Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thoáng chốc không kịp suy nghĩ, chỉ cảm thấy mình nên làm như vậy, còn chưa lường được mọi việc sẽ chuyển biến như thế, không thể quay đầu lại.

Đầu chỉ nghĩ được rằng mình sẽ không thể ở lâu dài với Phác Xán Liệt, cậu không còn cố chấp chờ đợi được nữa, nhất là trong thời điểm này, có lẽ nên đến sống với Lộc Hàm. Có lẽ là như vậy. Phác Kính nói đúng, từ trước đến nay, cho dù Phác Xán Liệt có nói yêu cậu thế nào thì kết cục cũng vẫn như vậy. Huống hồ biết được hắn có đã lừa gạt mình thì càng không chấp nhận được.

Phác Xán Liệt nhìn thấy bộ dạng tránh né của Bạch Hiền. Chỉ vừa mới cách đó nửa tiếng, cả hai còn ôm nhau, tình cảm mãnh liệt, bây giờ Biện Bạch Hiền lại sợ hãi nói hắn đưa vé máy bay ra. Cậu ấy muốn bay đến Nhật.

" Tại sao anh giấu tôi."

Biện Bạch Hiền quát lớn hỏi.

" Bạch Hiền, anh là sợ em ..."

" Không. Anh nói dối tôi. Anh muốn tôi ở đây, sau đó lại một lần nữa muốn nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của tôi."

" Bạch Hiền."

Phác Xán Liệt muốn chấn định lại cậu, nhưng Biện Bạch hiền không chịu nghe.

" Đưa vé máy bay cho tôi, 4 giờ phải lên máy bay rồi. Tôi chuẩn bị đồ."

Bạch Hiền gấp gáp mở tủ thu dọn quần áo. Phác Xán Liệt thơ thẩn nhìn về phía cậu. Hắn một mình suy nghĩ, có thể nói với cậu ấy mình đốt vé máy bay rồi, ít ra giữ được Bạch Hiền ở lại vài hôm. Nhưng phản ứng vừa rồi của cậu khiến hắn không thể làm thế. Biết rõ ngày này cũng đến, chỉ là không ngờ Bạch Hiền sau khi cùng mình làm tình xong lại vẫn như vậy.

Phác Xán Liệt buồn bã cúi đầu lẳng lặng đi về phòng. Hắn mất rất nhiều thời gian mới có thể lấy vé máy bay ra. Lúc ra ngoài đã thấy Biện Bạch Hiền kéo một hành lý đứng ở gần cầu thang. Phác Xán Liệt chầm chậm đi đến nâng chiếc khăn quàng qua cổ cho cậu.

" Anh đưa em đến sân bay."

Biện Bạch Hiền định nhắc hắn nên nhanh nhanh một chút, nhưng khi thấy bộ dạng này liền suy nghĩ lại hành động của mình có phải đúng hay không?

" vậy phiền anh."

Giữ nguyên chiếc khăn trên cổ, cậu cúi người kéo vali hành lý đi, Phác Xán liệt vươn tay giằng lấy kéo giúp cậu.

Hắn đi phía trước, Biện Bạch Hiền cúi đầu theo sau, đến xe, Phác Xán Liệt im lặng để hành lý lên xe, sau đó mới đi lên mở cửa nói Biện Bạch Hiền vào trong.

Bạch Hiền không sao mở miệng được, Phác Xán Liệt không hề giữ cậu, cậu hiện tại có chút hối hận nhưng cũng không thể ở lại.

Cả hai ngồi ngay ngắn trên xe, Phác Xán Liệt còn choàng qua thắt dây an toàn cho cậu.

" Muộn rồi, anh đi nhanh một chút."

Bạch Hiền lúng túng nói. Bốn giờ sáng, đường phố vẫn còn rất ít xe chạy trên đường.

" Anh đi chậm như vậy, có phải muốn tôi ở lại không?"

Cậu thực sự muốn lúc này hắn trả lời là đúng thế, nhưng Phác Xán Liệt lại không nói gì, chỉ phóng nhanh hơn. Bạch Hiền bắt đầu tức giận nói.

" Vậy đi nhanh một chút."

Càng lúc hắn càng phóng nhanh hơn, Bạch Hiền không nhận ra bàn tay nắm chặt vô lăng của hắn. Phác Xán Liệt giống như trút buồn bực vào chiếc xe, đường tuy vẫn còn vắng nhưng thực sự cậu cảm thấy bất ổn. Biện Bạch Hiền đưa tay sợ hãi giật giật vạt áo hắn.

" Chậm lại."

" Em nói chậm lại vậy nhỡ chuyến bay thì sao?"

Phác Xán Liệt đột nhiên quát lớn với cậu, biểu cảm giận dữ đến đáng sợ.

" Xán Liệt, không đi nữa, anh phóng nhanh như vậy rất nguy hiểm. Không đi nữa."

Biện Bạch Hiền càng nói Phác Xán Liệt càng tăng tốc độ, nhìn phía trước xe đi nhanh đến mức không thấy đường, Bạch Hiền càng thục giục hắn đi chậm lại. Bên cạnh tiếng nói lạc đi vì sợ không ngừng vang lên, Phác Xán Liệt còn bị chuyện Biện Bạch Hiền kiên quyết muốn rời đi làm bận tâm, hắn không sao bình ổn được.

Biện Bạch Hiền muốn đi.

Bạch Hiền không còn yêu Phác Xán liệt.

Biện Bạch Hiền thực sự không có chút tình cảm nào với hắn.

" Xán Liệt, em không đi nữa, về nhà, đừng phóng nhanh như vậy."

Bạch Hiền càng nói, Phác Xán liệt càng không để tai nghe.

" em nói muốn đi kia mà. Biện Bạch Hiền, đến cuối cùng là em muốn thế nào."

" Xán Liệt."

" Anh không thể làm gì, anh sẽ thuận theo ý em, em muốn thế nào cũng được, muốn không nhìn thấy anh, muốn làm gì cũng được. nhưng mà Biện Bạch Hiền, anh làm sao có thể không đau lòng được. Đúng, trước kia là anh không tốt, anh khiến em tổn thương, anh không dứt khoát, anh yêu nhưng không thể nói được, như vậy anh cũng rất khó chịu. Mỗi ngày anh đều nghĩ làm cách nào làm thế nào để nói với em đây."

" Nhưng mà, ..."

Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt, hai mắt cậu bắt đầu đỏ hoe.

" bạch Hiền à, điều có thể khiến anh đau khổ nhất chính là em đau khổ."

" Anh liên tục làm em tổn thương, em đã tự mình giống như muốn van xin tình cảm của anh rồi, có cái gì không có can đảm, có cái gì phải nghĩ chứ, anh chưa yêu em đủ, chưa đủ, tất cả là do chưa đủ."

Hai người bắt đầu quay sang cãi vã. Phác Xán Liệt nghe vậy quát lớn.

" Anh yêu em."

" Không đủ, tại vì anh vẫn có thể gạt em sang một bên."

" Em không chịu tin anh."

Phác Xán Liệt đưa tay vung mạnh trước mặt Biện Bạch Hiền. Mặt cả hai đã đỏ lên, không khí căng thẳng hơn rất nhiều.

" Tốt nhất chúng ta không nên dây dưa nữa, anh không cần bực tức với em."

" em nói cái gì, anh yêu em, chẳng lẽ không nhìn thấy anh, em không thấy khó chịu, em không yêu anh? Nói đi. Em như vậy là thế nào, không dám nhìn anh. Anh xin lỗi. Anh nói xin lỗi, anh rất hối hận. Anh cần em. Anh không thể..."

" Xán Liệt, phía trước có xe."

Đột nhiên nhìn thấy đèn sáng phía trước, Biện Bạch Hiền kinh ngạc nói, đường này là đường một chiều, Phác Xán Liệt không thể lường trước được tình huống này, xe lại chạy rất nhanh, kéo phanh không kịp, hắn nhìn ánh đèn xe rất nhanh lóe lên rất gần. Rõ ràng chiếc xe kia rất vội nên phóng rất nhanh không thể sang đường chiều khác.

Không thể ngăn lại được, ngay giây tiếp theo, Phác Xán Liệt né chiếc xe kia, quay sang ôm chặt lấy Biện Bạch Hiền bên cạnh. Xe hắn mất kiểm soát văng mạnh ra khỏi làn đường, sượt qua cột đèn, cửa kính bên Bạch Hiền ngồi bị vỡ choang. Cậu ngồi nép trong ngực hắn, chỉ nghe được những tiếng động vỡ nứt rất lớn, một hồi lâu sau, mới dừng lại, mọi thứ yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở của người phía trên, cảm nhận được chất lỏng từ đó chảy xuống, Biện Bạch Hiền mới kinh ngạc mở mắt, hơi đứng dậy, ôm lấy người Phác xán Liệt. Bên tay cạnh cánh cửa của cậu bị chảy máu, kính vỡ sượt vào nên rất đau, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Phác Xán Liệt lúc đó, cậu còn sợ hãi hơn.

Đầu hắn bị đập vào kính chảy đầy máu, cánh tay cũng ướt đẫm máu. Biện Bạch hiền run rẩy nâng người Phác Xán Liệt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Nếu hắn cứ ngồi ở ghế đó thì bây giờ chỉ bị thương nhẹ thôi, tại sao lại ôm cậu che chắn cho cậu. Biện Bạch Hiền lôi điện thoại hai tay lạnh toát run run ấn số. Phác Xán liệt bên kia đau đến tê liệt, cánh tay vẫn cố đưa lên nắm lấy tay cậu.

" đủ chưa,... anh thế này đủ chưa? Bạch Hiền, thực ra là do anh... a..."

Nhìn thấy Phác Xán Liệt càng gắng sức nói, thì càng chảy nhiều máu, Biện Bạch Hiền sợ hãi thét lên.

" Đừng nói nữa."

" Là do anh không chứng minh, không thể hiện, anh xin lỗi. Xin lỗi, Bạch Hiền. em phải sống thật tốt."

" đừng... Xán Liệt là em sai, em sai, cố lên... Nhấc máy đi."

Biện Bạch Hiền sốt ruột nghe tiếng bíp bíp trong điện thoại. Cậu biết Phác xán Liệt đang rất đau, Biện Bạch hiền cúi người áp chặt người trong lòng hắn.

"Nhanh, chúng tôi gặp tai nạn, nhanh mang xe cứu thương đến."

Quanh mũi toàn là mùi tanh của máu, Phác xán Liệt cũng đau đến ngất đi. Biện Bạch Hiền vừa khóc vừa ôm lấy hắn. Quan hệ của bọn họ, cứ đến lúc xảy ra chuyện mới biết được mình muốn nắm chặt tay người đó đến mức nào. Phác Xán Liệt không thể chết, thực sự nếu hắn không còn trên thế giới này, cuộc sống của cậu sẽ rất đáng sợ. Trước kia chưa từng nghĩ đến, bị tổn thương liền muốn xa hắn, bởi vì biết rõ, hắn vẫn ở đây, đến khi không thể chịu đựng được vẫn có thể đến nhìn hắn, đến gặp hắn. Nhưng mà nếu hắn không còn sống nữa.

Nghĩ thực sự rất đáng sợ. Người Biện Bạch Hiền lạnh toát run rẩy. Xe hỏng không thể đi được, chạm vào người hắn lại sợ mình khiến hắn đau đớn, chỉ có thể ngồi đó chờ xe cấp cứu đến, bản thân sốt ruột cũng không thể làm gì, thực sự lúc đó cậu hận chính mình, rất hận bản thân bất lực thế này.

...

Y tá từ phòng cấp cứu đi ra đi vào rất nhiều lần, Biện Bạch Hiền đều chạy đến hỏi hắn sao rồi, hắn thế nào rồi. Y tá hay bác sĩ đều lắc đầu không trả lời, có người còn khó chịu nói. " cậu chờ đi, đừng cản trở chúng tôi."

Hơi thở không sao bình ổn được, cái ôm của Phác Xán Liệt lúc đó thực sự rất ám ảnh. Cậu quả thực là người tham lam, khi đó giận dỗi một mực muốn đi, hắn không giữ cậu lại, thì cậu hung hăng càng giục dã hắn hơn. Có gì khó giải như vậy sao, Phác Xán Liệt tất nhiên là không muốn cậu đi rồi. Vậy mà cậu cứ muốn hắn phải nói ra mới an lòng. Thực sự là tham lam.

Biện Bạch Hiền ngồi đối diện với cửa phòng cấp cứu, hai tay đan chặt vào nhau.

Một bác sĩ đi tới lịch sự nói với cậu.

" Cậu bị thương rồi, đến tôi giúp cậu băng lại."

Đến bây giờ mới nhớ ra cánh tay mình cũng bị thương.

" Tôi có thể chờ ở đây đã không?"

Nhìn thấy mũi cậu đỏ ửng, hai mắt cũng ướt nhòe, vị bác sĩ kia cười nhẹ nhàng nói tiếp.

" Cậu đứng ở đây cũng không giúp được gì, theo tôi đi băng lại tay đã."

Đúng vậy, ở đây cũng không thể giúp được gì.

"Phác Xán Liệt khi em trở lại nhất định phải được tin anh qua giai đoạn nguy hiểm rồi, nhất định đấy.

Bởi vì anh ôm lấy sự sống của em mà gạt sự sống của anh sang một bên, em không cho phép anh làm vậy đâu, không cho phép."


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net