Chapter 18 - "Cuối cùng cũng xuất hiện rồi à, Kim Doyoung?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryujin's POV

Có thể nói, cảm giác cô đơn và lạc lõng trong tôi đã giảm đi rất nhiều khi có Jisu, Yeji và Jun Hyung oppa cùng ở chung một phòng. Chúng tôi đều bị trói vào ghế và bị bắt phải phải quay lưng lại với nhau. Lúc này, dù chẳng thể nhìn được khuôn mặt của Jisu nhưng tôi lại cảm nhận được những ngón tay nghịch ngợm của cậu ấy đang cào nhẹ vào lòng bàn tay mình, hệt như khoảnh khắc chúng tôi cùng ở trong phòng họp hôm nọ. Để cậu ấy chơi đùa với bàn tay của mình một lúc, tôi bất ngờ nắm lấy tay của Jisu, tôi khẽ cười khi cảm nhận một sự nhỏ bé đang nằm gọn gàng và ngoan ngoãn trong tay của mình. Tôi bắt đầu mân mê làn da như em bé ấy, tôi rê từng ngón tay của mình trên đôi bàn tay của Jisu, nhất quyết không để một centimet mềm mại nào vuột khỏi xúc giác của mình. Sau đó, tôi lồng từng ngón tay mảnh khảnh của Jisu vào bàn tay của mình, chúng hòa hợp đến hoàn hảo, khắng khít đến độ làm tôi chẳng nỡ rời ra.

Chỉ khi thật lòng thích một ai đó, tôi mới biết rằng chỉ cần nắm tay thôi cũng đã đủ đem đến cho mình những cảm giác tuyệt vời như thế nào.

- Cười gì thế, Shin Ryujin. – Jun Hyung oppa ngồi ngay trước mặt tôi bất ngờ lên tiếng.

- Em có cười gì đâu? – Tôi giả đò ngây thơ sau khi giật mình trước câu hỏi bất thình lình của anh ấy.

- Rõ ràng anh thấy mày cười mà. – Jun Hyung nheo nheo mắt.

- Này em không hề cười nhé. – Tôi nhìn người anh đang khổ sở chờ Yeji đang cứa dây trói cho mình.

Phải nói là trong cái rủi cũng có cái may và chúng tôi cũng chưa đến nỗi bị bỏ rơi bởi ông trời. Nhờ màn quay lưng này mà Yeji và Jun Hyung dễ dàng phối hợp để lấy con dao bấm được giấu ở bên trong đai lưng quần cô ấy. Thông thường, người ta sẽ hay giấu những con dao nhỏ trong giày nhiều hơn, nhưng tôi chắc chắn là trong trường hợp bị trói cả tay lẫn chân thế này thì việc lấy dao được từ trong giày sẽ rất khó khăn. Do đó, trong thời gian họp ở phòng bí mật, chúng tôi đã được trao cho mỗi người một con dao bấm  nhỏ như một thiết bị thiết yếu dành cho nhiệm vụ lần này, được Tổng biên tập Park dặn dò kỹ lưỡng về cách sử dụng, cũng như chỗ giấu phù hợp. Tất nhiên là Jisu cũng có một cái nhưng vì nãy giờ chúng tôi cứ mãi trêu đùa với đôi tay của nhau nên thành ra là con dao của cô ấy vẫn chưa được lấy ra.

- Jisu à, ngồi yên nhé. Tôi sẽ lấy con dao ra. – Tôi quay ra sau và khẽ nói với cô ấy.

Việc lấy con dao ra khỏi cạp quần của Jisu chẳng có gì khó khăn với tôi. Sau đó, tôi giơ con dao ra xa hết mức có thể và chắc chắn rằng nó không thể chạm vào cậu ấy rồi mới bấm cho lưỡi dao bật lên. Tôi xoay ngược con dao lại và bắt đầu tự cứa dây thừng của mình. Sau khoảng gần mười phút, đôi tay của tôi đã chính thức được tự do sau hơn một ngày bị trói chặt vào ghế. Tôi quay qua và bắt đầu giúp Jisu cứa dây trói của cô ấy. Những vết hằn đỏ do dây thừng tạo ra trên làn da của Jisu khiến tôi không khỏi xót xa. Tôi thậm chí còn không dám sờ vào những vết trầy đó để không làm cô ấy bị đau, tôi cầm bàn tay của Jisu, nhìn thẳng vào mắt của cô gái giờ đây đang đứng trước mặt mình.

Jisu bây giờ đã chẳng còn là một hình ảnh mập mờ nào đó trong đầu tôi nữa.

- Cậu có đau không? – Tôi hỏi.

- Tôi không sao mà, Ryujin.

Jisu đáp lại mà không hề để đôi tay của cô ấy vuột ra khỏi sự ấm áp bên trong lòng bàn tay của tôi. Ánh mắt của cô ấy khiến những bức tường được làm từ sự chai sạn trong tôi dần dần vỡ vụn thành từng mảnh. Tôi chớp mắt, đôi môi mấp máy nhưng chẳng một từ ngữ nào được cất lên, cứ như thể những cảm xúc trong tôi chưa bao giờ bị mất đi, chỉ là tôi chưa gặp được đúng người có thể thổi bùng những ngọn lửa tưởng như đã tắt ngóm tự bao giờ.

---

Theo như tôi đã từng quan sát trong khoảng thời gian bị nhốt một mình, cứ khoảng bốn tiếng, những gã áo đen sẽ thay ca một lần. Ngay lúc này, chúng tôi đã hoàn toàn cởi được được dây trói. Vừa xoa xoa tay của mình, tôi nhìn một lượt xung quanh ba con người đã chẳng ngại hiểm nguy xông vào đây.

- Cảm ơn mọi người. – Tôi nói.

- Thôi ơn nghĩa gì về nhà tính. Bây giờ lo tìm cách ra khỏi đây đã. – Jun Hyung lên tiếng.

- Còn khoảng 30 phút nữa sẽ tới lượt thay ca kế tiếp. Nhưng bọn chúng sẽ chẳng vào đây sau 30 phút tiếp theo đó. Em nghĩ là chúng ta sẽ chia ra hai người ngay cửa, còn hai người sẽ giả vờ như vẫn đang bị trói. Đợi ngay khi chúng ập vào, chúng ta sẽ dùng ghế đánh vào phía sau gáy cho chúng bất tỉnh rồi chạy ra. Em và Jun Hyung oppa sẽ đứng ngay cửa, đội trưởng Hwang cùng Jisu sẽ giả vờ ngồi ở đó nhé. – Tôi nói kế hoạch tạm thời với mọi người.

- Tôi nghĩ tôi và Jun Hyung sẽ đứng ở cửa, còn cậu và Jisu sẽ ngồi ở ghế. Giờ cậu đứng còn không vững nữa thì nói gì đến chuyện cầm ghế đánh người hả? – Yeji có chút không đồng tình với những gì mà tôi vừa nói.

- Anh thấy Yeji nói phải đấy, Ryujin. – Jun Hyung nhìn tôi với vẻ ái ngại.

- Em cũng đồng ý với Jun Hyung oppa và Yeji. Người cậu đang nóng như lửa đấy Ryujin, cậu cần giữ sức để còn chạy nữa.

Tôi chẳng nói gì sau sự đồng tình của ba người họ, bởi lẽ trong thân tâm mình, tôi cũng ngầm đồng ý với điều đó. Tôi vốn là người ương bướng nhưng trong trường hợp này, tôi nghĩ mình nên nghe lời mọi người, khi mà sức khỏe đang không cho phép tôi làm những điều quá sức hiện tại. Jun Hyung oppa nhìn đồng hồ, còn khoảng 20 phút nữa, bọn chúng sẽ vào đây. Tôi ngồi xuống ghế, cố gắng thở đều khi nhiệt độ trong người mình đang ngày càng tăng cao. Dường như Jisu cũng cảm nhận được những hơi thở khó nhọc của tôi, cô ấy ngồi xuống bên cạnh và đặt tay lên lưng tôi. Jisu nhẹ nhàng vuốt từ gáy xuống giữa lưng, cô ấy cứ lặp đi lặp lại hành động đó như để cơn sốt trong tôi cũng hạ xuống theo từng chuyển động của mình. Tôi cứ ngồi im như thế, để Jisu vỗ về và để từng cảm xúc dễ chịu át đi cái nóng hừng hực đang làm chủ cả cơ thể mình.

- Còn năm phút nữa. Mọi người vào vị trí nào. – Jun Hyung oppa thì thầm.

Sau câu nói của anh ấy, Yeji lập tức đứng dậy và cầm chiếc ghế của mình đứng về phía còn lại bên cạnh cánh cửa. Cậu ấy gật đầu với Jun Hyung oppa rồi quay sang gật đầu với tôi cùng Jisu, báo hiệu cho sự sẵn sàng hành động của mình. Đúng năm phút sau đó, cánh cửa mở ra, hai gã áo đen từng bước đi vào. Tuy nhiên, trước khi bọn chúng phát hiện ra sự biến mất của hai người còn  lại trong đám chúng tôi thì đã nhanh chóng ăn một phát ghế vào gáy. Một gã ngã xuống và bất tỉnh ngay sau đó, còn một gã nhanh chóng tránh  được, hắn ta đạp Yeji vào giữa bụng, cậu ấy ngã văng về phía bức tường.

- YEJI! – Tôi hét lên.

Lúc đó, tôi thấy gã ta rút thanh baton đeo bên hông lưng và giơ lên về phía đội trưởng Hwang, người đang nằm sõng soài vì choáng váng. Trong giây phút đó, tôi chẳng thể nghĩ gì ngoài việc cố hết sức mình, tôi chạy về phía Yeji và dùng cả thân mình choàng lên người cậu ấy. Và đó cũng là lúc gã áo đen kia dồn hết sức lực vào thanh baton trong tay hắn và phang mạnh xuống người tôi. Tôi cảm nhận được liền sự đau đớn mà nó đem lại, tôi cũng cảm nhận được những giọt nước mắt nóng ấm của Jisu rơi lã chã trên tay mình khi cậu ấy khụy xuống và liên tục hỏi tôi có sao không. Vài giây tiếp theo sau đó, tiếng chiếc ghế gãy răng rắc vang lên trước khi nó văng thành từng mảnh, gã áo đen vừa đánh tôi đã lãnh trọn cái ghế thứ hai từ Jun Hyung oppa khi hắn ta không để ý anh ấy đang ở phía sau. Anh ấy ngồi thọp xuống và thở hắt ra sau khi kéo hắn ra khỏi người tôi.

- Em không sao, em còn tỉnh mà, mọi người đừng lo. Jisu, cậu xem đội trưởng Hwang có làm sao không? – Tôi mở lời một cách khó nhọc.

- Ryujin, cậu điên à? Sao lại nhảy vào đây hả? - Dường như Yeji cũng đã lấy lại được sự tỉnh táo, tôi thấy đôi mắt của cậu ấy long lanh nước khi cứ mãi cằn nhằn"Ryujin à".

- Chà sao lại càng ngày càng đau nhỉ? – Tôi đưa ta ra sau lưng nhưng không dám chạm vào chỗ vừa bị đánh bằng thanh baton của gã áo đen. – Cho em nghỉ ba phút, rồi mình cùng ra khỏi đây. – Tôi nói với mọi người trong bầu không khí nặng như chì.

Trong lúc tôi cố gắng hít thở một cách đều đặn thì có một bóng người bất ngờ xuất hiện. Cậu ta nhìn quanh căn phòng rồi quay sang nhìn tôi. Với trực giác của một cảnh sát, tôi  nghĩ cậu ta đã đoán ra được những gì vừa diễn ra tại đây. "Cuối cùng cũng xuất hiện rồi à Kim Doyoung", tôi thầm nghĩ trước khi cậu ấy bước vào, lại ngay chỗ những tên áo đen đang bất tỉnh rồi lấy những tấm thẻ từ được treo ngay thắt lưng của chúng.

- Mọi người nhanh theo tôi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net