Chương 10: Kim Duẫn Hy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Sao thế, tên nào gọi?

Nghe thấy giọng nam vừa lạ vừa quen truyền tới tai, Bạch Hiền ngước mắt lên nhìn nam nhân cao lớn đứng nơi đầu giường. Con người này, vừa gặp sao đã cho cậu cảm giác an toàn, thoải mái, một cảm giác mà ba năm qua, Ngô Phàm không thể cho cậu. Hắn khiến tim cậu không được yên ổn chút nào, ngay tại lúc này đây, mở mắt ra, người đầu tiên cậu nhìn thấy là hắn, trái tim cậu lập tức đã phản đối vậy mà cậu thấy an toàn cái gì chứ? Điên rồi, điên rồi. Vẫn là nên tránh xa hắn một chút, ở gần lâu ngày, có thể trái tim nhỏ bé của cậu sẽ chẳng chống đỡ nổi nữa.

Lúc lâu không thấy cậu trả lời, Xán Liệt sốt ruột búng tay trước mặt cậu, Tiểu Bạch lúc này mới trở lại hiện thực

– Anh hỏi em tên nào gọi?

– Tổng giám đốc. Thì sao?

– Hắn thích em à?

Xán Liệt đặt cốc sữa lên đầu giường, ngồi xuống bên mép giường, nựng má Bạch Hiền. Cậu trừng mắt hất tay hắn ra giọng ngái ngủ hằn học:

– Anh quản làm gì?

– Sao anh không quản được chứ, Tiểu Bạch hấp dẫn nhất của anh?

Hắn nhếch mép cười đểu giả trêu đùa vật nhỏ trong lòng , tay không quên véo véo đôi má phúng phính.

Nghĩ tới việc xấu hổ tối qua, Bạch Hiền không khỏi ngượng ngùng, chắc chắn hôm qua đầu bị nước tràn rồi sao có thể hành động ngu ngốc như vậy, lại còn làm nũng hắn nữa. Nhìn gương mặt nham nhở của nam nhân trước mặt, Bạch Hiền đâm thẹn quá hóa giận, cậu trừng mắt lườm hắn.

– Còn cợt nhả, tôi không thèm nhìn mặt anh.

– Mắt đẹp vậy mà cứ trừng lên là sao? Xuống ăn sáng đi Tiểu Bạch.

– Buồn nôn, đừng gọi tôi như thế nữa.

Hắn bĩu bĩu môi, mắt nheo lại, tay vò loạn mái đầu màu hạt dẻ.

“ Mẹ nó, sao lại đáng yêu thế này thật khiến người ta muốn bắt nạt mà.”

– Ừ tôi không gọi em là Tiểu Bạch nữa.

– Anh…

“Mới sang sớm đã bị tên này ám quẻ, phải nhịn, phải nhịn, không thể để xui xẻo cả ngày được.”

Bạch Hiền tức giận đỏ mặt tía tai, môi bặm lại, tay nhỏ siết thành quyền tiếp tục trợn lớn mắt nạt hắn nhưng cũng chỉ vô ích, hắn cơ bản là chẳng có chút sợ hãi, chỉ là thấy Bạch Hiền thật đáng yêu nhưng buồn cười.

– Không tự đi còn đợi tôi bế sao?

Bạch Hiền lóc cóc chạy xuống nhà, tự nhiên như thể chính nhà cậu. Mùi thức ăn khiến cậu đặc biệt vui vẻ.

– Ăn từ từ một chút không nghẹn.

Hắn vừa nhắc nhở vừa rót sữa cho cậu.

Bạch Hiền qua thực rất phàm ăn, miệng chưa hết thứ này đã vội vàng gắp thứ khác, dầu mỡ lem nhem khắp miệng. Hắn rút khăn giấy, từ từ lau cho cậu, vừa chăm chú lau vừa hỏi:

– Lần đầu em tới Hàn Quốc có định đi đâu chơi không?

Cậu vẫn không rời mắt khỏi bàn thức ăn, lắc lắc đầu nhỏ, vừa nhai vừa nói:

– Tôi thích đi nhiều nơi lắm nhưng mà chẳng biết đi đâu.

Hắn nhíu mày không hài lòng, vươn tay vỗ vỗ tấm lưng nhỏ bé, miệng không ngừng nhắc cậu ăn từ từ. Hài tử này trông thì bé nhỏ mà không biết dạ dày lớn tới mức nào.

– Tôi đưa em đi. Thế nào?

– Thật không?

– Thật, hôm nay đi luôn nhé.

Hắn đặc biệt vui vẻ với phản ứng của, tiếp tục xoa đầu cậu. Cảm giác từng ngón tay thon dài đan vào những lọn tóc mềm mại, thơm tho đặc biệt hòa hợp khiến hắn thích thú không thôi.

– Đừng xoa đầu tôi nữa, sẽ bị lùn đi.

– Anh không xoa đầu thì em vẫn cứ lùn thôi, nhỏ nhỏ bé bé, mềm mềm, càng khiến người ta thương mà.

Bạch Hiền đang uống sữa lập tức bị sặc, ho sù sụ, sữa bắn tung tóe lên khuôn mặt trắng hồng. Hắn chau mi lại, vội vàng giúp cậu lau mặt.

Bạch Hiền khó khăn dứt khỏi cơn ho, lập tức hướng hắn phát hỏa.

– Đừng dùng mấy từ buồn nôn ấy cho tôi cái gì mà mềm mềm, tôi đây đàn ông chính hiệu, mềm cái đầu anh.

Xán Liệt chỉ cười khềnh khệch cho qua chuyện, lập tức chuyển chủ đề, sợ Tiểu Bạch nhà hắn tức giận tổn hại nhan sắc.

– Thế nào? Hôm nay đi luôn nhé.

Bạch Hiền bỏ miếng trừng vào miệng phồng má nhai, miệng chu chu than thở với hắn:

– Nhưng còn một số tài liệu chưa xử lí xong. Mai đi.

Hắn mỉm cười, yêu chiều dùng khăn lau mỡ ở khóe miệng cho cậu, không nói gì chỉ gật đầu đồng ý.

.

.

.

Xán Liệt dừng xe trước cửa khách sạn Bạch Hiền ở, gọi điện gọi cho đứa nhỏ lười biếng. Đợi nửa ngày cậu mới mắt nhắm mắt mở tiến về phía hắn.

– Anh định đi đâu?

– Đi đâu có chỗ chơi là được.

Hắn nói rồi rồ ga phóng đi.

.

.

.

– Diệc Phàm. Em nhớ anh chết mất.

Một cánh tay mềm mại, nhẹ nhàng quấn lên người Ngô Phàm khiến hắn có chút giật mình,

– Bỏ ra.

Ngô Phàm nghiến răng rít ra vài tiếng như gầm gừ, gương mặt thập phần khó chịu cùng chán ghét.

– Không. Em thích ôm anh thế.

Tử Thao nhìn người con gái đang ôm cứng lấy Ngô Phàm. Dáng người không cao lắm nhưng số đo rất hoàn hảo, khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt to tròn, nước da trắng sứ với mái tóc xoăn dài màu nâu đỏ, trên người vận một thân váy sequin ngắn xẻ ngực để lộ phần ngực đầy đặn nhô theo nhịp thở cùng đôi chân thon dài, trên người tỏa ra mùi nước hoa nồng nàn quá mức khiến cậu hơi khó chịu.

Nhưng bất quá đứng cạnh Tử Thao, vẻ đẹp của ả chỉ đáng được coi là phô trương, lộ liễu. Mi tâm cậu khẽ nhăn lại không vừa lòng nhưng rất nhanh liền giãn ra trở lại.

Hắn cố gỡ tay ả ra, liếc nhìn biểu cảm của Tử Thao nhưng nhận lại vẫn chỉ là gương mặt không biến sắc, thản nhiên như không.

– Anh, ai đây?

– Vợ tôi.

Hắn vươn tay ôm lấy eo cậu, mùi nước hoa của  Kim Duẫn Hy vương lại trên người hắn khiến cậu khó chịu, cậu hơi đẩy người hắn ra xa. Hắn ghé sát tai cậu, hạ giọng:

“Sao thế?”

“ Mùi nước hoa. Rất khó chịu. Mà sao cô ta ở đây.”

“ Thì tức là Trần Duẫn Nghiêm ở đây chứ sao?”

Trần Duẫn Nghiêm? Cái tên này có chút quen thuộc? Phải rồi, là lão Trần tổng ú na ú nần đó, mới gặp nhau ở Hàn Quốc, hắn liền đã nhanh chóng trở về Trung rồi sao? Nói như vậy, nữ nhân này là chính là con gái lão rồi, sở dĩ ả không mang họ cha vì ả vốn chỉ là đứa con ngoài giá thú, là kết quả của trận hoan lạc của lão cùng người vợ bé mà lão hết lòng thương yêu. Nhưng bất quá lão cũng chẳng dám cho ả ta một danh phận chính đáng.

Hắn cười cười, tay kéo cậu sát trở lại người, dáng điệu ôn nhu, cưng chiều, hắn hoàn toàn ngó lơ nữ nhân xinh đẹp kia, để mặc tử Thao cùng ả tiếp chuyện.

– Kim tiểu thư, chào cô. Tôi là Hoàng Tử Thao giám đốc công ty H&H.

– Thì ra là Hoàng tổng.

Ả nhìn cậu bằng ánh mắt căm ghét nhưng miệng vẫn nở nụ cười hiền lành, thánh thiện. Ánh mắt không rời khỏi bàn tay Ngô Phàm đang đặt ở eo cậu. Ả lườm ở nơi đó một chút rồi mắt rời đi ngước lên nhìn Ngô Phàm, giọng như có chút trách cứ lại có chút nũng nịu.

– Anh à, anh lấy vợ từ bao giờ, hơn nữa còn là nam nhân.

Ngô Phàm nhún nhún vai rồi nhanh chóng cùng Tử Thao tiến vào nhà. Ả hơi bĩu môi, lườm Tử Thao cháy mặt rồi cũng nhanh chóng đi về phía Trần Duẫn Nghiêm.

Hắn buông cậu ra, mặt như trút được vết bẩn trên quần áo.

Tử Thao nhìn hắn ngạc nhiên, hắn vốn rất lạnh lùng, hờ hững, trong lòng có chán ghét cũng chẳng thèm biểu lộ ra, cư nhiên cùng một nữ nhân có thể biểu lộ cảm xúc ra như vậy. Xem ra cô ả kia cũng không phải đơn giản, cậu nhịn không được mới buột miệng hỏi hắn cớ sao lại chán ghét cha con lão Trần đó đến vậy.

Ngô Phàm vẻ mặt thờ ơ, nói như lấy lệ:

– Lão là thương nhân mới nổi nhưng rất kiêu ngạo và quan trọng là lão làm ăn bẩn thỉu, cấu kết với xã hội đen, tôi không muốn dây vào nhưng xem ra lão lại bám vào bác cả rồi chẳng trách bác gọi chúng ta về.

Thì ra là vậy, ra là ngày đó chẳng phải hắn ghen tuông gì, chỉ đơn giản là ghét lão mới lấy cậu ra làm cái cớ để rút lui thôi sao, nghĩ tới đây, Tử Thao không khỏi bực mình, ánh mắt cậu chợt sắc lại, giọng lạnh lùng đem theo chút tàn độc:

– Xử gọn đi cả lão và cả đứa con gái kia đi. Đừng để em phải ra tay.

Ngô Phàm có chút bất ngờ vì Tử Thao chợt thay đổi thái độ, vốn rất điềm nhiên bàng quang cư nhiên lại nóng nảy như vậy nhưng hắn vẫn như cũ theo thói quen mà đồng ý với cậu:

– Tuân mệnh, bà xã đại nhân.

– Đừng đùa nữa, ba ngày nữa, em không muốn thấy mặt cô ta.

– Được.

Hắn đáp gọn lỏn một câu rồi theo cậu trở vào nhà chào hỏi mẹ vợ, hắn là do một tay Hoàng mẫu nuôi lớn, đối với hắn mà nói, Hoàng mẫu thậm chí còn để lại nhiều ấn tượng sâu sắc hơn chính mẹ đẻ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net