Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền từng cho rằng bản thân mình có thể từng chút một chấp nhận Phác Xán Liệt. Nhưng có lẽ đối với con người, tổn thương chẳng bao giờ hoàn toàn hết được. Mọi chuyện chẳng có gì thay đổi, mỗi ngày đều yên ả trôi qua. Phác Xán Liệt bắt đầu bận tối mắt tối mũi, thời gian này có rất nhiều công việc đích thân chủ tịch phải ra mặt. Quốc gia tổ chức đón đại sứ về nước, Phác Xán Liệt kí hợp đồng lần này, nên không thể ỷ bệnh lười nhác nữa.

Ngày nào cũng ở nhà, Biện Bạch Hiền lại một mực không muốn ra ngoài. Như mọi hôm, ngày ấy, đang ngồi xem một bộ phim chiếu trên ti vi thì người giúp việc nói có một cô gái đến muốn gặp cậu. Cô ta bước vào, vẫn xinh đẹp thanh khiết cao ngạo như xưa. Chu Tư Hy. Biện Bạch Hiền liếc một cái qua cô ta. Chu Tư Hy cười chua xót đi đến ngồi xuống.

" Cậu có thể đi theo tôi không?"

Cô ta thành khẩn cầu thị, Biện Bạch Hiền nhìn đôi mắt đã ửng đỏ của Chu Tư Hy, đáy mắt cao ngạo trước kia nhìn mình hiện tại đang cầu khẩn chính kẻ cô ta từng khinh miệt. Cậu có chút hả hê. Trước kia đối với mình, Chu Tư Hy luôn luôn đáng ghét, luôn luôn cao quý hơn. Bây giờ, tình huống này khiến cậu thực sự rất thích thú.

Chu Tư Hy có vẻ đã yêu Kì Thiên Cựu, cô ta nói muốn cậu đến gặp anh. Chỉ một lần thôi cũng được. Thiên Cựu sau lần chứng kiến cảnh đó, trái tim đã in sâu hình bóng cậu. Biện Bạch Hiền nghe xong thực sự rất chua xót. Lúc người ta bị mất thứ gì đó, mới hiểu được cần thứ ấy như thế nào. Cậu im lặng lắng nghe, sau đó đứng lên, choàng chiếc áo choàng dài đến đầu gối vào người giữ ấm, kiêu ngạo nói

" Đi thôi."

Biện Bạch Hiền còn không quên nhắc nhở người giúp việc, nếu Phác Xán liệt trở về thì nói cậu đến nhà Giám đốc Kì.

Trên bàn ăn ba người, Kì Thiên cựu nhìn Biện Bạch Hiền, Chu Tư Hy nhìn anh, còn cậu thì chăm chú dùng bít tết. Sự im lặng lại không khiến cậu cảm thấy bức bách.

" Tư Hy làm phiền em."

KÌ Thiên Cựu làm đổ ly rượu vang lên khăn trải bàn, Chu Tư Hy nghe được liền vội vàng đưa chiếc khăn lau đến. Biện Bạch HIền ngừng ăn, hơi ngẩng đầu nhìn bọn họ.

"Hai người là vợ chồng, sao ăn nói khách sáo như vậy?"

Chu Tư Hy trong ánh mắt có nét bi ai, cô ta buông rũ mắt xuống, sau đó ngồi lại về ghế mình. Thiên Cựu hình như quá hồi hộp nên uống hơi nhiều rượu, khuôn mặt đã ửng hồng. Anh lắc lắc đầu phủ nhận.

" Bọn anh không phải. Bạch Hiền."

Anh vẫn luôn mong có một ngày giải thích được chuyện kết hôn với Biện Bạch HIền, nhưng đến bây giờ vẫn không biết giải thích ra sao.Là do Chu Tư Hy muốn trả thù chồng cũ nhờ vả Phác Xán Liệt, là do Phác Xán Liệt đưa Biện Bạch Hiền ra uy hiếp, anh chấp nhận. Vậy tất cả không phải đổ hết cho Tư Hy sao? Cái này có khiến cô ấy đau lòng không. Phận nữ phải gắn kết cả đời với người đàn ông mình không yêu. Bản tính cô lại là người trọng ơn nghĩa, hứa với người ta đâu có thể làm cho qua loa. Anh cũng nhận ra, tình cảm của Chu Tư Hy dành cho mình dần đổ thành tình cảm thành thật của người vợ rồi.

Chu Tư Hy kinh ngạc đứng lên, lúng túng nói đi ra ngoài. Cô biết rõ, lần này, Thiên Cựu sẽ nói chuyện đến tận cùng với Bạch Hiền, cô biết rõ, có thể bản thân mình sẽ bị bỏ rơi, gạt sang một bên. Cô muốn Phác Xán liệt cũng biết lựa chọn của hai người họ. Phác Xán Liệt phóng xe đến biệt thự của Kì Thiên Cựu, Chu Tư Hy đang ngồi trên chiếc ghế mây ngoài cửa, ánh mắt lơ đãng nhìn lên bầu trời đông lạnh lẽo. Phác Xán Liệt không nói một tiếng vội vàng đi vào. Hai người họ đang đứng hai bên bàn ăn, Thiên Cựu nắm thật chặt bàn tay của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt từ cửa đi vào im lặng. Hắn bỗng chốc không biết làm gì. Bản thân hắn chẳng lẽ lại tiếp tục dùng bạo lực mà kéo Biện Bạch Hiền về phía mình sao? Mỗi lúc hơi thở càng nặng nề, hô hấp khó khăn, giống như cơ ngực thắt lại ép chặt trái tim. Biện Bạch Hiền tại sao không giằng ra, tại sao vẫn để anh ta nắm chặt tay như vậy. Cậu bình tĩnh đứng im nhìn Kì Thiên Cựu. Kì Thiên Cựu lại thuỷ chung nói anh yêu em. Phác Xán Liệt cũng khao khát nói lớn " Anh cũng yêu em"

Hắn đi đến nắm tay còn lại của Biện Bạch Hiền. Cậu ấy lại một mực không chịu chuyển động. Chu Tư Hy đi đến đằng sau Thiên Cựu ôm chặt, tiếng khóc nức nở vang lên.

Kì Thiên Cựu nắm tay cậu rất lâu rồi, cảm giác được lưng mình ẩm ướt vì nước mắt của người phụ nữ đã sống cùng ba năm kia, tâm lập tức nhuyễn xuống. Anh nhẹ nhàng buông tay Bạch Hiền ra. Thấy vậy, Phác Xán Liệt kéo mạnh Biện Bạch HIền về phía mình ôm lấy, sau đó bế sốc ra khỏi căn nhà đó, đi đến ngồi xuống xe.

Ngồi đó nhìn Phác Xán Liệt ghen đến tức giận rất thú vị. Biện Bạch Hiền nhìn hắn không khởi động xe, trưng ra biểu tình buồn bực, khó chịu giận dỗi.

" Tại sao lúc đó em không giật ra."

Cuối cùng hắn vẫn kiên quyết hỏi. Biện Bạch HIền không trả lời, hắn càng khó chịu hơn, cánh tay đặt lên hai vai cậu nói.

" Có phải nếu hắn không buông tay em, em sẽ theo hắn không?"

" Chỉ cần anh không buông tay tôi, tôi cũng không có cách nào theo anh ấy đấy thôi."

" Nhưng mà em đối xử với hắn cũng như đối với anh sao?"

Phác Xán Liệt càng lúc càng hung hăng. Về nhà, nghe người giúp việc nói cậu Biện đi với Chu tiểu thư đến nhà giám đốc Kì thì hắn giống như ngồi trên chảo lửa chạy xe đến đây. Vào trong lại thấy họ Kì kia nắm chặt tay Bạch Hiền. thực sự không ghen thì không là đàn ông. Hắn không chịu nổi, nhưng lại không thể làm gì Bạch Hiền đành đập phá linh tinh. Biện Bạch Hiền thấy hắn không có ý định lái xe về đành lớn giọng nhắc nhở.

" Anh không về sao?"

Phác Xán Liệt nghe được, vẫn cứng đầu không chịu về, Biện Bạch Hiền kéo kéo tay hắn liền bị giật ra. Cuối cùng cậu cũng ngang bướng ngồi im bên cạnh. Một hồi sau, đột nhiên Phác Xán Liệt đứng lên, mở cửa xe, kéo Bạch Hiền ra ngoài, sau đó bế cậu trở lại căn biệt thự của họ Kì kia. Chu Tư Hy và Kì Thiên Cựu đang ở trong nhà dùng nốt bữa ăn, liền bị họ làm phiền. Phác Xán Liệt tức giận quát.

" Dẫn tôi đến phòng ngủ. Muốn qua đêm ở đây."

Kì Thiên Cựu liền bị chắn lại bởi Chu Tư Hy. Cô đi đến dẫn Phác Xán Liệt lên lầu. Biện Bạch Hiền không lên tiếng, rất ung dung nằm trong lòng hắn. Phác Xán Liệt đóng cửa phòng, Chu Tư Hy mới đi xuống nói với Thiên Cựu câu cảm ơn.

Cám ơn vì đã giữ lời hứa, sẽ không can thiệp vào chuyện của bọn họ nữa.

Phác Xán Liệt dã thú nổi lên, áp ngay Biện Bạch Hiền xuống giường. Bạch Hiền chán ghét đẩy hắn ra.

" Anh còn muốn làm ngay trước mặt hắn cơ."

" Rồi sao?"

Cậu ngang ngược hỏi. Phác Xán Liệt liền mềm nhũn, cảm giác Biện Bạch Hiền thực sự tức rồi. Hắn cúi đầu vội vàng dúi vào ngực Biện Bạch Hiền.

" Anh xin lỗi. Là anh ghen."

Bạch Hiền mím chặt môi. Cái kết quả này, cậu mong hắn chứng minh được. Phác Xán Liệt ghen, cũng không biết do tâm tính muốn chiếm giữ hay thực sự ghen vì yêu nữa. Nhưng hai cái đó cũng không khác là mấy. Hắn bắt đầu tôn trọng ý kiến của cậu rồi, bắt đầu không tự mình muốn cái gì là có cái đấy nữa. Hắn vừa rồi còn nhịn lên nhịn xuống không làm gì cậu. Hiện tại nghe được câu hỏi khó chịu của cậu, cũng ngừng suy nghĩ kia.

Biện Bạch Hiền quyết định nhắm mắt ngủ. Phác Xán Liệt còn chưa kịp nghe Bạch Hiền nói, cậu đã ngủ mất rồi. hắn âm thầm đi đến hôn lên cổ cậu một cái, sau đó còn mút cắn để tạo thành hôn ngân. Hành động lén lút, lại sợ người kia thức dậy, Biện bạch Hiền bị mút đến nỗi máu lấm tấm nổi lên ở cổ, vẫn không chịu động đậy. Phác Xán liệt cười nhẹ nhìn cậu. Là giả bộ ngủ sao? Mặc hắn làm gì thì làm. Hắn liếm vết máu trên cổ cậu, sau đó nằm xuống ôm Bạch Hiền ngủ.

Sáng hôm sau, Bạch Hiền cố tình không khoác áo choàng, chỉ mặc chiếc áo phông dài tay mỏng, vùng cổ còn vết hôn cũng hiện ra. Kì Thiên Cựu nhìn được liền nghĩ ngay đến việc tối qua bọn họ làm. Anh nắm chặt tay Chu Tư Hy tiễn hai người họ.

Lái xe về nhà, Phác Xán Liệt kéo Bạch Hiền đến phòng sách tầng năm, đưa cậu đến một ngăn sách nói rảnh rỗi có thể lên đây đọc sách thư giãn, còn kéo cậu ra ban công lớn bày đầy cây cảnh dặn dò rảnh rỗi hãy giúp hắn tỉa cây, sau đó dẫn cậu vào phòng chiếu phim nhắc nhở buồn chán hãy đến đây xem phim, còn đưa cho cậu thẻ quẹt, nếu khó chịu hãy đi mua sắm....

Biện Bạch Hiền từ đầu đến cuối không nói, mặc hắn dặn dò. Khi dùng bữa xong. Phác Xán Liệt kéo Bạch Hiền ra ngoài nói muốn cậu tiễn hắn đi làm. Trước khi lái xe đi, còn kéo kính xe xuống lo lắng nói:

" Anh dạo gần đây bận nhiều việc, nhớ thì gọi cho anh."

Biện Bạch hiền chưa nghe hết cậu, vội quay đi vùng vằng vào nhà. Phác Xán Liệt lưu luyến nhìn Biện Bạch Hiền sau đó cũng phóng xe đi.

...

Phác Kính, Lăng Ly cùng ba Phác đến thăm Bạch Hiền. Ba Phác đã về hưu vì thế cuộc sống hằng ngày chỉ là tận hưởng. rất ít khi Bạch Hiền gặp Lăng Ly. Trước kia cậu còn tưởng cô ta chính là mẹ của mình, đã thập phần kinh ngạc tại sao lại trẻ như vậy.Hoá ra cô ta cũng không phải mẹ của Phác xán Liệt. bản tính cô rất tỉ mỉ, vì thiết kế thời trang nên thường xuyên đòi hỏi từng chi tiết. Hai người đó nói chuyện rất hăng say, chỉ có Phác Kính im lặng ngồi cạnh cậu, một tay dang rộng trên ghế sô pha, chân vắt lên, người dựa vào thành ghế. Biện Bạch Hiền cũng im lặng nghe ông bà Phác nói chuyện. Có một câu lạc bộ đánh gofl phải họp ngay bây giờ vì thế, Lăng Ly đưa Phác Hiểu Hoa đi.

" Biện Bạch Hiền, ước gì con là con ta."

Cậu cuối cùng ông ta nói khiến cho Bạch hiền vô cùng thắc mắc. Phác Kính lại kiên trì đi sau cậu trở vào nhà, Biện Bạch Hiền giữ im lặng không chịu nói với gã một câu. Gã nhớ giọng nói của cậu.

Tay gã đưa lên từ đằng sau kéo nhẹ cổ áo sơ mi của Bạch Hiền ra. Từ lúc mới đến đã nhìn thấy thấp thoáng dấu hôn này, tâm tư thực sự rất khó chịu. Bạch Hiền phát hiện được, liền khựng lại đứng yên cho gã nhìn rõ hơn.

" Anh không định về à?"

Câu nói này có phải là câu đầu tiên Bạch Hiền nói với gã sau ba năm không? Phác Kính nhếch miệng cười chua xót, sau đó đi đến trước mặt cậu.

" Em ở bên Phác Xán Liệt, không yên ổn được đâu."

Bạch Hiền nghi ngờ nhìn gã.

" Anh nguyện làm tất cả vì em, giết chính ba ruột cũng vì em. Em không cần biết tại sao. Anh chỉ muốn tốt cho em thôi."

Gã nói câu này thừa biết Biện Bạch Hiền sẽ chẳng rung động, cái cách cậu thản nhiên cho mình nhìn dấu vết hoan ái là đã biết rõ hiện tại Biện bạch Hiền suy nghĩ gì. Trước kia mất niềm tin bây giờ càng ương ngạch giữ vững quan điểm hơn. Bạch Hiền nhìn gã quay đầu đi, vội vàng quay lại nói lớn với phác Kính,

" Nếu một lần nữa, cho dù là sớm hay muộn, anh có đồng ý đem em đi trốn không?"

" Cái gì cũng có thời hạn của nó, em đã quyết định cho anh làm kẻ dự bị, thì anh cũng không ngại để em tổn thương thêm một lần. nếu Muộn quá, anh sẽ yên tĩnh đứng đó nhìn em đau khổ."

" Thời hạn?"

Phác Kính không nói, cúi đầu bỏ đi. Biện Bạch Hiền ngu ngơ nhìn. Toàn bộ tin tưởng lại một lần nữa bị đánh mất. Phác Kính ngồi lên xe nhếch miệng cười nhạt. Biện Bạch Hiền vẫn chưa hoàn toàn phó mặc cho Phác Xán LIệt, cậu vẫn sợ Phác Xán Liệt bỏ qua tình cảm của cậu.

Con người rất đơn giản, chỉ cần nói vài câu khó hiểu là khiến cho họ suy luận hết thứ này đến thứ khác, từ nhẹ nhàng nhất đến kinh khủng nhất. Thường thường họ sẽ nghiêng nhiều hơn việc xảy ra sẽ là thứ kinh khủng nhất.

Phác Kính lầm bẩm một mình.

" Ước gì con là con ta. Phác Hiểu Hoa. Thực đáng thương."


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net