Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tương lai của quá khứ, lúc đó sẽ không ai nghĩ đến. Trưởng thành và chưa trưởng thành khác nhau một thứ rất cơ bản. Chính là trưởng thành rồi, hành động sẽ nghĩ đến tương lai nhiều hơn là hiện tại.

Nhưng kì thực quá khứ có đau đớn, hiện tại và tương lai mới có thể cảm thụ được hạnh phúc.

Kì Thiên Cựu ngồi trong phòng trên tay cầm một tờ báo, thi thoảng ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa. Biện Bạch Hiền muộn như vậy vẫn chưa về phòng, có lẽ bị lần này Phác Xán Liệt đùa quá trớn rồi. Anh đặt tờ báo xuống đứng dậy, nhưng sau đó liền ngồi xuống. Lần trước, thiếu gia có động tay động chân với Bạch Hiền, Thiên Cựu vào can ngăn đã bị chỉ trích một hồi, Phác thiếu gia nóng nảy không nói, đằng này là Phác lão gia, ông nhận được cuộc điện thoại của Phác Xán Liệt lập tức gọi cho anh căn dặn không nên đối đầu với hắn.

Ngồi lo lắng một lúc lâu nữa, phía bên ngoài mới có tiếng động, Thiên Cựu vội đứng dậy, cũng vừa lúc cánh cửa mở ra. Biện Bạch Hiền hai mắt đã đỏ au, tay giữ chặt cổ áo, mím chặt môi nhìn anh.

" Bạch Hiền. Em về muộn vậy, Xán Liệt lại đánh em sao?"

Bạch Hiền thế nhưng chỉ lắc đầu đi thẳng đến giường nằm xuống, quay lưng về phía anh.

" Em đau ở đâu, anh lấy thuốc bôi cho em"

Biện Bạch Hiền giọng nghẹn lại:

" Em không sao đâu, anh về đi. Chỉ là hơi buồn một chút thôi"

" Bạch Hiền. Phác thiếu gia có bản tính bá đạo, em chỉ cần thuận theo thôi. Đừng cố gắng gần gũi với hắn, còn nữa..."

Chưa nói hết, Bạch HIền lại chặn lời, cậu vừa khóc vừa nói:

" Xin anh, ra ngoài đi"

Thiên Cựu lo lắng, nhưng không biết phải làm gì, đành đứng dậy, lúc bước ra cửa còn nhìn lại cậu một chút. Biện Bạch Hiền co người nằm trên giường. Đứa nhỏ này, chắc chắn lại có chuyện buồn rồi.

Nghe thấy tiếng cạnh cạnh đống cửa, Biện Bạch Hiền mới run người khóc nức nở. "Thuận theo" Cậu đã thuận theo Phác Xán Liệt, nhưng hắn lại đối xử với cậu như vậy. "Cố gần gũi" quan hệ thân mật không phải hai anh em nên có sao? Dù gì cũng sống cùng một nhà. Có lẽ cả quãng đời trước cậu chưa từng biết đến gia đình là gì, nên không hiểu phải đối với hắn tỏ ra thái độ gì mới hợp lý.

Phía dưới đau đớn cũng không bằng sự uất nhục của bản thân. Cậu từng sợ hãi đến tim ngừng đập, tay chân run rẩy khi anh hai mình nhờ đám bạn trêu chọc. Hiện tại còn làm chuyện quan hệ thể xác với hắn, mặt khác người cậu thành thành thật thật để ý là Kì Thiên Cựu. Lúc vừa làm chuyện nhục nhã kia, về phòng thấy anh, bản thân không tránh giật mình. Liệu anh có phát hiện ra không? Liệu có khi nào sẽ cảm thấy mình không thể bên cạnh anh nữa. Bạch Hiền loạng choạng xuống giường mở ngăn kéo lấy ra bức ảnh của một cô gái mặc váy trắng thuần khiết. Chu Tư Hy. Trước đó nhìn thấy cũng không hổ thẹn như giờ. Cậu điên cuồng xé nát nó. Người ta xinh đẹp, trong sáng, bản thân mình đáng ghét nhơ bẩn. Đúng là rất ganh tị.

Đặc biệt người kia lại là tình địch của cậu. Bức ảnh này cậu lấy được trong phòng Kì Thiên Cựu, lúc đó lấp liếm mang về phòng, nghĩ đến việc anh sẽ không được ngu ngơ cầm ảnh cô ta lên ngắm nữa, cảm thấy rất vui vẻ.

Bản chất con người cậu thực tình không ích kỉ như vậy. Nhưng bước chân vào Phác gia sao lại trở thành xấu xa như thế này rồi. Hồi còn ở cô nhi viện, cậu là đàn anh của một lũ trẻ, ngoài Lộc Hàm cùng viện trưởng ra thì không còn ai lớn hơn, chính vì thế cậu ăn cũng ít hơn mọi người, mua đồ mới cũng ít hơn. Lúc đó vẫn tỏ ra rất mãn nguyện, không hề tức giận than trách. Nhưng lúc này, lòng đố kị dâng lên đến cao trào.

Biện Bạch Hiền ngàn lần mong muốn, Chu Tư Hy không thể đến được với Thiên Cựu. Hiện tại nhìn mình trong gương thực là đáng hận.

Cậu kéo vạt áo xuống qua vai. Vết thâm tím, dấu răng hiện rõ trên da thịt. Nhớ đến biểu tình hung hăng của Phác Xán Liệt lúc đè mình, cả người liền run một trận. Cậu vội vàng chạy vào phòng tắm kì cọ thật kỹ.

***

Phác Xán Liệt của hiện tại ngàn lần cũng không hiểu được Biện Bạch Hiền của quá khứ. Không biết được tại sao cậu lại yêu Thiên Cựu đến vậy, không biết được tại sao Biện Bạch Hiền lại ngu ngốc hành động như thế. Hắn chỉ hiểu một điều, chính là bản thân đã quá tàn nhẫn, độc đoán. Hắn hối hận vì gây ra nhiều nỗi đau cho cậu.

Phác Xán Liệt từ công ty trở về nhà, liền vào phòng ngủ sâu một giấc, khi thức dậy cũng đã xế chiều. bao lâu không được ngủ thoải mái như vậy nên rất thoả mãn đứng trên ban công nhìn mặt trời lặn.

Trong đầu nhớ đến Biện Bạch Hiền, lập tức quay lại đi sang phòng cậu. Biện Bạch Hiền cả ngày ngồi một chỗ, không cảm thấy tịch mịch sao? Phác Xán Liệt mỉm cười đi đến ôm cậu, nũng nịu nói:

" Bạch Hiền, em tắm chưa? Anh giúp em tắm nha"

Dù có dùng mấy động tác kì lạ này, Bạch Hiền cũng không phản ứng, chính vì thế Phác Xán Liệt cứ thoải mái thể hiện những thứ hắn muốn thể hiện. Lúc trước không có như vậy, hiện tại làm có chút ngượng những rất thoả mãn. Hắn bế Biện Bạch Hiền vào phòng tắm chầm chậm cởi đồ sau đó đặt cậu xuống bồn. Nước ấm chảy xuống dần dần bao quanh thân thể gầy yếu của Bạch Hiền, Phác Xán Liệt với chiếc khăn đưa đến lau người cho cậu.

Làn da nhẵn bóng đột nhiên sần lên một vết thương lớn, Bạch Hiền cảm nhận được có chút tránh né lùi lại phía sau. Phác Xán Liệt lập tức không an phận kéo cậu hơi nhổm người dậy. Tấm lưng nhỏ nổi lên dấu tích quá khứ. Hắn thất thần đặt nhẹ ngón tay lên vết sẹo vì nước ấm mà đỏ ửng lên trước mắt.

Biện Bạch Hiền lúc này cũng im lặng, không có ý định tránh né. Phác Xán liệt từ từ cúi người dựa đầu lên tấm lưng cậu. hắn dùng má xoa nhẹ lên vết sẹo kia, sau đó quay sang dùng môi hôn lên nó.

" Xin lỗi..."

Lại nhẹ giọng nói, không gian êm đềm, tiếng nước chảy đều đều, Biện Bạch hiền hai mắt mở lớn, không hiểu sao lại đọng một giọt lệ quanh viền mắt.

Tắm xong, Phác Xán Liệt dẫn cậu đi xem phim, hai người ngồi im lặng xem hết một bộ phim tình cảm hài hước với nhau. Cũng chẳng hiểu sao lại dẫn Bạch Hiền đến chỗ dành cho thanh niên hẹn hò như thế nữa. Phác Xán liệt nghĩ vậy liền bất giác cười, tay đan chặt vào tay cậu, hơi đi trước dẫn đường. con đường nhỏ, nghĩ đến dáng vẻ ngơ ngốc của Bạch Hiền nhìn mình.

Lúc đó cũng là vào thời điểm này, Biện Bạch Hiền đứng chặn trước hắn và Chu Tư Hy, sắc mặt từ ngờ nghệch chuyển hẳn sang chanh chua giống y như phụ nữ muốn đánh ghen.

" Anh và tôi đã hẹn tối nay cùng nhau"

Bạch Hiền ương ngạch đường đường chính chính nói, Tư Hy biểu tình chẳng có gì thay đổi, có lẽ thấy vậy cậu càng lớn tiếng quát.

" Phác Xán Liệt, rõ ràng anh muốn cùng tôi ở một chỗ chứ không phải cô ta"

Hắn những tưởng Tư Hy sẽ không lên tiếng, nhưng không ai ngờ được, cô lại chậm rãi bình tĩnh nói:

" Vô dụng thôi, Biện Bạch Hiền. Cậu nên hiểu rõ địa vị của mình. Làm người không biết bản thân mình đặt ở đâu thực sự rất đang xấu hổ"

Lúc đó kì thực Bạch Hiền rất ngốc. Rõ ràng ai cũng nhìn ra, hắn không có một chút tình cảm gì với cậu, chỉ là hận quá hoá giận liền lấy quan hệ thể xác ra mà dằn vặt. Vậy mà lại lớn mặt đứng đây tranh giành với Tư Hy. Chu Tư Hy là người không nhàn rỗi, trước kia cũng phát hiện ra vài lần Phác xán Liệt lên giường với kẻ khác, cô hiểu rõ và cũng chấp nhận. Bây giờ nhìn Biện Bạch hiền diễn trò, cảm thấy rât rẻ tiền.

Nhưng Bạch Hiền vẫn mặt dày đứng đó phá đám, cậu đột ngột kéo mạnh tay Tư Hy lên, giật phắt chiếc vòng trên tay cô ra, giơ lên làm điệu dáng hả hê nói:

" Phác Xán Liệt hứa sẽ mua cho tôi chục chiếc như vậy."

Chu Tư Hy dù sao cũng là phận nữ, Bạch Hiền vẫn khoẻ hơn cô, nên động tác kia khiến bàn tay bị siết chặt đau điếng. Phác Xán Liệt nhíu chặt hai mày nhìn Biện Bạch Hiền, cuối cùng đơn giản đưa tay tát cậu một cái, sau đó giằng chiếc vòng trên tay Bạch hiền ra, đeo lại cho Tư Hy.

Biện Bạch hiền. thực tình, đàn ông con trai ai lại đi giành trang sức với phụ nữ. Phác Xán Liệt một bên dùng khăn bông lau đầu cho cậu, một bên buồn cười mà nghĩ lại. sau đó đột nhiên mặt cứng lại. Nhớ đến đêm đó trở về, hai tay liền phát run. Bạch Hiền phía dưới dùng tay chà chà vạt áo. Tình cờ khiến hắn nhớ đến biểu tình lo sợ của cậu lúc đó.

" Gan to như vậy, sao bây giờ không lớn tiếng nữa"

Phác Xán Liệt hẹn hò với Chu Tư Hy trở về, liền xông thẳng vào phòng Biện Bạch Hiền chửi mắng. Bạch Hiền co người lại ôm chặt hai vạt áo, hắn tiến đến, cậu lùi lại. cảnh sau đó cũng không muốn nhắc lại. Đàn ông dùng cách đó uy hiếp nhau, có chút đốn mạt.

Hắn cưỡng ép Biện Bạch Hiền chịu hình phạt, vẫn là tư thế cũ, khiến Bạch hiền khuất nhục quỳ chặt gối xuống sàn, không một chỗ bấu víu. Hôm nay bị dúi xuống thế nào, cậu cũng cố ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa. Hắn suy nghĩ một thoáng ngay lập tức hiểu được, chắc chắn có khán giả rồi.

Tinh thần càng lên cao, Phác Xán Liệt càng cố gắng chà đạp, luật động nhanh hơn.

" Đừng đi... Thiên Cựu, cứu em"

Biện Bạch Hiền yếu đuối nói. Như thế nào lại cảm thấy đau thương nha. Phác Xán Liệt cười ha ha thoải mái. Cảm giác Biện Bạch Hiền đau lòng thống khổ, lúc đó khiến hắn rất sung sướng.

Bạch Hiền hai mắt nhoè nhạt vì nước, nhìn bóng lưng của Thiên cựu khuất dần, cậu sợ hãi thoáng nhận ra thái độ ghê tởm của anh. Thiên Cựu không còn cố gắng bảo vệ cậu như trước nữa. tuyệt vọng, nhắm mắt, nước mắt cứ thế tràn ra.

Tất cả là do cậu tự chuốc lấy. Biện Bạch hiền chỉ mong anh được hạnh phúc, có thể bên cạnh Chu Tư Hy.

Có lẽ suy nghĩ hơi ngốc nghếch, nhưng khi bạn yêu một ai đó, bản thân cảm thấy dù làm cách nào cũng không thể sạch sẽ mà mang lại hạnh phúc cho người kia, thì cũng sẽ phản ứng lại như cậu thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net