Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt hình như kiên quyết muốn đưa Biện Bạch Hiền đi. Ngày hôm đó tuy mưa rất lớn, hắn vẫn âm thầm mang Bạch Hiền đến sân bay, sau đó cả hai bay đến một nơi rất lạ. Biện Bạch Hiền hỏi hắn lại một mực không nói chỗ này là đâu. Bị hắn kéo vào nhà sau đó ấn ngồi xuống ghế, có cảm giác giống như Phác Xán Liệt đang sợ hãi điều gì đó.

Phác Xán Liệt giấu Biện Bạch Hiền đi, tựa đang giấu một đồ vật, không muốn ai nhìn thấy, không thể để ai phát hiện ra. Hắn đưa cậu đến nơi xa lạ này với nguyện vọng Biện Bạch Hiền sẽ nhất nhất ở đây, không thể trở về đứng trước mặt ba mình nữa. Cảm giác lộn xộn, xáo trộn rất nhiều tư vị khác nhau đan xen. Hắn không muốn cho Bạch Hiền biết để giữ lại tôn nghiêm của người phụ nữ đã sinh ra mình. Chỉ cần Bạch Hiền biết rõ ràng mọi chuyện, hắn sẽ không chấp nhận được. Chính cậu là chứng cứ cho sự phản bội của Phác Hiểu Hoa. Hắn nghĩ bản thân mình cũng không thể ra tay với cậu, như trước kia từng dự đoán nếu tìm được đứa con trai của Hiếu Như.

Cuộc sống dần đi vào ổn định, Biện Bạch Hiền một ngày hỏi rất nhiều lần câu "Khi nào thì chúng ta có thể về nhà." Phác Xán Liệt không nói gì, sau đó trốn tránh. Ngày ngày, hắn vẫn đều đặn xử lý công việc qua máy tính. Có cảm giác không ở công ty, nhưng công việc của hắn còn bận rộn hơn. Ngồi trước máy tính từ sáng đến tối, tối nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục làm việc đến đêm. Phác Xán Liệt nói lần này đi coi như một đợt du lịch, nhưng hắn lại không dứt được công việc. Chính vì thế, Biện Bạch Hiền liền cảm nhận được, hắn đang trốn tránh cái gì đó, rất đáng sợ ở nơi kia. Dự cảm như vậy, nên cậu cũng không hỏi nhiều nữa. Dù sao cuộc sống của cậu, điều duy nhất nên quan tâm là hắn, tình cảm duy nhất cũng dành cho hắn. Phác Xán Liệt muốn làm gì cũng được, chỉ cần không lừa dối cậu nữa.

Buổi tối vẫn như mọi khi, Biện Bạch Hiền ngồi trên giường, Phác Xán Liệt thì ôm cái máy tính, thi thoảng còn nói chuyện với khách hàng, cấp dưới ở đó. Biện Bạch Hiền nằm xích lại gần chỗ hắn ngồi, một tay đưa lên bấu lấy vạt áo hắn đưa đưa. Phác Xán Liệt dừng lại một chút, vươn tay xoa xoa đầu cậu, sau đó lại chăm chăm vào cái máy tính. Bạch Hiền uất ức nhìn hắn, không bỏ cuộc, lần này nhoài người ngồi dậy choàng tay qua ôm cổ Phác Xán Liệt, đầu còn cọ cọ vào cổ hắn. Phác Xán Liệt nhìn xuống đồng hồ, cũng muộn rồi nên quay lại ôm cậu, cả hai bắt đầu nhìn nhau tiếp theo là hôn môi. Phác Xán Liệt vùi đầu vào cổ áo cậu hôn, Biện Bạch Hiền cũng phối hợp ôm chặt lấy hắn, hai chân mở rộng ôm lấy thắt lưng Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt đặt Bạch Hiền xuống giường, quần áo cả hai cũng lộn xộn rơi xuống dưới sàn. Đang lúc Phác Xán Liệt muốn kéo quần Bạch Hiền xuống thì máy tính báo có thư, hắn ngay lập tức dừng lại, nhoài người đứng lên. Bạch Hiền kéo chăn lên đắp nhíu mày hỏi.

" Sao vậy?"

" Em ngủ trước đi."

Hắn mở thư ra đọc, sau đó cầm máy tính ra khỏi phòng.

Phác Xán Liệt ngồi trong phòng khách làm tiếp việc. Vì đưa Biện Bạch Hiền đi, nên tất nhiên chuyện làm ăn ở bên Nhật đang gặp rất nhiều khó khăn, như đã đoán trước, vài công ty nhỏ bên Hàn cũng đang thừa dịp mà gia tăng các dịch vụ chất lượng khác để đối đầu với công ty hắn. Cũng không biết làm sao được, công việc không thể không chính mình điều chỉnh xử lý. Ba Phác lại còn liên tục gọi điện dặn dò, lo lắng cho Biện Bạch Hiền.

Làm xong việc thì cũng đến hai giờ sáng, Phác Xán Liệt mở cửa phòng mò lên giường nằm. Tưởng Biện Bạch Hiền ngủ rồi, ai ngờ cậu lại quay sang ôm lấy hắn hỏi nhỏ.

" Anh bận thế này, sao lại phải đưa em đến đây?"

" A, em chưa ngủ à? Ngủ đi."

Biện Bạch Hiền cao giọng nói:

" Phác Xán Liệt, anh lại giấu em cái gì sao?"

Hắn kéo cao chăn che đầu, không muốn nói chuyện. BIện Bạch hiền vì thế mà sinh khí, đẩy mạnh hắn ra xa, sau đó đi xuống giường bật đèn, kéo chiếc vali ra hung hăng gấp quần áo cho vào trong.

Phác Xán Liệt kéo chăn xuống thấy Bạch Hiền đang thu dọn đồ thì vội chạy xuống giường kéo chiếc vali lại.

" Em làm gì?"

" Em muốn về."

Bạch Hiền giật mạnh lại, tiếp tục gấp quần áo. Lần này, Phác Xán Liệt giận dữ kéo mạnh cậu về phía mình quát:

" Không được."

Bạch Hiền không chịu thua cũng hét lên hỏi:

" Tại sao?"

" Không được là không được."

Phác Xán Liệt vẫn giữ chặt tay cậu, Biện Bạch Hiền hất cánh tay đẩy hắn ra, vội vàng gấp quần áo. Hắn giống như bị doạ, không biết làm gì, cử động mạnh hơn vung tay một cái, không ngờ hành động này lại tương đương với việc tát Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền bị tát ngã nhào xuống giường. Phác Xán Liệt dùng rất nhiều lực nên má cậu đã đỏ ửng, có chút sưng đỏ. Cậu ngẩng đầu lên nói uất ức.

" Anh đánh em?"

Phác Xán Liệt bối rối lại gần, hành động lại thêm hấp tấp mà loạn lên, hắn luồn tay qua eo cậu ôm lấy.

" Anh xin lỗi. Do áp lực quá. Xin lỗi. Bạch Hiền."

Biện Bạch Hiền hơi ngồi cao lên, ôm lấy đầu hắn kéo vào ngực mình. Bọn họ không phải đã trải qua rất nhiều chuyện sao, bản thân cậu nhận thức được mình phải cố gắng hiểu hắn hơn nữa. Cho dù thế nào cũng nên kiên trì một chút.

" Anh có chuyện gì không thể nói với em sao? Xán Liệt, chỉ cần anh không bỏ rơi em, em không đòi hỏi gì khác."

Phác Xán Liệt ở trong lòng cậu gật gật đầu, nhẹ nhàng nói.

" Tạm thời ở đây có được không? Đừng về nhà."

" em chỉ lo cho anh thôi."

Biện Bạch Hiền sợ hắn làm việc quá áp lực, cậu hiểu có nhiều việc trực tiếp làm sẽ nhanh hơn. Mỗi ngày đều thấy hắn liều mạng ngồi trước máy tính xoa xoa hai thái dương, bản thân lại không làm được gì khác ngoài ngồi chờ hắn rảnh rỗi nói chuyện với mình. Ngay sau đó, hai người bắt đầu nóng bỏng mà làm tình. Có điều Bạch Hiền vẫn cảm thấy thiếu thiếu, Phác Xán Liệt có cái gì đó vẫn ngập ngừng không dứt khoát, hắn rõ ràng không chú tâm. Bạch Hiền có thể cảm nhận được, hắn vừa làm vừa đấu tranh tư tưởng, suy nghĩ cái gì đó. Có lẽ là do làm việc mệt mỏi hoặc cũng do cậu quá nhạy cảm mà suy diễn lung tung đi.

Phác Xán Liệt lúc đi vào, hắn liền nhớ đến mẹ mình. Bà cô đơn ngồi trong căn phòng, dúi đầu xuống bàn khóc. Có lẽ khi đó ba mình cũng cùng người phụ nữ kia ân ái. Bỗng chốc, khuôn mặt Biện Bạch Hiền gợi đến bộ dạng bà ta. Tuy chưa gặp lần nào, nhưng chắc chắn Bạch hiền có nét giống rồi. Thực sự cảm giác này khiến người ta căm ghét, có chút hơi ghê tởm.

Hắn cố dừng suy nghĩ nhưng lại không thể. Ngày bà tự tử buổi sáng còn qua phòng hắn nói rất nhiều thứ, còn giục hắn uống hết cốc sữa chính tay mình pha.

" a... Đau quá... Xán Liệt ưm... anh nhẹ một chút."

Biện Bạch Hiền phía dưới thân rên rỉ, hắn giật mình nhìn xuống, nước mắt cậu gợi về trước kia. Hắn không ngừng chà đạp không ngừng tổn thương người này. Một mực không sao quên được, một mực muốn nhìn thấy nụ cười của cậu. Phác Xán Liệt giảm tần suất ra vào, hơi cúi xuống hôn lên ngực Bạch Hiền, sau đó hôn lên cổ, hôn môi, cuối cùng ôm chặt cậu vào lòng mình.

Bạch Hiền cũng vươn hai tay ôm lấy lưng hắn, cả cơ thể lên xuống theo chuyển động của người phía trên.

" Không chấm dứt được.... Đến bây giờ chịu đựng bao nhiêu, em vẫn không quên. Nhưng em không dứt được... Anh làm em không dứt ra được. Em muốn tình yêu của anh. Vì thế không ngừng mạo hiểm."

Biện Bạch Hiền thều thào nói, bên dưới ôm chặt lấy nam căn Phác Xán Liệt, cả hai khối cơ thể giống như hoà làm một.

Yêu một người, trao trái tim cho người đó vốn đã là một chuyện vô cùng nguy hiểm rồi. Phó mặc người đó tổn hại trái tim mình, phó mặc hắn bảo vệ trái tim mình.

Trái tim vốn là thứ biết phản chủ. Nó đặt trên lồng ngực chính bản thân nhưng lại không ngừng nghĩ đến người khác.

Tại sao ông trời đối với hai người bọn họ lại khắc nghiệt như vậy. Phác Xán Liệt đột nhiên không kìm được nước mắt. Hắn thực sự ghét Hiếu Như. Thực sự rất ghét.

...

Phác Xán Liệt đang làm việc thì nhận được cuộc gọi đến từ Lộc Hàm. Hắn căn bản thực sự sợ trình độ bắn tiếng lăng mạ của người này, chính vì thế đành nghe lời đưa di động cho Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền vừa đến đây liền bị Phác Xán liệt giấu điện thoại đi, chính vì thế Lộc Hàm không thể trực tiếp gọi cho cậu.

" Bạch Hiền, em có bật loa không?"

" Không."

Biện Bạch Hiền nhìn sang Phác Xán Liệt nở nụ cười gượng. Lộc Hàm từ trước đến giờ vẫn ghét Phác Xán Liệt nên cậu cũng không thắc mắc nhiều câu hỏi này.

" Biện Bạch Hiền, chắc chắn Phác xán Liệt đang suy tính gì đó. Hắn hận em. Hắn hận không thể chính tay giết em đấy."

Lộc Hàm không ngừng nhấn mạnh từng từ. Biện Bạch Hiền nghe được thanh âm khác từ đầu dây bên kia. Cậu cũng không hiểu những gì Lộc Hàm nói nên chỉ ậm ừ vâng dạ.

" Em nghe này. Cái này là Phác Kính gì đó tìm anh nói chuyện. Hắn nói em là đứa con của tình nhân của ba Phác Xán Liệt. a... Cái này Thế Huân cũng biết. Nôm na là, vì mẹ em mà mẹ Phác Xán Liệt tự vẫn. Hắn cũng biết tất cả rồi. Em không tin thì nói chuyện với Phác Kính đi. Anh ta đang đứng cạnh anh này."

Biện bạch Hiền nghe đến đây thì vội tắt máy.Biểu cảm cố tỏ ra bình tĩnh nhìn người trước mặt cười một hơi. Phác Xán Liệt tiếp nhận di động từ tay cậu, vô tư hỏi.

" Nói chuyện gì vậy?"

" Chỉ hỏi em có khoẻ không, sau đó nói em nên đề phòng không được để anh chiếm quá nhiều tiện nghi."

Biện Bạch Hiền không được tự nhiên cho lắm mà trả lời.

" Giống như bà thím vậy. Em lại đây, xem cái này đi."

Phác Xán Liệt đưa tay qua vai cậu, kéo Bạch Hiền ghé mặt vào màn hình máy tính.

Trên đó hiện lên hình ảnh hàng loạt các tử thi, Bạch Hiền bị làm cho giật mình mà vội vàng lui lại.

" Sao lại cho em xem mấy cái này."

Phác Xán Liệt chống tay nhìn cậu, tiếp tục nói:

" Không có gì. Anh định kể công ty anh đang phải điều tra mấy vụ này."

Biện Bạch Hiền nhếch miệng cười gượng, sau đó đi ra khỏi phòng. Hắn rốt cuộc có ý gì? Dự định gì? Muốn làm gì?

Vừa ra khỏi phòng, Bạch Hiền đã dựa vào cửa thở dốc. " Hận" Từ kia Lộc Hàm nói vẫn còn quanh quẩn trong đầu cậu. Ngay cả cái thân thế kia cũng khiến Bạch Hiền bàng hoàng kinh ngạc. Hiện tại tâm trí vẫn còn rối loạn, chưa hiểu được chuyện gì với chuyện gì hết.

Phác Xán Liệt ngồi phịch xuống ghế, ngẩng đầu lại nhìn thấy một loạt những hình ảnh kia. Vội vàng kéo tay tắt đi, hít sâu một hơi, sau đó điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh lại.


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net