CHƯƠNG 1: TÁI NGỘ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Diệc Phàm ánh mắt phức tạp nhìn người trước mặt. Đứa nhỏ nhà hắn chẳng biết tự bao giờ đã lớn thế này rồi. Đôi mắt long lanh nước khi xưa dường như chưa từng tồn tại thế vào đó chỉ còn ánh mắt lạnh lùng, sắc bén, vô huyết vô lệ, bầu má phúng phính như biến mất chỉ còn lại gương mặt có điểm hốc hác, tóc đen óng được thay bằng mái đầu vàng ánh kim rực rỡ như hắn ,tai chi chít lỗ là lỗ bấm, hình như ngay cả vị trí bấm cũng giống hệt hắn. Đến cả phong cách ăn mặc cũng không khác biệt hắn là mấy. Cậu gầy đi rất nhiều cũng đã thay đổi không ít.

– Tại sao không từ hôn?

Hắn cất giọng hỏi nam nhân xinh đẹp đang vắt chéo chân trước mặt. Tử Thao có đôi chút bối rối trước câu hỏi của hắn nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười như có như không, cất giọng ngọt ngào trả lời hắn:

– Vậy tại sao em phải từ hôn? Chúng ta đôi bên đều có lợi có gì không tốt?

Ngô Phàm bất lực, hắn thật không hiểu tiểu tử này nghĩ gì. Công ty cậu có khó khăn, hắn cũng sẵn sàng giúp đỡ bất cứ lúc nào, còn việc bố mẹ hai bên ép hôn hơn 20 năm nay cũng không chịu đồng ý đủ biết đứa trẻ này cứng đầu thế nào vậy mà ba năm tuyệt nhiên không thấy bóng dáng, kết quả lần này trở về lại đòi kết hôn cùng hắn.

– Vậy tại sao ba năm trước em một mực chối từ bây giờ lại kiên quyết cùng tôi kết hôn? Chưa kể chuyện tôi có người khác không phải em không biết.

Có người khác, vẫn là người đó sao? Tử Thao khẽ run lên, tay siết nhẹ thành quyền.

– Thực xin lỗi nhưng em đặt lợi ích công ty lên hàng đầu. Việc anh yêu ai em không quản.

Hoàng Tử Thao nhấp một ngụm trà bình tĩnh trả lời. Tâm can cậu đang gào thét từng cơn, cậu đối diện với hắn, trái tim vẫn không nhịn được mà run rẩy nhưng vẫn phải kìm lòng tạo cho mình một vẻ bọc hoàn hảo nhất. Tử Thao trở về không phải đòi Ngô Phàm chịu trách nhiệm, biến cố của công ty cũng chỉ là cái cớ mà điều quan trọng nhất là cậu không cam lòng, cậu có gì không bằng người kia, cả gia thế và ngoại hình đều nổi trội hơn, vì cớ gì, hắn chọn người kia mà không chọn cậu?

Cậu muốn kiểm chứng lại cả trái tim mình. Liệu cậu có thật sự yêu hắn hay chỉ là đứa trẻ tức giận khi bị giựt mất đồ chơi theo chúng từ nhỏ? Và xác nhận lại cả trái tim hắn nữa nhưng  Tử Thao  lại không biết nên bắt đầu từ đâu, bằng tư cách gì nên đành phải dùng sức ép gia đình buộc hắn kết hôn. Nếu một năm sau, hắn vẫn như cũ chỉ coi cậu là em trai không hơn không kém, cậu sẽ thoải mái buông tay thả hắn về bên người hắn yêu.

– Nếu em muốn trở thành Ngô phu nhân, tôi không có ý kiến nhưng tới khi tôi muốn đòi lại em có muốn giữ cũng không được.

– Được. Chỉ cần qua khó khăn này em nhất định hảo hảo hoàn trả lại chức vị ấy cho Biện thiếu.

Tự mình thốt ra cái tên ấy khiến Tử Thao không khỏi đau lòng, xót xa. Cũng vì cái tên ấy, cậu và hắn mới trở nên như vậy nhưng cậu lại không đủ dũng khí tàn phá con người ấy vì Biện Bạch hiền, con người này thật ngốc nghếch nhưng cậu lại quá đỗi đáng yêu, khiến người ta có thể ghét bỏ nhưng không nỡ thương tổn. Tử Thao lạnh lùng thật nhưng cậu không độc ác ngược lại còn là một đứa trẻ rất thiện lương, cậu có thể tàn nhẫn với những kẻ cản đường cậu nhưng không cách nào tổn hại Bạch hiền vì  cậu sợ… sợ Bạch Hiền đau thì cũng sẽ Ngô Phàm cũng đau.

– Cứ vậy đi chúng ta sẽ li hôn, em vẫn để trống trong hợp đồng, thời hạn kết hôn là bao lâu tùy anh quyết định.

– Em nhất định phải thế này sao?

Đáp lại lời hắn, Tử Thao chỉ một mực im lặng. Ngô Phàm thở dài rút bút kí vào bản hợp đồng. Hắn vất lên mặt bàn hợp đồng có sẵn chứ kí của mình. Hoàng Tử Thao cũng  không hai lời, nhanh chóng kí vào hợp đồng.

– Được rồi . Vậy tôi đi trước.

Hắn quay lưng bước được vài bước chợt dừng lại, quay nửa mặt về phía cậu.

– Em… rất giống tôi.

Tử Thao dõi theo thân ảnh vừa rời đi chua xót nở nụ cười như có như không.

“ Ba năm qua, em …rất nhớ anh, rất nhớ. Em từng nói em muốn trở nên giống anh. Anh có biết vì sao không? Vì người ta nói những người yêu nhau thì thường giống nhau nhưng thì ra chỉ một mình em mải mê chạy theo anh, vì anh mà thay đổi cùng lắm cũng chỉ được coi là bắt chước anh. Đến cuối cùng vẫn không phải chúng ta vì yêu  mà giống nhau bất quá chỉ là em vì yêu anh nên mới ép buộc bản thân giống anh.”

Ánh mắt cậu dường như hiện lên vài tia đau đớn mơ hồ  nhưng trong chốc lát trở nên lạnh lùng hờ hững như không. Lúc sau cậu cũng rời đi…

Ngày cưới, hai con người tựa nam thần cùng nhau tiến vào lễ đường. Tử Thao vận một bộ âu phục màu trắng tinh khôi đối lập với Ngô Phàm một màu đen huyền bí. Ánh sáng rực rỡ chiếu tỏa khắp không gian tô điểm thêm vẻ đẹp chói lóa của hai con người tưởng chừng đối lập mà hòa hợp đến bất ngờ, tạo nên một bức tranh tương phản mà đẹp đẽ đến nhức mắt, tỏa ra hào quang quá rực rỡ khiến người ta có chút e sợ.

Tử Thao nhàm chán ngồi một bên để mặc hai bên gia đình đang tất bật tiếp khách. Ánh mắt cậu đảo một vòng rồi bất ngờ dừng lại trước một thân ảnh nhỏ bé. Cậu đứng dậy, tiến về phía Ngô Phàm, ghé người thì thầm vào tai hắn:

– Người tình bé nhỏ của anh đang ngắm nhìn chúng ta đấy. Cảm giác sẽ thế nào nhỉ?

Hoàng Tử Thao nhếch môi, tay nhẹ nhàng chỉnh lại nơ cài trên cổ áo Ngô Phàm. Hắn chau mày tỏ vẻ không hài lòng nhưng nhìn gương mặt đầy thách thức của đứa trẻ lại không kìm được lòng đấu cùng cậu một trận, nhất định phải dạy cho đứa trẻ hư đốn này một bài học. Nghĩ là làm, hắn buông ra vài câu độc địa.

– Em  cớ sao lại quan tâm như vậy ban đầu không phải nói không quản sao? Nhân thể cũng nên dạy cho bảo bối kia một bài học cảm phiền em giúp tôi một chút.

Nói đoạn Ngô Phàm vòng tay ra sau eo Tử Thao kéo cậu sát vào người mình, lại dịu dàng vén từng lọn tóc lung tung, vuốt ve khuôn mặt cậu nhưng ánh mắt không quên dõi theo biểu cảm trên khuôn mặt của thân ảnh nhỏ bé đằng xa.

.

.

.

Nhạc  đám cưới nổi lên, đám cưới xa hoa mĩ lệ, phóng viên nhà báo đứng chật hai bên lễ đường, tin hai tập đoàn lớn nhất Trung Quốc kết thong gia có thể không quan tâm sao?

Cha xứ mỉm cười dịu dàng hỏi:

–  Con có đồng ý lấy Hoàng Tử Thao làm vợ không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cậu ấy không?

– Con đồng ý.

Ngô Diệc Phàm dõng dạc trả lời nhưng ánh mắt tuyệt nhiên không nhìn Tử Thao mà hướng về phía con người kia. Tử Thao cư nhiên là biết cái ánh mắt lộ liễu kia nhìn ai nhưng cậu chẳng biểu hiện gì nhiều chỉ hờ hững quay đi, ép bản thân không dõi theo hắn.” Anh một lần cũng không thể nhìn em sao?”

–  Con có đồng ý lấy Ngô Diệc Phàm làm chồng không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cậu ấy không?

Tử Thao hơi khựng lại, hắn sắp là của cậu rồi sao? Hay vẫn chỉ là hữu danh vô thực? Thẫn thờ nhìn hắn, cậu trộm thở dài, hít một hơi thật sâu, thu hết can đảm nói lời thề:

– Con đồng ý.

Cha xứ mỉm cười dịu dàng, gương mặt phúc hậu ánh lên tia vui vẻ không dứt. Bất quá khung cảnh hạnh phúc này khiến Tử Thao cảm thấy thật quá giả tạo, quá sáo rỗng, lập tức muốn chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân cậu dày công lên kế hoạch này nhưng lại không đủ dũng khí.

– Hai con có thể hôn nhau.

Ngô Phàm nghiêng người phả vào tai Tử Thao vài chữ:

– Vậy thiệt thòi cho em. Xem ra tiểu bảo bối nhà tôi lại phải đau lòng rồi.

Đoạn tiến tới đôi môi hồng đào kia hôn xuống. Hắn vươn tay kéo vòng eo cậu sát vào khiến cả người cậu ngả về phía hắn. Hắn vươn lưỡi liếm nhẹ viền môi cậu, cậu hơi rung mình, miệng khẽ hé mở, cái lưỡi linh hoạt của hắn chớp thời cơ tiến vào khoang miệng thơm tho, lùng sục khắp nơi tìm đầu lưỡi người đối diện. Thời điểm hắn chạm vào đầu lưỡi non mềm, hắn cảm thấy rất thỏa mãn, không phải vì vị ngọt ngào nơi khoang miệng cậu mà vì biểu cảm trên mặt Bạch Hiền đang rất khó coi. Hắn khẽ nhếch mép, kéo cả lưỡi cậu sang miệng mình dây dưa.

Tử Thao mở mắt trừng trừng nhìn hắn chơi trò mèo vờn chuột cùng Bạch Hiền, lập tức cảm thấy nụ hôn này thật buồn nôn. Chịu không nổi cậu đưa tay lên ngực Ngô Phàm định đẩy hắn ra nhưng  hắn nhanh hơn bắt lấy tay cậu, kéo tay cậu vòng tay lên cổ hắn. Hoàng Tử Thao dở khóc dở cười, nhìn vẻ mặt đắc thắng của hắn, tim cậu chợt nhói lên một nhịp, sống mũi bất giác truyền đến cảm giác chua xót, cậu kéo rèm mi xuống vì sợ mình sẽ khóc tại đây mất. Rất lâu sau, khi Tử Thao gần như bị rút cạn khí lực, Ngô Phàm mới buông cậu ra, cậu vô lực dựa vào người hắn thở hổn hển. Hắn vẫn giữa tay vòng qua eo cậu, mặc cho câu dựa dẫm. Hắn vẫn như vậy, vẫn vô thức mà cưng chiều cậu, mặc cậu muốn làm gì thì làm. Hành động ôn nhu của hắn kéo cậu về cái ngày thơ ấu, khoảng thời gian đẹp nhất của cậu và hắn.

.

.

.

– Phàm, em đói.

– Muốn ăn gì?

.

.

– Phàm, em muốn ăn kẹo bông.

– Được.

.

.

– Phàm, tên đó bắt nạt em.

– Để đó cho anh.

Hoàng Tử Thao cùng Ngô Diệc Phàm lớn lên bên nhau, gia đình hai bên đều có đính ước từ lâu. Ngô Phàm lớn hơn Tử Thao ba tuổi nên luôn bảo hộ cậu, coi cậu như em trai mà chăm sóc rất cẩn thận. Tử Thao được Ngô Phàm cưng chiều, luôn mè nheo làm nũng đè đầu cưỡi cổ hắn không thương tiếc. Lớn lên Ngô Phàm đẹp trai kiệt xuất, Tử Thao lại bội phần xinh đẹp cùng tài năng, hai người đi bên nhau đặc biệt xứng đôi vừa lứa.Nhưng cả hai vẫn chỉ luôn coi nhau là anh em tốt. Ngày Tử Thao nhận ra tình cảm của mình cũng là ngày cậu đau đớn nhất….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net