Chương 14: Tôi tin em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng ban mai lung linh khẽ hôn vào khuôn mặt Ngô Phàm kéo hắn ra khỏi giấc ngủ triền miên. Hắn khó chịu mở mắt, cơn đau đầu ập đến khiến hắn nhăn mặt. Hắn xoay đầu tìm kiếm chút nước nhưng vừa quay ra, đập vào mắt hắn là thân ảnh Tử Thao trần trụi ngất lịm đi, tứ chi bị chói chặt. Dòng kí ức tối qua ùa về trong tâm trí hắn. Thần kinh Ngô Phàm hoàn toàn chấn động, đầu hắn đau như bị chia làm hai. Hắn sững sờ, kinh ngạc vì chuyện tối qua. Hắn tạm thời đơ ra môi mấp máy:

– Tử Thao…Tiểu Đào…

Tử Thao đau đớn nhăn mặt, cậu mắt vẫn nhắm, cổ họng phát ra vài tiếng khô khan không rõ. Ngô Phàm định thần lại, vội vàng cởi trói cho cậu. Hắn xót xa nhìn vết bầm trên cổ tay đứa nhỏ, da cậu vốn nhạy cảm, chỉ va đập nhẹ đã để lại vết bầm vậy mà hôm qua hắn trói cậu chặt như vậy, cổ tay, cổ chân cậu đọng lại thành một mảng bầm tím, in rõ dấu cà vạt cùng dấu thắt lưng nhìn như bật máu tới nơi.

Hắn nhìn xuống người cậu, cả cơ thể trắng nõn không đâu là không có dấu răng, từng dải hôn ngân đỏ sậm gần như chuyển thành tím chi chít trên người cậu. Ga giường một mảng trắng đỏ hỗn độn.

– Anh…

– Chỉ là anh say thôi. Không sao.

Tử Thao chống tay định đứng dậy nhưng cổ tay đau đớn khiến cậu gục xuống. Hắn xót xa vươn tay định đỡ lấy nhưng Tử Thao nhanh hơn một bước, cậu hơi né người tránh đi sự đụng chạm của hắn, miệng phát ra vài tiếng yếu ớt như cầu xin:

– Đừng… đừng động vào em.

Cậu đừng chút tàn lực đứng dậy nhưng vừa bước xuống giường lại ngã sõng soài ra đất. Cơn đau buốt nơi hạ thân khiến cậu sa xẩm mặt mày. Hắn tiến tới bên cậu bế bổng cậu lên, đưa cậu đi thanh tẩy cơ thể. Tử Thao đã quá mệt mỏi, cậu cũng chẳng thèm so đo với hắn cư nhiên để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

.

.

.

Tử Thao yếu ớt dựa vào thành ghế, trên người vận độc một cái áo choàng bông. Hắn ngồi đối diện cậu, nhìn nửa ngày không nói gì, cậu đành lên tiếng trước:

– Em biết đêm qua anh….

– Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.

Tử  Thao hơi khựng lại rồi bỗng nhiên bật cười cười nhìn hắn, miệng cậu đắng ngắt nhưng giọng điệu vẫn bình thản:

– Trách nhiệm? Em vốn chẳng cần. Chuyện tối qua vốn chỉ là một sự nhầm lẫn mà đã nhầm lẫn thì đừng để nó tiếp diễn nữa. Chuyện này chúng ta dừng tại đây. Chúng ta chỉ em và anh biết. hoặc tốt nhất hãy quên đi.

Ngô Phàm hắn đang rất rối trí, hắn rốt cục tối qua đã làm nên loại chuyện gì rồi, hắn một chút cũng không nhớ nhưng hậu quả hắn không thể để một mình Tử Thao gánh.

– Tử Thao, đừng cứng đầu. Nói quên là quên được sao? Em muốn gì anh đều có thể cho em

Tử Thao nhắm mắt, nhẹ nhàng lắc đầu vài cái, cười so với khóc còn khó coi hơn.

– Không có, thứ em muốn, anh vĩnh viễn không cho được. Vậy nên, nghe lời em, kết thúc đi.

“ Vì thứ em muốn là trái tim anh nhưng anh trao cho người khác rồi đâu thể cho em được nữa. Em có được xem như kẻ đến sau không?”

.

.

.

– Anh ấy vì tỏ tình thất bại mới tìm đến cậu, đừng nhầm tưởng anh ấy có cảm tình gì với cậu.

Giọng nói của Kim Duẫn Hy vang lên kéo Tử Thao ra khỏi dòng suy tưởng. Cậu định thần lại, nhìn thẳng ả họ Kim chán ghét. Cậu xem ra hồ đồ mới đi gặp ả để rồi nghe ả lảm nhảm một hồi những chuyện cậu thừa biết.

– Tôi có nói cô ngu ngốc cũng không sai. Tại sao cứ nói mấy lời thừa thế? Cô không thấy mệt nhưng tôi thấy rất nhàm chán. Kim đại tiểu thư,  xem ra tôi đánh giá cô quá cao rồi. Chào cô.

Hoàng Tử Thao đứng dậy, chuẩn bị rời đi thì Kim Duẫn Hy đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu.

Dù rất tức giận vì bị chửi ngu ngốc, mặt ả đỏ gay, ả nghiến rang nén giận, bóp mạnh cổ tay Tử Thao, móng tay sắc nhọn cắm vào da thịt non mềm của cậu. Tử Thao gầm nhẹ:

– Bỏ ra.

Từ  nhỏ tới lớn ngoại trừ lần bị Ngô Phàm cường bạo vốn chẳng có ai dám ủy khuất cậu có ủy khuất cũng là cậu đi ủy khuất người ta mà thôi. Kim Duẫn Hy vẫn gan lì siết chặt tay, lực đạo tuy không lớn nhưng móng tay cô ta thực sắc nhọn, cắm vào tay Tử Thao chẳng mấy chốc đã bầm tím. Tử Thao cuối cùng cũng bị chọc cho nổi giận, cậu nghiến răng, hất mạnh tay ả ra.

– Xem như tôi cậu xin cậu, xem cái này đi.

Nói rồi Kim Duẫn Hy lại lấy trong túi một phong bì giấy khác đưa cho cậu. Ả giương đôi mắt to tròn lên nhìn cậu. Cậu phát tởm vì cái ánh mắt đó nhưng vẫn ngồi xuống, bình tĩnh xem ả định giở trò gì.

Tử Thao mở phong bì ra, bên trong cơ man là ảnh chụp Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt. Cậu liếc mắt nhìn qua tập ảnh. Bạch Hiền tươi cười cùng Xán Liệt, bọn họ tới Nam San, đi Cung điện Gyeongbokgung, ảnh hai người họ đút Samgyeopsal cho nhau ăn, Xán Liệt lau miệng cho Bạch Hiền,… Những hình ảnh này tình cảm, ái muội thật đấy nhưng bất quá cùng cậu có gì liên hệ?

– Cho tôi xem mấy cái này làm gì?

– Tôi muốn hợp tác cùng cậu, thế nào?

Cậu cười khấy một cái, chân vắt chéo lên nhau, ánh mắt như đang xem trò vui.

– Dựa vào cô sao?

Kim Duẫn Hy mắt đỏ ngầu, tay nắm chặt đến bật máu, môi cắn chặt, kìm nén lại cơn tức giận trong lòng. Giọng ả run run

– Diệc Phàm chẳng phải anh ấy thích Bạch Hiền sao. Chúng ta cùng hợp tác chia tách họ ra. Sau này, cậu đường đường chính chính làm vợ anh ấy, còn tôi có thể không cần danh phận mà ở bên anh ấy.

Tử  Thao vẻ mặt chán nản.

– Đối với tôi có gì khác sao? Chẳng qua thay vì Bạch Hiền thì là cô.

– Cậu…

– Dừng lại mấy việc ngu ngốc này đi, cô làm thế chỉ khiến anh ấy càng ghét bỏ cô mà thôi.

Kim Duẫn Hy rốt cục nhịn không nổi, vung tay định đánh cậu nhưng cậu nhanh chóng bắt được tay ả. Tử Thao siết chặt lòng bàn tay khiền ả nhăn nhó. Cậu cúi người, kề sát tai ả, hạ giọng:

– Tôi cảnh cáo cô, dám động vào tôi xem, đừng trách tôi độc ác. Còn nữa chuyện của Bạch Hiền đừng mó vào, cô tổn hại đến anh ấy có ít nhất ba người không tha cho cô.

Ba người đó bao gồm Phác Xán Liệt, Ngô Diệc Phàm và thậm chí là cả Hoàng Tử Thao nữa. Họ Biện kia là người Ngô Phàm yêu ngoại trừ bản thân ra cậu không cho phép bất cứ ai tổn hại tới người hắn yêu.

Cậu hất mạnh tay ả ra, ánh mắt khinh thường, kinh tởm nhìn ả. Ả chỉ vì một lực đạo nhẹ đã ngã xuống, va vào ghế rồi ngồi sụp xuống đất một cách đáng thương.

– Anh, em…

Chưa nói hết câu, mắt ả bắt đầu đỏ lên, tay chân cố bấu víu vào thành ghế định đứng dậy nhưng lại yếu ớt ngã xuống.

Tử Thao quay lưng nhìn thấy Ngô Phàm đang nhíu mày. Hắn lại gần về phía cậu:

– Sáng dậy, không thấy em, tôi liền đi tìm.

Cậu ậm ờ cho qua chuyện như thể một lẽ tự  nhiên, khi không thấy cậu trong tầm mắt, Ngô Phàm sẽ lập tức xác nhận cậu đang ở đâu mới có thể yên lòng.

– Anh…

Giọng ả run run, tội nghiệp ngước mắt nhìn hắn.

– Chuyện gì?

Hắn cáu kỉnh đáp lại dường như chỉ là lấy lệ.

– Cậu Tử Thao, tôi xin lỗi vì trót thích thầm Diệc Phàm, nhưng rõ ràng tôi thích anh ấy trước. Cậu có khó chịu thì tôi cũng không biết làm sao, tôi hứa sẽ chỉ thầm lặng thích anh ấy thôi cậu hức…hức…

Kim Duẫn Hy bắt đầu nức nở, ả thút thít đầy ủy khuất khiến mọi người trong quan không ngừng liếc về phía cậu như thể cậu là một nhân vật phản diện làm hại nữ chính ngây thơ hiền dịu là ả.

– Em đẩy cô ấy?

Ngô Phàm nhướn mày hướng Tử Thao hỏi nhỏ, hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt tội nghiệp của nữ nhân liễu yếu đào tơ dưới chân.

– Chẳng phải anh chứng kiến sao?

– Tôi chỉ thấy cô ta ngã thôi. Em làm gì tôi sao biết được.

Hắn vờ như không biết khiến ả không ngừng mừng thầm trong lòng, mắt vì thế mà càng nhiều nước hơn, điệu bộ cũng them tội nghiệp.

– Đừng đùa nữa, giải quyết ả cùng lão già kia nhanh đi, em không chịu nổi mấy thứ ngu ngốc.

Tử Thao lạnh lùng liếc ả rồi buông một câu cho Ngô Phàm. Hắn không nói gì chỉ nhìn cậu ra hiệu đồng ý.

– Cậu…

Kim Duẫn Hy tức đến nghẹn họng, gì chứ lão ba của ả đường đường là chủ tịch một tập đoàn cư nhiên bị nhóc con kém tuổi hơn cả ả xỉ nhục, nỗi uất ức này bảo ả làm sao mà nhịn nổi. “ Hoàng Tử Thao, xem như cậu may mắn vì có Ngô Phàm ở đây, rồi tôi sẽ cho cậu biết thế nào là bị xỉ nhục.”

– Tôi làm sao? Đẩy cô à? Đừng ở đây mà diễn kịch nữa. Thật khiến người ta phát tởm.

– Anh. Cậu ta…

Ả quay sang cầu cứu ngô Phàm nhưng vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng vô cảm, tuyệt nhiên không liếc ả lấy một cái.

– Còn nữa cô muốn biết thế nào là không đứng dậy nổi không?

Tử  Thao cúi người xuống, giơ cao tay, dung lực đạo nhanh đến kinh người hướng về phía gương mặt trắng sứ tèm lem nước của ả. Kim Duẫn Hy thét lên, ả nhắm tịt mắt chờ đọi cú đánh trời giáng nhưng hồi lâu sau vẫn không cảm nhận được gì, ả mới sợ sệt mở mắt, bàn tay thon dài của Tử Thao chỉ còn cách mặt ả một đốt ngón tay.

Cậu đứng thẳng dậy, phủi phủi tay, từ trên cao nhìn xuống ả đầy khinh thường.

– Tôi vốn không muốn đánh phụ nữ, nhưng còn dám trở trò trước mặt tôi thì đừng trách tôi xuống tay tàn độc.

Ngô Phàm trước sau vẫn giữ im lặng, hắn vòng tay qua eo câu,xoa xoa nhẹ nhàng vài cái như thể cậu mới là nạn nhân.

– Cô muốn tự đứng lên hay cứ ngồi mãi ở đây tôi không quản. Tử Thao, chúng ta đi.

– Anh sao lại đối xử với em như vậy?

Ả nói bằng cái giọng nghèn nghẹn, khẽ khẽ thương tâm.

– Cứ cho là tôi cổ súy vợ mình đi.

“ Cứ đợi đấy Kim Duẫn Hy này không trả thù này thì tao không còn là tao nữa, Biện Bạch Hiền, Hoàng Tử Thao chúng mày đừng hòng thoát khỏi tay tao.”

Ả đứng dậy, phủi váy, mắt lườm theo hai thân ảnh vừa rời đi.

.

.

.

– Sao anh tin em không đẩy cô ta?

Tử Thao trong xe mắt vẫn hướng về phía bên ngoài hỏi hắn.

– Chỉ đơn giản là tôi tin em, không được sao?

Tử Thao im lặng. Chỉ một câu “Tôi tin em” của hắn cũng đủ rồi, bất luận cậu làm gì, hắn cũng sẽ thật sự tin tưởng cậu sao? Tử Thao rốt cục nhịn không được hỏi quanh co bức hắn phải nói ra lý do.

Ngô Phàm đối với lời nói kia là hoàn toàn chân thật nhưng bất quá đứa trẻ cứng đầu kia lại chẳng chịu tin. Bị hỏi quanh co cuối cùng hắn cũng đáp:

– Tôi nhìn thấy cổ tay em xước.

– Thì sao?

– Em có làm gì cô ta cũng đều thỏa đáng vì cô ta tổn thương em trước.

Tử Thao lại chìm vào im lặng, đầu ngả ra sau, khép mắt lại cẩn thận suy nghĩ lời nói của Ngô Phàm.

Hắn nhìn cậu rồi lại nhìn xuống cổ tay,một vệt tím bầm bao quanh cổ tay trắng nõn khiến hắn xót xa.

“Em biết không, khoảnh khắc nhìn tay em bị thương, tôi rất muốn giết người. Em tốt nhất nên hảo hảo bảo vệ bản thân bằng không sẽ có người đổ máu vì em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net