Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt! Rốt cuộc mục đích anh muốn giữ em ở đây là vì cái gì?

Có những thứ khi còn mơ hồ, bạn vẫn cảm thấy rất dễ chịu, bởi vì còn tồn tại thứ để mình tin tưởng. Nhưng tất cả rõ ràng thì khiến bản thân mình vô cùng tuyệt vọng.

Trong phòng vang lên tiếng cười lớn của Phác Xán Liệt. Biện Bạch Hiền cũng đứng ngoài cửa suy sụp, chân dần khuỵu xuống. Phác Xán Liệt vừa cầm điện thoại vừa cười thoả mãn. Đầu dây bên kia ba hắn liên miệng van cầu chính con ruột của mình không nên làm bậy. Nào là sau này sẽ hối hận, nào là không nên mất nhân tính như vậy.

Còn hắn, trong đầu nghĩ ra vô số những việc tàn ác mà nói với ông.

" Cậu ta trước kia bị cưỡng bức, haha. Ba nói xem nếu con vứt cậu ta vào khách sạn bán đi thì sao?"

" Còn nữa, hay là tự con dùng mấy trò SM chơi với Bạch Hiền nhỉ?"

" Hay dùng mấy chiêu giang hồ đi. Hành hạ đến chết"

" Ba biết không? Quan trong là Cho dù con có làm cái gì, Biện bạch Hiền vẫn ở bên con, bởi cậu ta rất yêu con."

Biện Bạch Hiền ngồi dựa vào cửa hai tay giữ chặt ngực không ngừng được nước mắt. Hoá ra, Phác Xán Liệt thực sự vô tình như vậy. hắn có thể nói những lời này, còn cười đến sung sướng như vậy. Trong nhất thời, toàn cơ thể cậu đông cứng vì shock. Hắn vẫn vô tư cuồng ngạo mà nói.

" Ba nhớ người phụ nữ kia, nên một mực muốn gặp cậu ta phải không? Đợi đến kiếp sau đi. Con dùng cả sinh mạng để đổi lấy việc cả đời này ba không được gặp cậu ta. A. có thể. Nếu ba làm cho mẹ con sống lại, khiến cho bà ấy cười thì con sẽ đưa cậu ta đến gặp ba."

Biện Bạch Hiền trước đó vẫn kiên cường ở bên Phác Xán Liệt vì nghĩ có lẽ hắn rất đau đớn, khổ sở. Hắn có nỗi khổ, hắn có uỷ khuất. Cậu đều chịu đựng được. Nhưng bây giờ trực tiếp nghe những lời lãnh khốc như vậy, cậu đều tuyệt vọng rồi. Biện Bạch Hiền ngồi trước cửa phòng đến khi Phác Xán Liệt mở cửa bước ra ngoài. Hắn thấy cậu ngồi đó hai mắt đã sưng đỏ cũng không mảy may quan tâm, lướt nhẹ qua. Bạch Hiền thực sự không cam lòng, cậu vội đứng lên kéo tay hắn lại.

" Anh thực sự không còn yêu em nữa?"

" Không."

Thấy hắn vẫn có ý định muốn bước đi tránh né mình, Bạch Hiền vội đứng trước mặt hắn chắn lại, sau đó cúi người ôm chặt lấy eo Phác Xán Liệt.

" Em hiểu, em hiểu được. anh buồn thế nào, em hiểu được. Mẹ anh mất, anh rất đau khổ. Vì thế em xin lỗi. Em xin lỗi được không? Đừng như vậy nữa. em nguyện ý trả giá, nguyện làm tất cả để anh nguội giận. Phác Xán Liệt, đừng vô tình với em. Em không muốn bản thân một lần nữa bị bỏ rơi..."

Phác Xán Liệt không có nửa điểm phản ứng, hắn đứng nghiêm như bức tượng. Biện Bạch Hiền dúi đầu vào ngực hắn, một mực ôm càng lúc càng chặt hơn.

" em nghe thấy rồi đấy, anh có thể nói thì cũng có thể làm. Chính vì thế đừng làm anh tức giận. Buông tay."

Biện Bạch Hiền nghe được, thơ thẩn thả lỏng tay, cậu ngẩng đầu nhìn biểu tình lạnh lùng của hắn. Phác xán Liệt bình tĩnh đi qua. Thực sự vừa rồi nhìn vào mắt hắn không thể cảm nhận được một chút tình cảm gì. Rốt cuộc thì cái thân thế của cậu quan trọng như vậy sao. Đến cậu còn không coi trọng nó. Cậu có thể bỏ qua nó, quên nó đi cơ mà. Dù sao bản thân cũng đã sớm quen với việc làm đứa trẻ cô nhi rồi. Thế nhưng Phác xán Liệt lại coi trọng nó đến như vậy. Hắn muốn đặt cậu ở ngôi nhà này, muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy cảnh cậu vật vã van xin tình cảm của hắn, muốn người đàn ông tình nhân của mẹ cậu không thể nhìn thấy cậu. Hắn muốn như vậy.

Cách tạo ấn tượng sâu sắc với một người nhất, có lẽ là đối kháng với người đó. Phác Xán Liệt đã trở thành như vậy, cậu cũng đã trải qua nhiều như thế trong quá khứ rồi. Có ngu ngốc đến đâu cũng phải biết điểm dừng.

Huống hồ điểm dừng ấy, sẽ khiến Phác Xán Liệt hận mình đến sâu đậm. Hắn không thể khống chế cậu nữa, không thể trả thù, chắc chắn sẽ còn mãi day dứt, mãi nghĩ đến một Biện Bạch Hiền mà hắn cho là tội đồ mặc dù cậu ta không làm gì.

Tối, Phác xán Liệt không ở trong phòng, Biện Bạch Hiền cầm một cái túi nhỏ, cho vài bộ quần áo gấp vào bên trong, lấy một ít đồ dùng cá nhân, sau đó âm thầm rời đi.

Mỗi giai đoạn cuộc đời, mỗi bước ngoặt đến với bản thân đôi lúc sẽ chỉ diễn ra trong giây lát. Chỉ là một việc nhưng đối với cậu thực sự rất quan trọng. Có lẽ từ bây giờ sống không thể có Phác Xán Liệt, có lẽ cậu nên thành thực quên những cái gì liên quan đến hắn.

Bóng đêm một lần nữa nuốt chửng Biện Bạch Hiền trong đó. Những bước chân mỗi lúc một nhanh hơn. Cảm giác này giống như vài năm trước đây cậu đã từng trải qua. Trốn tránh, cực lực thoát khỏi một cảm giác đáng sợ. Bất giác hai má ướt đẫm lệ.

Phác Xán Liệt ngồi lặng người trong phòng, ánh mắt vẫn không rời khỏi nhìn thẳng vào hướng Biện Bạch Hiền chạy trốn. Người kia bạt mạng chạy như vậy khiến trong lòng hắn đau xót không thôi. Chuông điện thoại vang lên, Phác Xán Liệt bình tĩnh nhận cuộc gọi.

" Chủ tịch. Cậu ấy đang đi đến công viên."

" Làm theo lời tôi nói. Đóng đạt một chút. Không cần nương tay."

...

Biện Bạch Hiền không có biết nên chạy đến đâu, nơi này thực sự rất hoang vắng, đi mãi cũng chưa kiếm được cái khách sạn nhà nghỉ nào, xung quanh người dân cũng đóng chặt cửa, tắt điện không lưu lại chút ánh sáng. Đột nhiên một mình ngồi trên lề đường có cảm giác ghê sợ. Phía xa còn nghe thấy vài tiếng động rất đáng sợ. Tìm được một cái công viên nhỏ, có lẽ là dành cho bọn trẻ con trong làng, Biện Bạch Hiền ngồi xuống ôm chân co ro lại bên cột đèn. Xung quanh đều là bóng tối. Đột nhiên có người ném một cục đá đến làm vỡ chiếc đèn, Bạch Hiền ôm chặt hành lý, sợ hãi thét lên. Người đàn ông cao lớn dần đi đến, Biện Bạch Hiền chỉ có thể thấy một bóng đen tiến lại mình.

" Anh... là ai?"

Cậu đứng lên, có dự cảm không lành, nếu hắn ta là người tốt thì đã không làm vỡ chiếc đèn kia sau đó mới tiến lại. Hắn đi đến, Biện Bạch hiền cũng theo đó mà lùi lại phía sau.

Bị dồn đến chân cái cầu trượt, Biện Bạch hiền lúng túng cúi người nhặt một cành cây lên doạ hắn.

" Anh còn tiến lại, tôi sẽ đánh anh."

Nói như vậy, nhưng hắn vẫn không có chút sợ hãi. Biện Bạch hiền cầm nhánh cây trên tay, hắn tiến gần thì sợ quá mà đập mạnh về phía trước nhưng không ngờ nhánh cây bị hắn bắt được, sau đó còn kéo lại làm cậu ngã về phía trước. Hắn ta nhấc cậu lên sau đó bắt đầu dở trò. Biện Bạch hiền phát hiện ý đồ của kẻ này, một mực giãy dụa càng lúc càng quyết liệt. Cơ thể bị hắn động đến, áo khoác ngoài bị lột ra, trong đầu cậu duy nhất còn lưu lại một ý niệm muốn chống cự.

Đẩy được hắn ra, cậu vội vã đứng lên chạy đi, trí nhớ không ngừng chạm đến quá khứ. Những hình ảnh nhơ bẩn bắt đầu len lỏi dội lại. Bóng tối bỗng chốc thực sự càng đáng sợ hơn. Mọi nơi đều không có chỗ lưu lại mình, vì thế Biện bạch hiền lại quay về, trở lại ngôi nhà của Phác xán Liệt. Mở cửa, toàn thân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, toàn bộ hành lý còn bỏ lại ở sân chơi công viên kia, vì lạnh mà da cũng tái nhợt, môi tím ngắt lại. bàn tay run rẩy tìm công tắc bật đèn, căn phòng sáng rực ánh sáng nhạt, vừa quay ra, Biện bạch hiền bỗng giật mình vì Phác xán Liệt đang ngồi yên lặng trên ghế.

" Phác Xán Liệt."

Thanh âm nhỏ vụn, Phác xán Liệt đứng lên quay đầu lại nhìn cậu. trong phút chốc đôi mắt ấy chứa đựng toàn bộ phần nội lực muốn phá huỷ, đập nát mọi thứ. Cả cơ thể cậu bị một cơn địa chấn mạnh mà lui lại. Phác xán Liệt giống như thần chết không ngần ngại cậu sợ hãi mà tiến đến.

" em đi đâu vậy?"

Câu hỏi nhẹ nhàng, nhưng mang đầy ý doạ nạt, Biện Bạch Hiền nhìn lại cơ thể mình, chỗ nào cũng dính đầy đất cát.

Điện thoại rung, Phác Xán Liệt dừng lại nhấc máy. Môi nhếch lên trả lời.

" Làm tốt lắm, Biện Bạch Hiền về nhà rồi."

Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt bỗng chốc ngập trong nước, đôi chân cứng lại không di chuyển nổi. Vì thế Phác xán liệt tiến đến, hiện tại đang đứng ngay trước mặt cậu. Hắn đưa tay lên dịu dàng vén tóc mái Bạch hiền ra.

" Cho dù em trốn đến cùng trời cuối đất, em mãi mãi là của anh."

Nhìn ánh mắt kiên định của hắn, Biện Bạch hiền đột nhiên đưa hai tay nắm lấy hai vạt áo khoác của Phác xán Liệt. Cậu cúi đầu, hai hàng nước mắt theo đó rơi xuống.

" Anh có biết, em rất sợ hoàn cảnh đó không?"

Cảnh bị kẻ xa lạ đè dưới thân, kí ức theo đó mà được kéo lại. Phác xán Liệt làm như vậy với cậu, hắn một lần cũng không nghĩ đến cậu đã sợ hãi thế nào.

" Anh có thể làm như vậy với em sao. Còn đem cái đó ra nói với ba anh. Anh có biết, mỗi lần nghĩ lại cả cơ thể em đều không tránh được phát run không? Phác xán Liệt, anh độc ác."

Một bàn tay nắm chặt vạt áo kia, bàn tay còn lại nắm thành quyền đấm mạnh lên ngực Phác Xán Liệt.

" Anh không còn muốn bảo vệ tôi nữa."

" Anh nói anh không còn yêu tôi, tôi không tin. Nhưng đến bây giờ, tôi tin rồi. Phác xán Liệt. Kẻ xấu xa, tàn độc này."

Phác Xán Liệt mặc kệ Biện Bạch Hiền đánh, hắn băng lãnh đem ánh mắt nhìn đến một nơi, nơi nào cũng được miễn là không nhìn thấy cậu, miễn là toàn bộ những đau đớn của cậu hắn không thấy.

Biện Bạch Hiền! anh cô đơn đến nhường nào, em có biết không? Ngoan ngoãn ở cạnh anh được không?


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net