Chương 16: Vấn đáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Các bạn đã làm rất tốt. Vậy bây giờ chúng ta hãy về nghỉ ngơi, mua sắm, chuẩn bị cho bản thân thật tốt, tối ngày kia sẽ có dạ tiệc giao lưu giữa các công ty.

Tử Thao tập trung mọi người căn dặn trước khi giải tán. Tiếng nhân viên lại xì xầm bàn tán.

– Ngày mai chúng ta ăn vận đẹp một chút nghe nói công ty CB có rất nhiều chàng đẹp trai đó. – Đồng nghiệp A háo hức bàn tán cùng đồng nghiệp C

Đồng nghiệp B chen vào

– Thôi vọng tưởng đi các ngươi tưởng thời buổi này yêu xa dễ dàng lắm sao? Xa mặt thì rất dễ cách lòng…

– Chẳng mấy khi Hoàng tổng thả cửa cho nhân viên đâu từ từ mà hưởng thụ đi. Còn nữa cậu không biết hôm đó chúng ta còn có cơ hội ngồi cùng bàn với các sếp sao, cả ba công ty hợp lại không quá 20 người toàn từ cấp phó tổng trở lên, phận thư kí như chúng ta thật hiếm có dịp như vậy.

– Thật là sắc nữ. – Đồng nghiệp nam B không tán thành.

– Nghe nói bên CB có 2 nữ thư kí đặc biệt xinh đẹp, một là của Phác tổng, một là của Lưu phó tổng.

– Chiều nay đi nhớ rủ tôi. – Đồng nghiệp nam B lập tức đổi thái độ.

– Còn nói bọn ta là sắc nữ, ngươi chính là sắc nam. – Đồng nghiệp nữ C vẻ mặt thập phần khinh miệt.

.

.

.

Không phụ sự kì vọng của mọi người, đêm dạ tiệc cuối cùng cũng xảy đến. Thay vì chọn những nhà hàng sang trọng, các sếp tổng lần này đổi khẩu vị, đặc biệt thuê trọn một quán bar để tổ chức tiệc. Không khí sôi động của bar dường như ngày một nóng lên vì sự hiện diện của các mĩ nam mĩ nữ.

Các nữ thư kí xúng xính váy áo dạ hội, trang điểm xinh đẹp động lòng người hương hoa nồng nàn quyện vào khắp không gian, các đồng nghiệp nam cũng không kém phần bảnh bao, hoa mĩ. Tất cả bọn họ đều giũ bỏ bộ quần áo công sở cứng ngắc mà khoác lên mình những bộ trang phục lộng lẫy.

– Quả thật là đại tiệc mĩ nam. Nhìn xem Ngô tổng, Hoàng tổng cùng Phác tổng biết bao tiêu sái.

– Chúc mừng thành công của chúng ta. Cạn li.

– Cạn li.

Tiếng chạm cốc vang lên xáo động không gian. Uống được nửa chầu, tất cả mọi người đều đã ngà ngà duy chỉ ba vị tổng tài sắc mặt vẫn bình thường như không. Một thư kí cả gan lên tiếng

– Chúng ta uống như vậy không vui, như thế này đi chúng ta quay chai bia, miệng chai chỉ ai người đó sẽ phải uống 3 ly rượu và trả lời thành thật một câu hỏi chuyện cá nhân cũng không bài trừ. Đối tượng tham gia bao gồm tất cả mọi người có mặt kể cả là 3 vị tổng giám đốc đây.

– Được được. Ngô tổng, Hoàng tổng, Phác tổng, không phiền chứ?

– Được.

Tử Thao mỉm cười nhìn cậu nhân viên. Cậu quay sang Ngô Phàm. Hắn chỉ lười nhác ra một dấu ok.

– Hoàng tổng cùng Ngô tổng không phiền thì tôi phiền gì chứ.

Phác Xán Liệt hào sảng gật đầu đồng ý. Cả ba người không hẹn mà cùng nghĩ nên là chiều lòng nhân viên một chút, cũng là dịp tốt để gần gũi, giao lưu tăng thêm thiện cảm, thực không tồi.

– Vậy hôm nay chúng ta uống đã một chút. Phục vụ, Hennessy, Martell, Remy Martell, mỗi loại ba chai.

Rất nhanh rượu được đem tới, xếp thành một hàng giữa bàn tiệc cùng với bia và rượu gạo.

Tất cả ngồi thành một vòng tròn lớn. Cô thư kí đặt chai bia xuống bàn, bắt đầu quay chai. Cái chai xoay vòng vòng rồi dừng lại trước mặt Bạch Hiền. Hơn bốn mươi con mắt dồn cả vào thân ảnh nhỏ bé nơi góc bàn đem thêm điểm e ngại. Rượu bọn họ gọi đều là rượu nặng lại trộn lẫn với nhau, pha thêm bia cùng rượu gạo, chỉ nhìn thứ hỗn hợp màu sắc kì dị thôi đã thấy chóng mặt.

– Bạch Hiền, cậu thích ai nhất trong ba vị tổng tài?

Bạch Hiền có chút giật mình, hơi thẫn thờ một chút. Ba người kia cũng chợt sững người lại, tất cả không hẹn cùng nhìn Bạch Hiền chằm chằm. Lúc sau cậu mỉm cười uống cận ba ly rượu, mùi vị cay nồng mạnh mẽ xâm chiếm lấy cậu. Thứ rượu này thực không dễ uống chút nào. Bạch Hiền nhăn mặt tới mấy lần mới cạn sạch ba ly. Không dưới một lần phác Xán Liệt muốn bật dậy ngăn cản cậu nhưng mới là lượt đầu tiên cũng không thể quá lộ liễu mà bênh vực cậu được.

Bạch Hiền nuốt xong ba ly rượu đầu óc đã có chút váng vất. Cậu hít một hơi lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng về phía ba đại nam nhân, khẳng khái:

– Là Hoàng tổng.

– Nói dối.

– Hoàng tổng có gì không tốt? Đẹp trai, cao ráo, gia thế tốt. Có mù mới không thích cậu ấy.

– Được , được, lần đầu tiên tha cho cậu.

Bạch Hiền quay chai một vòng, miệng chai dừng lại trước mặt vị đồng nghiệp nữ vừa rồi.

– Mục đích cậu bày ra trò này là gì?

Cô nhắm mắt một hơi uống cạn ba ly rượu.

– Tất nhiên là nhắm vào ba vị tổng tài rồi. Lại đến lân tôi quay rồi.

Chiếc chai quay vòng vòng rốt cuộc dừng trước mặt Tử Thao. Đồng nghiệp nữ có chút e sợ không nói nên lời.

– Vậy tôi uống rượu trước, cô cứ từ từ nghĩ câu hỏi.

Tử Thao đưa ta rót đầy ba ly rượu, bình tĩnh uống như uống nước lọc, gương mặt không chút biến đổi. Có vẻ cậu đã rất thành thục với mấy thứ rượu bia này. Đồng nghiệp ban nãy suy ngẫm một hồi lâu, cô cơ bản là sắp say đến không đứng dậy nổi rồi, ánh mắt đờ đẫn, thanh âm có chút lè nhè:

– Hoàng tổng, anh cùng Ngô tổng đã phát sinh quan hệ bao giờ chưa? Tôi thấy hai người rất xa cách.

~Phụt~

– Khụ…khụ…

Tử Thao phun ly rượu thứ ba ra ngoài, ho sặc sụa. Ngô Phàm ngồi bên không ngừng vỗ vỗ lưng cậu. Một đồng nghiệp nam ghé tai thư kí nói nhỏ :

” Này bà muốn mất việc à?”

“ Sợ gì chứ? Chúng ta ngồi bàn tiệc hôm nay chính là bình đẳng”

– Hoàng tổng, anh vừa phun một ly ra rồi, uống một ly bù chứ ?

Tử Thao đành rót thêm ly nữa uống cạn. Cậu thực không ngờ đám nhân viên này bình thường một hai vâng dạ, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn thẳng vào cậu vậy mà hôm nay mới thuận theo họ một chút liền trở nên nhiễu loạn.

– Được vậy trả lời câu hỏi thôi. Hoàng tổng có phải hay không anh chưa từng đồng sàng với Ngô tổng?

Cô thư ký vẫn không buông tha, một mực đòi hỏi câu trả lời. Đồng nghiệp nam bên cạnh nhận thấy không khí căng như dây đàn liền nói đỡ.

– Cô ấy say rồi, vậy để tôi hỏi câu khác vậy.

– Say con khỉ, cả nhà cậu mới say.

Phác Xán Liệt ngồi một bên căn bản là xem trò vui, hắn đối với chuyện nhà người khác cũng không quá tò mò, ánh mắt hắn bây giờ là đang canh chừng Tiểu Bạch nhà hắn đã say mèm ngồi gật gù tại một góc cơ hồ không quan tâm xung quanh xảy ra chuyện gì.

Cả đám người nhìn sắc mặt Tử Thao hết xanh lại trắng, trong lòng đều có điểm thương cảm đồng nghiệp kia, gan của cô có vẻ đã bị nuốt theo ba li rượu rồi, dám cùng Hoàng tổng hỏi mấy câu như vậy thật là quá chán sống nhưng ngược lại Tử Thao lại không tỏ vẻ gì là tức giận, cậu điều chỉnh lại nhịp thở, buông ra một từ “ Rồi.”

– Hả?

Đến lượt đồng nghiệp nam ngạc nhiên, há hốc miệng, nhìn Tử Thao cùng Ngô Phàm như sinh vật lạ, ánh mắt kinh hoàng tới tột cùng.

– Vợ chồng thì đó là chuyện bình thường, cậu ngạc nhiên cái gì?

Ngô Phàm cuối cùng cũng lên tiếng giải vây cho Tử Thao, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề, đưa cái chai vào lòng bàn tay Tử Thao, âm điệu nhẹ nhàng nhắc nhở:

– Đến lượt em đấy.

Tử Thao hít một hơi điều chỉnh nhịp thở, vắt chéo chân lấy lại tư thế. Cậu đưa tay quay bừa một cái, miệng chai dừng lại trước mặt cậu. Tiếng cười rộ vang lên. Hoàng Tử Thao à Hoàng Tử Thao, cậu tài giỏi thế để làm gì, mấy trò cỏn con này lại làm không nên, trở thành trò cười cho cấp dưới rồi. Cậu hắng giọng, quay lần nữa, miệng chai dừng trước Ngô Phàm:

Cả đám người lại nhao nhao bàn xem hỏi gì.

– Ngô tổng, nếu Hoàng tổng và Bạch Hiền cùng rơi xuống nước anh cứu ai?

– Tôi tất nhiên sẽ không cứu Tử Thao.

Xán Liệt có chút giật mình, Bạch Hiền đang mơ màng cũng bị hắn làm cho bất ngờ mà nhìn hắn chòng chọc, Tử Thao mỉm cười nhàn nhạt nói:

– Tôi biết bơi.

Cả đám người à lên một tiếng. Thật nhìn không ra hai bên đối tác nghiêm túc vài ngày trước, một khi có men rượu vào lập tức tất cả đều lộ rõ bản chất, đến cả sếp tổng cũng không buông tha.

Ngô Phàm trộm cười vào cái bộ dạng nghiêm túc đến cứng ngắc của bọn họ thường ngày. Cái chai lại tiếp tục xoay tròn một vòng miệng chai hướng Xán Liệt dừng lại.

– Hỏi chuyện tình cảm hơi nhiều rồi đổi chủ đề, Phác tổng, anh có ….?

– Phác Xán Liệt, anh thực yêu Lý Tú Anh sao?

Bạch Hiền gần như say khướt, gào lên bằng cái giọng lè nhè. Hàng chục con mắt mở lớn nhìn cậu.

“ Bạch Bạch cậu ăn nhầm cái gì à, uống say còn gào lên với Phác tổng, thật không muốn sống.”

Một cậu trai bấu lấy cổ tay Bạch Hiền, hạ giọng thấp nhấp thì thầm cảnh cáo cậu. Bạch Hiền mặc kệ, cậu hất mạnh tay người kia ra, tiếp tục quát tháo:

– Phác Đầu Bò, còn không mau trả lời?

Đám người sợ xanh mặt, dùng mọi cách bịt miệng Bạch Hiền lại. Hắn nhăn mày nhìn thân ảnh nhỏ bé:

– Mới vài ly mà say mèm rồi. Cô ấy chỉ là em họ của anh.

Không khí trầm lặng một cách đáng sợ, Ngô Phàm cùng Tử Thao mặt đen xì, mi tâm đã nhăn lại thành một đường thẳng..

– Bạch Hiền, theo tôi.

Tử Thao nhẹ nhàng kéo tay Bạch Hiền đi  bỏ lại Phác Xán Liệt cùng Ngô Phàm với biểu hiện kì quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net