Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chap 25



Khi thúc thúc vừa bước ra khỏi tấm màn nhung đỏ cùng với hai chú phượng hoàng theo sau, thì nhóm năm người của Eric đã liền đứng bật dậy, cấp tốc rảo bước về phía thúc thúc. Eric là người vội vã lên tiếng trước tiên :

- Thúc thúc à, Hyesungie sao rồi ạ ?? Cậu ấy có ổn không ??

- Còn Tuyết Liên Tử thì sao ạ ?? Pilkyo đã hoá thành người chưa, hay cậu ấy vẫn là tinh linh cáo ạ ??

Minwoo là người kế tiếp sau Eric cuống quýt đặt câu hỏi, cùng với Dongwan, Junjin và Andy chen chúc nhau ở đằng sau, chiếu ánh mắt chờ đợi xen lẫn lo lắng của mình tới thúc thúc. Thúc thúc buồn rầu nhìn năm người bọn họ, rồi khẽ thở dài :

- Mặc dù ta đã cùng hai con phượng hoàng truyền nội công giúp nó qua cơn nguy kịch rồi, nhưng cơ thể nó vẫn còn yếu ớt lắm. Mạch đập chậm, hơi thở cũng không rõ ràng, bên trong nó thì lại bị nội thương nghiêm trọng. Tuyết Liên Tử chỉ góp một phần nhỏ vào vết thương của nó thôi, cái chính vẫn là do đòn chí mạng của ta bắn trúng nó, khiến nó tê liệt toàn thân như bây giờ ....

- ... "Tê ... tê liệt toàn thân" ư .... ? – Eric bàng hoàng hỏi.

- Ừ ! – Thúc thúc ủ rũ gật đầu – Hiện tại nó đang nằm bất tỉnh ở trong đó, chưa biết bao giờ tỉnh lại. Có thể nó sẽ tỉnh dậy nay mai thôi, cũng có thể cả đời này nó sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa ....

Câu nói của thúc thúc đã lập tức trút xuống căn phòng này một bầu không khí tuyệt vọng, u ám hơn bao giờ hết. Khuôn mặt của mọi người không khỏi tái sạm lại, vài người thì rơm rớm nước mắt trông vào trong tấm màn nhung ở bên kia, nơi mà Hyesung đang nằm bất tỉnh một mình ở trên giường.

Eric thẫn thờ đứng chôn chân tại chỗ nhìn về phía tấm màn ấy một thoáng, rồi ngập ngừng quay sang hỏi thúc thúc :

- Con có thể vào ... thăm cậu ấy một lát được không hả thúc thúc .... ?

- Con cứ vào với nó đi ! – Thúc thúc mỉm cười dịu hiền đáp lại lời Eric, khiến cho tất cả mọi người đều không khỏi thoáng ngạc nhiên. Ai cũng nghĩ thúc thúc sẽ phải giận dữ lắm, sẽ thô bạo vung gậy đuổi Eric đi, hoặc bét ra cũng phải thẳng thừng cấm cản Eric bước vào trong đó gặp Hyesung, nhưng chẳng ai ngờ lúc này thúc thúc lại trở nên hiền hoà và dễ dãi như vậy với Eric cả.

- ... dạ ... con cảm ơn thúc thúc .....

Eric không có thời gian ngạc nhiên lâu, anh vội vàng cúi đầu cảm tạ thúc thúc, rồi nhanh chân tiến về phía tấm màn nhung ở đằng kia. Anh từ từ vén nó lên, rồi bâng khuâng tiến từng bước một về phía chiếc giường nơi mà Hyesung vừa được thay quần áo và lau người sạch sẽ, và đang nhắm mắt nằm tĩnh dưỡng một mình ở trên đó. Bốn người còn lại thấy thế cũng rụt rè quay sang thúc thúc, ấp úng hỏi :

- Vậy ... bọn con thì .... ?

- Mấy đứa cứ vào đó hết đi, nhưng đừng làm phiền Pilkyo ngủ đấy ! – Thúc thúc cũng nhẹ nhàng gật đầu, khiến họ không khỏi mỉm cười thở phào, rồi rón rén bước chân vào trong tấm màn cùng với Eric.

Và cho đến khi đã trông thấy chiếc giường nơi mà Hyesung đang nằm rồi, thì ai nấy đều không tránh khỏi ngẩn ngơ khi thấy Eric đang ngồi bên thành chiếc giường ấy, dịu dàng nắm chặt lấy một bàn tay đang được nhấc lên của Hyesung, tay còn lại khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc, lên gò má trắng bệch và hao gầy của Hyesung ở bên dưới. Ống tay áo ở bên được nhấc lên của Hyesung khẽ tụt xuống, khiến tất cả đều có thể trông thấy rõ chiếc vòng tay xinh xắn với hai vòng đen-trắng ở trên cổ tay cậu, kết hợp hoàn hảo với một chiếc tương tự trên cổ tay của Eric lúc này. Eric hôn nhẹ lên bàn tay ấy của Hyesung, lặng yên ngắm nhìn đôi mắt đang khép lại nhẹ nhàng như đang ngủ của cậu ở bên cạnh mình.

Thúc thúc là người bước vào tấm màn cuối cùng sau nhóm người của Eric. Ông lặng thinh đứng chống gậy ở đằng sau, ánh mắt của ông hướng về Eric và Hyesung, hướng về đôi vòng tay ấy của hai người họ mà không giấu nổi vẻ buồn bã xen lẫn hối hận. Ông đã trông thấy chúng vào khoảnh khắc Eric run rẩy đỡ Hyesung dậy sau khi cậu trúng đòn của ông, và khi ông ngồi ở trong này điều trị nội thương cho cậu. Ông đã nghe rất rõ ràng Eric nhắc tới lời thề trên hai chiếc vòng tay ấy, điều mà khiến ông không khỏi chết điếng người, khuôn mặt tái mét trong khi đứa cháu Pilkyo của ông đang nằm ngay đó, máu me bê bết. Rồi ông không khỏi thấy ân hận và tự rủa sả mình tơi tả, giá như ông phát hiện ra điều ấy sớm hơn, thì có lẽ mọi chuyện đã không trở nên nghiêm trọng tới mức này rồi ....

- Thúc thúc ơi, thúc thúc đã dùng hết Kim Sang Dược của bọn con chưa ạ ?

Câu hỏi của Dongwan đập vào tai thúc thúc, kéo ông rời khỏi sự dằn vặt hỗn độn trong lòng mình và trở về với thực tại. Ông bối rối quay sang nhìn Dongwan, rồi khẽ lắc đầu :

- Chưa, ta mới chỉ dùng hết một lọ trong lúc lau rửa người cho thằng Pilkyo thôi, vẫn còn hai lọ của hai đứa ta chưa dùng.

- Thế thúc thúc ... không cho cậu ấy uống một lọ để thải Tuyết Liên Tử ra ạ ... ?

Thúc thúc thoáng bối rối vì câu hỏi này của Dongwan, ông không thể nói ra "điều ấy" với người khác trong khi ông còn chưa xác nhận một cách chắc chắn về "điều ấy" được. Thế là thay vào đó, ông liền vội vàng đổi hướng đi của cuộc đối thoại :

- Mấy đứa nhắc ta mới nhớ, là mấy đứa rủ thằng Pilkyo trốn ra khỏi nhà để uống Tuyết Liên Tử phải không ? Ta còn chưa hỏi tội rồi phạt hai đứa đâu đấy nhé !

Nghe thúc thúc nheo mắt doạ mình như thế, cả Dongwan lẫn Minwoo đều không khỏi tái mét mặt mày, cúi gập người xuống rối rít :

- Xin lỗi thúc thúc, tất cả đều là lỗi của bọn con hết ạ !! Xin thúc thúc hãy giơ cao đánh khẽ, hãy nể tình Pilkyo đang nằm đó mà trừng phạt bọn con nhẹ thôi thúc thúc à !!

Thúc thúc đang rầu thúi ruột cũng không khỏi bật cười trước sự cuống quýt của hai đứa cháu trước mặt. Ông giơ tay gõ nhẹ lên đầu hai người, tủm tỉm bảo :

- Thế thì phải xem hai đứa thành tâm được đến mức nào đã, rồi ta mới quyết định được !

Rồi mặc kệ Minwoo và Dongwan mặt mày còn đang méo xệch ở đó, thúc thúc liền quay sang phía Junjin và Andy đang tròn mắt theo dõi ở bên cạnh, mỉm cười hỏi :

- Các con là bạn của Pilkyo ở dưới trần gian phải không ?

Thấy thúc thúc đột ngột quay sang hỏi mình như vậy, Junjin liền khẽ giật mình đưa tay lên gãi đầu :

- Dạ ... vâng ạ ... bọn con là ... bạn của Hyesung hyung ... Con là Junjin, em họ của Eric hyung, còn đây là người yêu con, tên là ...

Junjin chưa kịp nói hết câu, thì Andy đã đột ngột cắt ngang lời Junjin trong khi ngước đôi mắt tròn xoe đen láy của mình lên :

- ... Lee Sun Ho thúc thúc ạ !

Cái tên "Lee Sun Ho" đập vào tai thúc thúc, khiến ông không khỏi ngỡ ngàng :

- "Lee Sun Ho" ? Là cái cậu bé ngày trước trộm Tuyết Liên Tử của triều đình để biến thành người đó sao ?

- Vâng, chính là con đấy ạ ! – Andy gật đầu ngượng ngùng – Ngày xưa vì yêu Junjin, nên con đã làm cái điều động trời như thế để đến với anh ấy ...

Rồi cậu áy náy cúi đầu xuống :

- Có lẽ Hyesung hyung đã ... bị ảnh hưởng bởi chuyện đó của con, nên hyung ấy mới ....

Thúc thúc liền lặng thinh nhìn Andy ấp úng nói một cách đầy ăn năn, bàn tay nắm chặt lấy tay Junjin ở bên cạnh, chẳng ai biết trong đầu của thúc thúc hiện giờ đang có những suy nghĩ gì. Thúc thúc đứng trầm tư nhìn họ như vậy được một lát, rồi lại hỏi tiếp :

- Từ đó đến giờ hai đứa ở với nhau chắc cũng được năm, sáu năm rồi phải không ? Ta nhớ là vụ án của con nổ ra cách đây cũng phải tầm năm, sáu năm gì đó ....

- ... Vâng, cũng tầm tầm đó thúc thúc ạ ! – Junjin khẽ gật đầu, đồng thời cũng vòng tay sang siết thật chặt lấy bờ vai nhỏ nhắn của Andy.

Thúc thúc không hỏi gì thêm nữa, mà chỉ trầm ngâm quay đầu nhìn về phía Eric và Hyesung ở bên kia, đôi mắt ông không giấu nổi vẻ bâng khuâng hướng về họ. Thế rồi ông liền buột miệng nói :

- Không biết đến năm, sáu năm sau, thì thằng Pilkyo nhà ta sẽ sống như thế nào rồi nhỉ .... ?

Câu nói lẩm bẩm một mình ấy của thúc thúc đã khiến cho cả nhóm Junjin đều không khỏi tròn xoe mắt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm lấy thúc thúc không rời. Chỉ trong một buổi chiều hôm nay thôi, thúc thúc đã đưa cả nhóm đi hết từ bất ngờ này đến ngạc nhiên khác về thái độ hoà nhã đến không ngờ của mình. Thái độ ấy của thúc thúc rốt cuộc là để ám chỉ điều gì nhỉ .... ? Chắc chắn đây không phải là thái độ của một tinh linh cáo bình thường đối xử với những con người trần thế mà họ cho là "thô bỉ, ghê rợn", Minwoo và Dongwan có thể chứng thực được điều đó. Ngay cả Junjin và Andy ngày trước cũng đã từng trực tiếp trải qua sự tàn bạo của đội quân triều đình đại diện cho thế giới tinh linh cáo đối mặt với con người, và mỗi khi nhớ lại thì cả hai đều không khỏi thấy lạnh toát sống lưng. Đối xử hiền hoà đối với con người như bây giờ, ngoài thúc thúc ra, thì bốn người đều chưa từng gặp một ai khác giống như vậy cả (tất nhiên trừ Hyesung đang nằm bẹp ở kia).

Thúc thúc đứng bên cạnh giường của Hyesung được một lát thì liền hướng về Eric mà khẽ cất tiếng hỏi :

- Con là Eric phải không ?

- ... Vâng ạ ! – Eric cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn thúc thúc đang đứng ở bên cạnh mình và Hyesung.

- Theo ta ra đằng này, ta với con cần phải nói chuyện với nhau một lát !

Trông khuôn mặt của thúc thúc không có vẻ gì là giận dữ hay là muốn phóng hoả đốt nhà cả, Eric liền lễ phép gật đầu, rồi luyến tiếc rời khỏi bàn tay và cơ thể của Hyesung ở bên cạnh mà từ từ đứng dậy :

- Vâng ạ !

Chỉ chờ có vậy, thúc thúc liền nhẹ nhàng quay đầu, tay chống gậy mà thong thả bước chân ra phía ngoài cửa phòng. Eric ở đằng sau khẽ hít vào một hơi thật sâu, rồi khẽ nhích chân bước theo thúc thúc để đi ra ngoài, cùng với ông bàn chuyện "đại sự". Cuối cùng thì điều anh đang chờ đợi cũng đã đến rồi ....


============


Chờ cho thúc thúc và Eric đã bước hẳn ra ngoài và khép cửa phòng lại rồi, Junjin mới rụt rè nhìn về phía Minwoo và Dongwan và ngập ngừng hỏi :

- Hai anh ... tên gì vậy ạ ... ?

- Anh là Lee Minwoo, còn đây là Kim Dongwan, "người đặc biệt" của anh ! – Minwoo mỉm cười khoác vai của Dongwan và đáp – Bọn anh đều là bạn nối khố của Pilkyo, từ bé bọn anh đã luôn dính vào với nhau rồi !

- Vậy là hai anh cũng bằng tuổi hyung ấy nhỉ ! Bọn em có thể gọi là ... Minwoo hyung, Dongwan hyung được không ... ?

- Được chứ ! – Minwoo mỉm cười thân thiện, đôi mắt của anh chẳng mấy chốc đã híp lại thành hai đường thẳng. Và chính cái đôi mắt híp ấy của anh đã xua đuổi đi phần nào sự ngại ngùng của Junjin lúc này.

- Hân hạnh gặp các hyung, em là Park Junjin, còn đây là "người đặc biệt" của em, Andy Lee ! – Junjin cũng bắt chước Minwoo, vòng tay qua vai của Andy mà "hí hửng" giới thiệu – Cái tên Lee Sun Ho của em ấy lỗi thời lắm rồi, bây giờ các hyung phải gọi em ấy là Andy thì em ấy mới nghe !

Dongwan nheo nheo mắt đáp lại :

- Hết "Eric" rồi đến "Andy", không phải mấy người sính ngoại quá rồi đấy à ?

- Biết làm sao được hyung ! – Junjin nhăn nhó – Cái tên Andy rất dễ thương, hợp với em ấy, nên em cứ thế mà ghép vào thôi ! Còn Eric hyung thì từ bé em đã quen gọi hyung ý như thế rồi, tên thật của hyung ấy là gì em cũng mù tịt luôn !

- Vậy là em với Eric cũng quen nhau từ bé giống ba người bọn hyung à ? – Minwoo thích thú hỏi.

- Vâng, nhưng không đến mức "dính vào với nhau" như các hyung đâu ! Em với hyung ấy chỉ chơi với nhau được một thời gian ngắn thôi, rồi sau đó hyung ấy phải cùng với mẹ rời khỏi nhà để lên kinh thành kiếm sống. Mãi đến khi mẹ hyung ấy tái giá và ở hẳn trên đó, hyung ấy mới trở về làng quê với em và Andy, rồi sống một mình ở nhà riêng như bây giờ.

Rồi Junjin liền nhe răng cười hỏi lại Minwoo và Dongwan :

- Hai hyung từ nhỏ đã chơi cùng với Hyesung hyung rồi sao ? Có giai thoại gì hay hay về hyung ấy không vậy ?

- Giai thoại á ? – Minwoo khẽ nhíu mày nhìn lên trần nhà để bắt đầu nhớ lại – Bọn hyung chỉ nhớ là hồi đấy Pilkyo dã man và thô bạo lắm, hở tí là đòi đá xoáy, véo tai, tét mông người ta. Ai mà làm cậu ta không vừa ý là y như rằng người đó sẽ bị cậu ta túm gáy, buộc tay buộc chân treo ngược vào cành cây rồi dùng cỏ thọc lét ngay ! Hyung đã có lần bị cậu ta "hành hạ" như vậy rồi, hãi lắm !

- Đúng rồi, cậu nói tớ mới nhớ ! – Dongwan liền vỗ đùi đánh đét một cái, hí hửng tiếp lời – Mãi về sau thúc thúc về nhà Pilkyo rồi bắt đầu dạy học cho cậu ta, thì cậu ta mới từ từ "hoàn lương" lại ! Lúc đấy thay vì doạ thọc lét bọn mình, thì cậu ta lại vênh mặt lên, lấy ngón tay viết thư pháp xuống cát cho bọn mình lác mắt chơi. Mãi về sau khi bọn mình cùng đi học chỗ thúc thúc và biết chữ rồi, mình mới biết cái gọi là "thư pháp" của cậu ta chẳng khác nào con giun ị bậy trên giấy cả !

Lời ví von đầy sinh động của Dongwan đã khiến cho cả căn phòng nổ ra một tràng cười nghiêng ngả. Andy vừa đưa tay quệt nước mắt vừa nói :

- Ôi, em muốn xem thử "con giun" của hyung ấy quá ! Sao cái mặt của hyung ấy với "con giun" chẳng liên quan gì đến nhau vậy ??

- Thì thế mới nói, có ai nhìn cái mặt xinh như hoa, hai má hồng hồng của cậu ta mà lại nghĩ cậu ta thích vẽ "giun ị" lên giấy đâu chứ ! – Dongwan làm bộ nhăn mặt và hùng hồn phẩy tay – Mà tay cậu ấy viết chữ thì xấu thật, nhưng tát người khác thì đau phải biết đấy nhé !

- À, cái đấy thì bọn em biết mà ! – Junjin toe toét hưởng ứng Dongwan – Nhìn Eric hyung mỗi khi sang nhà bọn em là biết liền, lúc thì sưng má, lúc thì chảy máu tay, lúc thì bầm tím mặt, lúc thì chi chít vết răng ở trên cổ ! Chẳng biết Eric hyung gây nên tội gì mà Hyesung hyung lại "xử" hyung ý mạnh tay như thế nhỉ ?

Một tràng cười khác lại bùng nổ ra trong căn phòng, ai nấy đều cười lăn lộn trên ghế mà không có cách nào ngừng được. Khoảng cách và bầu không khí ngại ngùng giữa những người mới gặp nhau nay đã bị xoá bỏ hoàn toàn, và thay vào đó là sự thoải mái, không ngần ngại tiếp chuyện với những người đối diện của họ. Bốn người họ cứ thế trò chuyện râm ran với nhau, thỉnh thoảng lại phá ra cười một lần, tạo nên một bầu không khí vui vẻ không có điểm dừng giữa họ.

Đang ngồi trò chuyện thoải mái như vậy được một hồi thì Dongwan liền đột ngột kéo ghế sát lại gần, tay giơ lên chắn bên cạnh miệng mình và hạ giọng thì thầm :

- Này, hyung bảo này, có phải mấy đứa thấy thái độ của thúc thúc bữa nay có phần hơi là lạ không ?

- ... Ý hyung là thúc thúc không tỏ vẻ ghét Eric hyung và bọn em à ? – Junjin cũng nhíu mày hạ thấp giọng trả lời.

- Ừ, vậy nên hyung mới thấy lạ ! – Dongwan khẽ gật đầu đồng tình với Junjin – Có thể mấy đứa ở dưới đó nên không biết, chứ từ bữa nay đổ về trước, thì mặt mũi của thúc thúc lúc nào cũng lộ rõ vẻ căm hờn mỗi khi ai đó nhắc đến con người trần gian, nhất là Eric trước mặt thúc thúc thôi ! Bảo là thúc thúc thấy day dứt vì đã vô tình bắn trúng người Pilkyo và khiến cậu ấy bất tỉnh ở kia thì cũng đúng, nhưng thế vẫn chưa đủ ! Hyung có cảm giác như thúc thúc còn có một lí do riêng nào đó, nên mới đột nhiên trở nên hiền hoà với Eric một cách không báo trước như vậy !

Nghe Dongwan nói thế, Minwoo cũng nhanh nhẹn gật đầu lia lịa tiếp lời :

- Ừ, đúng rồi đấy Dongwan ah ! Cậu có nhớ lúc nãy thúc thúc đã không hề cho Pilkyo uống Kim Sang Dược để thải Tuyết Liên Tử ra, rồi còn khéo léo né tránh câu hỏi của hai đứa mình về Kim Sang Dược không ? Nếu tớ là thúc thúc, sau khi thấy Pilkyo nôn ra máu và ngất lịm đi như thế, tớ vẫn phải cho cậu ấy uống Kim Sang Dược vô điều kiện để giải hết Tuyết Liên Tử, không để cậu ấy nôn tiếp nữa. Đằng này thì ngược lại, hai bình Kim Sang Dược của hai đứa mình ở kia vẫn còn nguyên, không hề có dấu hiệu bị xê dịch gì cả. Ừ thì đúng là thúc thúc đã dùng hết một bình của cậu ấy, nhưng nó chỉ đủ để thúc thúc lau rửa lại vết máu độc dính ra khắp cơ thể của thúc thúc và cậu ấy mà thôi !

- Ý của hyung là ... thúc thúc không muốn cho Hyesung hyung uống Kim Sang Dược, và muốn để kệ cho hyung ấy hoá thành người giống Andy sao ... ?

Junjin há hốc mồm sửng sốt trước lời tiết lộ của Minwoo, và cái gật đầu ngập ngừng của Minwoo đã khiến cho tất cả mọi người đều không khỏi thấy rùng mình, cùng đồng loạt quay đầu ra nhìn cánh cửa phòng nay đã bị thúc thúc đóng chặt. Thúc thúc hẳn là đang cùng với Eric đàm đạo ở một nơi nào đó, và nội dung bí hiểm của buổi đàm đạo ấy thì khiến cho ai nấy đều nhấp nhổm không yên ở đây. Không biết liệu giữa Eric và thúc thúc lúc này có xảy ra chuyện gì kinh hoàng hay không nhỉ .... ?


=============


Eric ngồi thu mình lặng thinh ở trên ghế, trước mặt anh là thúc thúc đang bình thản pha ấm trà, từ từ rót ra chén của thúc thúc và anh. Ông thong thả ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, nhấp một ngụm trà rồi khẽ mỉm cười :

- Con uống đi, trà ta vừa pha đấy ! Không có độc dược gì đâu, con cứ yên tâm đi !

- Dạ ...

Eric khẽ cúi đầu đáp, rồi cũng rụt rè đưa tay tới, cầm lấy chén trà và ngập ngừng nhấp lên môi. Chén trà này hẳn là dấu hiệu tốt cho buổi đàm đạo sắp tới đây giữa anh và thúc thúc, và vị ngọt pha chút thanh đắng của nước trà ở đầu lưỡi anh đã xua tan đi phần nào sự căng thẳng trong anh khi anh phải đối mặt trực tiếp với thúc thúc như lúc này.

Thúc thúc lặng yên nhìn anh ở phía đối diện được một lúc, rồi khẽ gọi :

- Eric này !

- Dạ ?

- Ta nghe nói, là con yêu Pilkyo nhà ta phải không ?

- ... Vâng ạ, con yêu cậu ấy ... Thúc thúc cũng thấy rồi đó, con đã phải cùng Jin với Andy mò đến tận nơi này của thúc thúc để đi tìm cậu ấy, sau khi cậu ấy tuột mất khỏi tay con ....

Eric cố tình nói tránh chuyện thúc thúc bắt ép Hyesung trở về nhà, rồi tìm cách tra tấn, trừng phạt cậu một cách đau đớn nhất. Thúc thúc khẽ gật gù với câu trả lời của anh, rồi ông liền hỏi tiếp sau khi trông thấy chiếc vòng tay ở trên cổ tay anh :

- Cái vòng tay của con kia, ta thấy thằng Pilkyo nó cũng có đeo một cái giống y như vậy. Là của con mua tặng nó à ?

- Dạ không phải, cái này là của cha mẹ con để lại cho con ạ ! – Eric khẽ lắc đầu – Ngày xưa để cầu hôn mẹ con, cha con đã mua hai chiếc vòng này để trao cho mẹ con, cùng với lời thề suốt kiếp của ông ấy. Đến khi ông ấy mất rồi, chiếc vòng này lại được truyền lại cho con ạ !

- "Lời thề suốt kiếp" ư ? Lời thề ấy là gì vậy ?

- ... Lời thề bảo vệ mẹ con suốt đời của cha con ạ ! Ngày trước khi mẹ con trao lại nó cho con, mẹ con có dặn con phải đeo chiếc còn lại cho người mà con yêu nhất, có thể bảo vệ người ấy giống như cha con bảo vệ mẹ. Và cuối cùng con đã tìm ra người ấy rồi, là ... ừm ... Pilkyo nhà thúc thúc đấy ạ !

Eric khẽ mỉm cười bối rối khi trực tiếp thổ lộ tình cảm của mình với Hyesung ở ngay trước mặt thúc thúc, anh vội vàng đưa tay lên gãi đầu sau khi câu nói ấy của anh được thốt ra.

- Vậy ta có thể hỏi ... nguyên văn lời thề ấy là gì không ? – Thúc thúc lại mỉm cười hỏi tiếp.

- Dạ ... "Cho đến hơi thở cuối cùng của cuộc đời mình, anh nguyện sẽ mãi mãi dùng toàn bộ mạng sống của anh để bảo vệ em, người anh yêu nhất ở trên đời này ... Một khi anh đã hứa thì chắc chắn anh sẽ làm được, vậy nên đừng lo lắng gì khi ở bên anh, và mãi mãi đồng hành cùng anh như thế này nhé .... !"

Eric không khỏi ngạc nhiên khi thấy thúc thúc hỏi về cái vòng tay của anh một cách kĩ lưỡng đến kì lạ, anh cứ nghĩ rằng câu đầu tiên thúc thúc hỏi anh sẽ phải là về chuyện của anh và Hyesung dưới trần gian cơ. Nhưng anh vẫn lễ phép đáp trả lại lời thúc thúc một cách đàng hoàng mà không thắc mắc gì với ông cả, rồi lặng thinh nhìn ông gật gù liên tục trước những lời kể của anh, đôi mắt nhìn về phía xa xăm ở đằng kia.

- Vậy hai đứa quen nhau như thế nào vậy ? Có phải ngay từ ngày nó mất tích, thì con đã tìm thấy nó và đưa nó về không ?

Cuối cùng thì thúc thúc cũng hỏi đến trọng tâm của buổi đàm đạo, cũng là những điều mà Eric đã chuẩn bị sẵn ở trong đầu. Thế là không chần chừ gì nữa, anh liền bắt đầu mở miệng tâm sự với thúc thúc về câu chuyện giữa anh và Hyesung, về cuộc sống của hai người trong suốt gần nửa năm qua. Anh kể chuyện anh đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net