm tôn nghiêm của mình. An ủi người mình yêu bị thất tình sao?


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net