[Longfic|SA][M][EXO] Tà ma và linh hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Hắc Hân 

Pairings: ChanBaek , Kaisoo, Hunhan, KrisTao ( phụ )

Rating: M 

Category: fiction, fantasy,yaoi ( dù là ma mãnh nhưng nó không đến mức horror đâu )

Disclaimer: Họ thuộc về nhau nhưng trong fic họ thuộc về au. Au viết fic vì mục đích phi lợi nhuận ( máu fangirl a ~) 

Notes: Truyện lấy ý tưởng từ tiểu thuyết Soul Screamer của Rachel Vincet, nhưng lại đề cập đến một khía cạnh hoàn toàn khác và là sản phẩm của trí tưởng tượng Au. 

Summary: Linh hồn chôn cất nơi Cõi âm tối tăm lạnh lẽo… Tà ma dị hợm cả thế kỉ chôn vùi dưới chốn tối tăm tột đỉnh… Giữa những thứ tồn tại không phải là con người đó, liệu có thứ gì mật thiết liên quan?

Chap 1: 

- D.O, D.O nhìn em này … 

- D.O, D.O … em nữa … 

- D.O, em ở đây !! 

Những tiếng kêu gào tên của Kyungsoo làm tai Baekhyun như tê lại. Nó đứng lặng người sau cánh gà sân khấu, mắt vẫn không dời khỏi bóng hình anh, người đang nhảy hát nhiệt tình trên sân khấu. 

Do Kyung Soo là một trong những ca sĩ solo hàng đầu Hàn Quốc. Lấy nghệ danh là D.O, khuôn mặt dễ thương, trắng trẻo của anh đã làm không biết bao nhiêu cô gái mất ăn mất ngủ, giọng hát trầm ấm trời phú của anh đã thu phục biết bao trái tim. 

Do Kyung Soo có mọi thứ, chỉ trừ một thứ - đó là Linh Hồn! 

.... 2 năm về trước, tất cả những gì một Kyungsoo trẻ tuổi nhiệt huyết có là hoài bão. Anh đi casting rất nhiều công ty, nhưng đến đâu cũng bị từ chối. Cho đến khi gặp Lee Soo Man, chủ tịch của công ty giải trí MS đứng đầu trong giới showbiz, anh đã được chấp nhận. Lee Soo Man hứa cho anh mọi thứ, chỉ cần Kyung Soo hiến dâng cho hắn một thứ …

…..đó là linh hồn…. 

Hai năm qua, Do Kyung Soo đã sống là một con người không có linh hồn. Không một ai biết bí mật đó, chỉ trừ một người, đó là Byun Baek Hyun. 

Khi gặp nhau ở cô nhi viện, hai đứa trẻ đã nguyện thề mãi là anh em. 

Đến năm anh16 tuổi, khi họ trốn cô nhi viện để nếm trải cuộc sống bên ngoài, họ vẫn mãi thề nguyền là anh em. 

Đến năm anh 18 tuổi, khi Baek Hyun biết Kyung Soo đã bán đi linh hồn mình, nó vẫn luôn ở bên cạnh anh, và họ vẫn mãi là anh em. 

Đến năm anh 22 tuổi, khi Do Kyung Soo được cả đất nước Đại Hàn Dân quốc biết đến là một con người hoàn hảo với đủ ngoại hình, tài năng và tiền bạc, họ vẫn ở bên nhau, chưa lúc nào rời. 

Baek Hyun luôn ở bên cạnh anh, trở thành trợ l‎y duy nhất anh tin tưởng, anh đi đâu là nó theo đấy, họ là biểu tượng của tình anh em đẹp nhất, được các netizen không ngừng ca ngợi. 

- Baek Hyun, tiết mục sắp kết thúc rồi đó, còn không mau vào chuẩn bị quần áo cho tiết mục tiếp theo. 

Một bàn tay to, ngăm đen vỗ mạnh lên vai nó. Nó có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của người đó trong khoảng cách gần như thế này. 

- Ừ, tớ biết rồi. Kyung Soo không cho ai động vào anh ấy ngoài tớ đâu mà. 

- Baek Hyun à … 

Người con trai đó bỗng cau mày lại nhăn nhó, cậu hốt hoảng dùng tay bịp miệng Baek Hyun lại. 

- Đã bảo là không được gọi là Kyung Soo cơ mà, họ mà biết các cậu là trẻ mồ côi bỏ trốn là cả một đống vấn đề đấy. 

- Rồi rồi … cậu cứ lo quá sức, tớ vào trước đây … Jong In. 

Jong In. Kim Jong In. Cậu là quản l‎y mà MS cử để canh chừng Kyung Soo, đồng thời cũng là người chịu trách nhiệm trước mọi hành vi và lời nói của Kyung Soo. 

Ngược lại với vẻ ngoài lạnh lùng, thái độ làm việc cực nghiêm túc và khó tính mà người ta hay nhìn thấy ở cậu, khi chỉ còn ba người, Jong In là một chàng trai hiền lành và rất hay ngượng. Chính vì điều đó mà nó và Kyung Soo làm thân với cậu rất nhanh. 

Bởi vì Jong In và Baek Hyun cùng tuổi, họ nhanh chóng hiểu thấu nhau. Jong In kể cho nó mọi điều, tất cả mọi điều, kể cả người mà cậu vẫn bấy lâu thương thầm. 

Baek Hyun cũng kể cho cậu mọi điều, tất cả mọi điều, trừ một điều duy nhất – người nó yêu. 

Và trớ trêu làm sao, khi người Jong In yêu lại là Kyung Soo, và người Baek Hyun yêu chả ai khác ngoài Jong In. 

Buổi biểu diễn kết thúc thành công tốt đẹp. Ba người bọn họ lên xe trở về kí túc xá. Vì Kyung Soo là ca sĩ solo, cậu không có đồng nghiệp. Một căn hộ rộng lớn, sang trọng nếu chỉ có mình anh và nó ở thì thật cô đơn, vậy nên Jong In đến ở cùng họ. 

- Kyung Soo à … Hyung có mệt lắm không? 

Jong In ngồi đằng sau với Kyung Soo, trong khi Baek Hyun ngồi đằng trước lái xe. Bàn tay ngăm đen của cậu đưa lên quẹt nhẹ những giọt mồ hôi trên má anh đầy quan tâm. Kể cả những hành động nhỏ nhặt đó, chưa bao giờ Baek Hyun không biết, nó lên tiếng trước khi hai người họ định làm gì thêm. 

- Ờ … hyung ổn. Cả em nữa Baek Hyun, em cũng đã cố gắng rất nhiều. Nếu em mệt thì hãy xuống đi, Jong In sẽ lái thay em.

- Không, em ổn. Chút đỉnh sức lực em bỏ ra đã nhằm nhò là bao nhiêu so với hyung. Hyung cứ nghỉ đi một chút, đường về nhà còn khá xa đó. 

Baek Hyun nhìn qua gương chiếu hậu và trái tim nó gần như chết nghẹt khi thấy Kyung Soo đang nằm ngủ ngon lành trong vòng tay vững chãi của Jong In. 

Số phận thật éo le khi Baek Hyun yêu Jong In còn Jong In và Kyung Soo lại là tình nhân. 

…………….

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. 

Tiếng thét thất thanh của Kyung Soo khiến nó giật mình thức tỉnh. Tiếng thét đó là tiếng thét xé lòng, nó xé tan cả không gian yên tĩnh lúc nửa đêm. Ngay khi Baek Hyun nghe thấy tiếng thét đó, nó biết rằng đã có chuyện gì đó không ổn với linh hồn của Kyung Soo dưới Cõi âm. 

Jong In chạy đến phòng Kyung Soo cùng lúc với Baek Hyun, nhưng nó đã nhanh hơn khi đi vào trong trước, khoá trái cửa phòng anh và gọi với ra ngoài. 

- Kyung Soo sẽ không sao, cậu cứ ở ngoài đó. 

Nó hoảng loạn vô cùng khi thấy anh đang ngồi dựng trên giường, hai mắt mở trừng trừng, tay bấu chặt vào ngực, chặt đến mức khuôn ngực mịn màng của anh bắt đầu rỉ máu. 

- Kyung Soo, hyung có sao không? 

Baek Hyun chạy ngay lên giường và ôm lấy anh, lắc lấy lắc để. Nó rùng mình khi cảm nhận cái cứng đờ và lạnh ngắt nơi cơ thể anh, tựa như anh chỉ là một bức tượng sáp vậy. 

- Kyung Soo, trả lời em đi, Kyung Soo, hyung có nghe thấy em nói không? 

Người Kyung Soo bỗng mềm nhũn ra, và rồi đồng tử anh bắt đầu động đậy, hơi thở nhanh trở nên nặng nhọc vô cùng. Đôi mắt anh hoảng loạn, chân tay quơ xung quanh trước khi bấu chặt lấy tay nó. 

- Baek Hyun, hắn nói anh sắp phải chết. 

Nó lặng người đi khi nhìn vào đôi mắt anh, nó biết đó là sự thật. Cái thứ tồn tại trong anh, giúp anh sống sót mà không cần đến linh hồn chỉ là sự thay thế tạm thời, nó không như linh hồn, nhưng ngay cả đến linh hồn cũng không cho con người sự sống bất diệt. 

Nhưng tại sao? Tại sao lại sớm đến như vậy? Nó chưa sẵn sàng. Nó không thể tưởng tượng ra được cái cảnh Kyung Soo rời xa nó, huống chi là nói đến sẵn sàng. 

Còn cả Jong In nữa, rồi cậu sẽ ra sao?

Nói đến Jong In trái tim Baek Hyun bỗng quặn thắt lại. Cậu chỉ ở cách anh và nó một cánh cửa phòng, nhưng gần như là cả một bức tường khổng lồ vô định.

Bức tường của sự thật … 

- Baek Hyun à … hyung không thể chết bây giờ_ Kyung Soo ôm chặt lấy Baek Hyun, đôi mắt từ hoảng loạn trở về chỗ tuyệt vọng, nhưng đâu đó nơi sâu thẳm anh, có cái gì đó vùng vẫy, cự tuyệt.

- Chắc chắn phải có cách khác đúng không hyung, chắc chắn phải có đúng không? Khi lão Soo Man đưa cho hyung bản hợp đồng, chắc chắn phải có ngoại lệ đúng không? _ Baek Hyun không dám hét lên, giọng nói của nó kìm nèn đến gần như vỡ vụn. 

- ……………… 

- Không thể thế được. Hyung không thể chết đúng không? Không được bỏ em và Jong In lại, không phải lúc này. 

Baek Hyun ngồi thụp xuống, cánh tay buông thõng. Đôi mắt trong veo trở nên thẫn thờ, trên làn da mỏng mịn xuất hiện hai giọt lệ trong suốt. 

- B … Baek Hyun à .. có một cách. Hoán đổi linh hồn. 

………………………

Đêm đông lạnh lẽo và vô tình. Những cơn gió rét ùa vào nó, cắn xé ruột gan nó như hổ đói. 

Baek Hyun bước đi thật chậm trên con đường vắng. Nó bước đi thật chậm, chậm đến nỗi có thể dừng lại bất cứ lúc nào.

Baek Hyun đang níu kéo và cảm nhận những giây phút cuối cùng của cuộc đời nó, một cuộc đời khốn nạn đến đau đớn, một cuộc đời chưa bao giờ thấy được niềm vui. 

Có lẽ, anh và cậu chính là thứ ánh sáng đã níu kéo nó sống 19 năm trên cuộc đời. Nếu bây giờ anh chết, nhìn cậu đau đớn, cuộc đời đối với nó sẽ thành cái thá gì chứ? Thà … thà nó chết đi thì hơn, bởi lẽ cái thứ tên gọi “cuộc sống” chưa bao giờ thích nó. 

Nó cứ đi, đi mãi rồi dừng đột ngột trước một cái hẻm heo hút. Bàn tay Baek Hyun run bần bật, không phải vì rét, mà bởi vì những gì sắp tới với nó. 

Chap2 : 

FLASH BACK 

- Cộc … cộc .

- Vào đi.

Nó bước vào và khẽ rùng mình với cái lạnh lẽo gần như thấu xương của căn phòng.

Đó là một căn phòng rất rộng nhưng chỉ đơn độc một chiếc bàn thủy tinh ở giữa phòng, kể cả bây giờ vẫn là buổi sáng nhưng căn phòng như được nhuốm một thứ màu đen kì ảo, nó dập tắt mọi thứ ánh sáng vốn đã yếu ớt khi len lỏi vào được trong không gian nơi đây. Nó chỉ có thể quan sát được xung quanh khi có ánh đèn nhân tạo dọi xuống giữa phòng, bao quanh lấy chiếc bàn thủy tinh.

- Điều gì đưa Byun Baek Hyun đến đây?

Giữa cái tĩnh mịnh đến âm u của khoảng không gian xung quanh, vang lên một giọng nói trầm, khàn và vô cùng bất định. Baek Hyun quay ngoắt người lại và thoáng giật mình khi đập vào mắt nó là khuôn mặt một người đàn ông trung niên với mái tóc vuốt keo lịch lãm, khuôn mặt kì dị đầy những vết chém, đâm và đôi mắt… không hề có con ngươi. Gã …. Là Lee Soo

Man.

- Phản ứng thật là đáng yêu. D.O không kể với cậu về chuyện đôi mắt sao?

Gã ngậm đôi môi nham nhở rặn thành một nụ cười hiểm, đôi mắt lùng sục khắp người nó và cuối cùng thì đi về phía cái bàn thủy tinh giữa phòng, ngồi lên trên.

- Tất nhiên là tôi biết. Nhưng thật không ngờ Lee Soo Man cũng là người không có linh hồn. 

Baek Hyun đáp giọng thẳng băng nhưng không thể che dấu được nội tâm dữ dội trong nó. 

Người ta bảo Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. 

Những con người không có linh hồn , thì đương nhiên đôi mắt họ cũng không thể được nguyên vẹn. 

Kyung Soo, cùng với một số nghệ sĩ nổi tiếng khác trong MS, từ lâu đôi mắt đã không còn bình thường – một đôi mắt không hề có con ngươi. Để xuất hiện trước công chúng, MS đã cho sáng chế một loại kính áp tròng đặc biệt, có thể co giãn điều tiết theo ánh sáng, đeo được lâu ngày, … một loại kính áp tròng có công dụng không khác gì con ngươi của người bình thường. 

Khi lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt thực của Kyung Soo, Baek Hyun đã khóc thét lên. Đó là lý do tại sao nó luôn bắt anh phải đeo kính áp tròng và tảng lờ những câu chuyện than vãn của anh về đôi mắt bởi vì nó căm ghét, đến mức muốn lấy dao cắm thật sâu vào đôi mắt trắng ngầu, bất tính đó. 

- Đã là người của Cõi âm, sao ta có thể là con người bình thường … chàng trai trẻ, xem như cậu có tâm sự muốn tìm đến ta? 

Câu hỏi của gã như tiêm vào người Baek Hyun một thứ dịch lạnh buốt, rợn người. Trái tim nó bị bóp nghẹt, hơi thở trở nên nặng nề. 

Nó .. Byun Baek Hyun sẽ bán đi linh hồn của nó, để đổi lấy linh hồn của Do Kyung Soo. Hay ở dưới Cõi âm, đây được gọi là thủ tục Hoán đổi linh hồn. 

- Tôi …. T… Xin hãy hoán đổi linh hồn! 

Sáu chữ cuối được nó nói ra dứt khoát, nhưng đầy đau đớn. Đôi mắt Baek Hyun ghim thẳng vào cái thứ đục ngầu vô định của gã, khiến gã biết nó không hề nói đùa. Phải thôi … nào có ai dám đùa với Lee Soo Man – kẻ buôn bán linh hồn? 

- Hẳn cậu biết cái giá phải trả rồi chứ ? 

Lee Soo Man đi về phía nó, đưa bàn tay thô kệch, gớm ghiếc của gã ve vãn bầu má trắng mịn. Gã đã luôn ham muốn Byun Baek Hyun, nhưng xem ra, giờ chỉ còn là một giấc mơ thôi. 

- Tôi biết. 

- Tốt. Địa chỉ hoán đổi cậu sẽ được biết sớm. Giờ thì về nhà và tận hưởng những giây phút cuối cùng bên Kyung Soo đi. 

Cánh cửa căn phòng gã khép lại sau lưng Baek Hyun. Nó gục xuống, chân tay mềm nhũn, có cái gì đó đang đâm thẳng vào cơ thể nó, giết dần giết mòn nó. Nó thở dốc, hai tay ôm lấy ngực. 

Một giọt …

Hai giọt … 

Ba giọt … 

Baek Hyun khóc. Nó khóc cho cái số phận thối tha, khốn nạn mà ông trời đã trao cho nó để chèn ép nó, cho đến khi nó chết.

END FLASHBACK 

Baek Hyun đứng trước con hẻm. Một chàng trai hai mươi mốt tuổi đã nếm trải đủ gia vị của cuộc sống, giờ đứng trước cái chết, không khác nào một đứa trẻ lần đầu được nhìn thấy thế giới

Đầu nó hiện rõ từng từ từng chữ mà Kyung Soo đã nói về cái giá phải trả khi Hoán đổi linh hồn: 

Những người bán đi linh hồn mình sẽ nhận được thứ thay thế, còn những kẻ nguyện hoán đổi linh hồn mình, linh hồn của những kẻ đó sẽ vĩnh viễn thuộc về Tà ma, không thể trở lại trần thế. Và dĩ nhiên, không có gì có thể hoán đổi được cho một linh hồn cả gan đem một thứ thuộc về Cõi âm đến thế giới loài người….

Nó bước từng bước vào con hẻm. Tiếng bước chân cọ xát nền đất ẩm ướt như bóp vụn thính giác nó, khiến nó tưởng chừng muốn ngất đi. 

- Con người thật quá ư chậm trễ. 

Baek Hyun giật mình khi cảm nhận hơi thở buốt giá phả bên tai. Nó quay ngoắt loại và gần như chết đứng trước cái thứ đang ôm trọn vòng eo nó. 

Cái thứ đó không khác gì một con người, một sinh vật thậm chí còn đẹp hơn cả con người. Đôi mắt sáng ngời, mở to chăm chăm nhìn vào nó, chiếc mũi dọc dừa hoàn hảo, đôi môi căng mọng quyến rũ và mái tóc nâu nhạt mềm mại bí ẩn che đi nửa khuôn mặt đẹp như tạc đó.

Gương mặt này .. lẽ nào Baek Hyun đã gặp ở đâu rồi chăng? 

Nhưng Baek Hyun biết đó là Tà ma bởi làn da của chúng – trong suốt và tái xanh. 

- Ngươi mang linh hồn của anh đến? 

Khuôn mặt nó giữ nguyên vẻ bình tĩnh nhưng tay chân đã run lẩy bẩy vì bàn tay dị hợm kia đang lần mò vào trong áo, vuốt ve mạnh mẽ phần da thịt ở lưng nó. 

- Hy vọng linh hồn của ngươi sẽ được việc hơn cái thứ thối nát kia. 

Tà ma dứt nó ra trong tiếc nuối, đoạn hắn lôi ra từ trong tấm áo choàng đen kịt một làn hơi xanh tụ lại thành hình tròn. 

- Ngươi lấy gì đảm bảo rằng đây là linh hồn của Kyung Soo? 

- Tà ma làm việc sòng phẳng. Không tuân thủ nguyên tắc đồng nghĩa chết, và là chết thật, không linh hồn, không đầu thai. Đơn giản là sẽ chết. 

- Vậy bằng cách nào Kyung Soo sẽ nhận được linh hồn của anh ấy? 

Tà ma mỉm cười đầy tà ý trước câu hỏi của Baek Hyun. Hắn kéo nó vào lòng, xoa xoa cặp mông căng mẩy của nó. 

- Khi nào em đi với ta. 

Trước khi Baek Hyun kịp phản ứng bất cứ cái gì, hắn nút lấy đôi môi nó, ngấu nghiến như hổ đói. Cơ thể nó nhẹ dần rồi trở nên vô trọng lượng, nó thấy có thứ gì đó đã đi khỏi cơ thể nó, thứ gì đó rất quan trọng. 

Và dần dần, ý thức của nó cũng tan biến. Baek Hyun nhắm mắt lại, tự ý thức được rằng đôi mắt này sẽ chẳng bao giờ mở ra lần nữa…. 

……………… 

Không gian đầy ám khí và lạnh lẽo khiến Baek Hyun khẽ run và giật mình thức giấc. Nó mở khẽ mí mắt và hoảng hốt khi thấy mình đang bị treo ngược lên trên trần nhà, tay chân bị trói chặt, áo cũng bị xé ra làm mấy mảnh, rơi lả tả trên sàn. 

Baek Hyun đã ngỡ mình đang mơ, nhưng ngay khi nhìn thấy làn da tái nhợt và trong suốt của mình, nó biết đây là thực, sự thực đau đớn hiện hữu bên trong nó. 

Byun Baek Hyun bây giờ đã là linh hồn và trở thành thứ đồ chơi trong tay Tà ma.

- Ta thích nhìn em như thế này. 

Hiện ra trong bóng tối mù mịt chính là tên Tà ma đó. Hắn vẫn đẹp như thế, đẹp theo một nghĩa hoàn hảo.

Lại một lần nữa, nó tự hỏi mình đã gặp hắn ở đâu ..?

Hắn đã ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của nó, nhưng hắn biết chẳng còn bao lâu nữa đâu, cái con người cả gan kia sẽ phải kêu gào, van xin, đau đớn quằn quại như bao linh hồn khác. 

Trò chơi còn chưa được mở đầu mà … 

Nó quan sát bờ môi khẽ cong của hắn và cười nhạt, nhưng Baek Hyun vẫn có thể cảm nhận được mồ hôi đang túa ra từ hai bàn tay bị trói chặt của nó.

Phải, Baek Hyun đang cực kì hoảng loạn, nó có thể cảm thấy những mạch máu yếu ớt run lên bần bật dưới làn da trong suốt, tái xanh đó. Nhưng nó không cho phép mình được tỏ ra như vậy, nhất là trước nhưng sinh vật dị hợm vô nhân tính như Tà ma, càng không! 

- Hãy để dành đi. Ta còn chưa bắt đầu mà. 

Tà ma bấm nhẹ vào những mạch máu đang run dữ dội dưới làn da trong suốt của nó và cười chế giễu. 

- Sợ sao ? Ta còn tưởng em sẽ khác. 

- Cũng chả hề hấn gì đâu. Tôi đâu có thể sợ đến chết được nữa, đúng không? 

Baek Hyun khẽ cười, nhìn Tà ma bằng ánh mắt thách thức. 

Dưới ánh sáng đục ngầu ảm đạm nơi cõi âm, nó như một mặt trời tỏa sáng, dù đã là người Cõi âm, nhưng từ Baek Hyun vẫn toát lên thứ gì đó thánh thiện, thuần khiết, trong sáng. Tà ma khẽ giật mình trong giây phút, trong lòng hắn bỗng dội lên thứ cảm giác khó tả. 

Lâu như vậy, kể cả khi đã không còn trái tim, vẫn tồn tại ở đây sao? Quả là lợi hại …

- Vậy thì bắt đầu thôi nào. 

Hắn mỉm cười đáp lại Baek Hyun, đôi mắt giương to của hắn gim thẳng vào mắt Baek Hyun và dưới ánh sáng, nó nhận ra rằng con ngươi của tên Tà ma này to hơn của người bình thường gấp bội lần,và nó cảm nhận rằng bên trong đó là hàng vạn linh hồn với hình dạng dị hợm đang kêu khóc, gào thét … 

Trước khi kịp choáng voáng đôi mắt không cảm xúc đó, Baek Hyun đã bị một thứ đau đớn ngự trị và dồn nén nó phải kêu toáng lên. Nhưng nó không thể, tiếng thét đau đớn bị dồn lại, ứ đọng trong cổ nó ngay khi nó nhìn thấy hắn vừa lấy tay rạch lên da thịt mình, vừa hứng những giọt máu đang chảy ra từ những vết thương đó và uống một cách ngon lành. 

Mặc dù đau đớn đến gần chết khi hắn đang dốc sạch máu nó, nhưng Baek Hyun không thể hét, không thể khóc, cũng không thể phản ứng. Vì nó đang quá ghê sợ, kì thị và ghê tởm cái thứ đó, cái thứ dị hợm mang tên Tà ma. 

Nó ghê tởm hắn, ghê tởm đến nỗi cái cảm xúc đó lan tỏa trong khắp người nó, ngăn chặn những cơn đau dốc xương dốc máu hắn đem lại. 

Baek Hyun nhìn hắn với đôi mắt vô hồn, những giọt máu nóng hổi rơi xuống gò má nó và lăn qua mắt nó, hắn liếm những giọt máu đó và hụt hẫng vô cùng khi thấy đôi mắt của nó – đôi mắt vô cảm, không đau đớn, không tuyệt vọng, không vùng vẫy. 

- Ngươi định sẽ nhìn ta đau đớn thế nào khi rút kiệt máu của ta đi? 

- Linh hồn không dễ chết thế đâu _ Hắn nhếch mép, lấy tay quệt đi những tia máu trên mép, rồi lại đưa ngón tay đó vào miệng mút ngon lành. _ Nhìn xem, ta tặng em thứ còn đẹp hơn cả máu kìa. 

Nó nhìn theo ngón tay của Tà ma và đông cứng lại khi thấy những dòng dung dịch đen lòm đang chạy dọc cơ thể nó theo những mạch máu, những vết thương khi có dòng dung dịch chạy qua liền liền lại, hoàn hảo như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 

- Thế này gọi là hành hạ sao ? _ Baek Hyun cười nhạt. 

Bỗng, đầu óc nó đặc quánh lại như vừa bị thứ gì đánh gục, tứ chi rã rời, Baek Hyun ngất đi, trong cái nửa tỉnh nửa mê, nó nghe được mờ nhạt giọng nói trầm khàn lạnh lẽo của hắn. 

- Trò chơi mới chỉ bắt đầu. 

End chap 2

Chap 3

( A/N: Trong những cảnh chỉ xuất hiện LuHan và SeHun, Hân sẽ gọi họ là "anh" và "cậu" nhé. Còn ở những cảnh có Jong In và Kyungsoo, mình sẽ chỉ gọi là "Luhan" và "Sehun" vì trong toàn bộ fic, "anh" và "cậu" dùng để chỉ Jong In và Kyungsoo)

------------

-Chúng tôi rất lấy làm tiếc. Toàn bộ lực lượng cảnh sát đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC