Chương 23: Nghiệt duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Xán Liệt, Xán Liệt.

Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên kéo Xán Liệt ra khỏi mớ suy nghĩ vẩn vơ. Hắn giật mình quay ra nhìn nữ nhân xinh đẹp, gương mặt thiên thần không chút tà niệm được trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng muốt, đôi mắt to tròn trong veo, mái tóc màu nâu hạt dẻ, dáng người có chút nhỏ bé. Toàn thân nữ nhân toát ra vẻ đẹp thánh thiện, chân thành, hồn nhiên, trong sáng không tì vết, bất quá Lý Tú Anh này có vẻ đẹp giống Bạch Hiền tới tám chín phần, nhìn cô, hỏi sao Xán Liệt không nhớ tới Tiểu Bạch của hắn được cơ chứ.
Xán Liệt gượng cười, lắc đầu tỏ vẻ không sao.

– Mấy tháng nay anh lạ lắm thỉnh thoảng lài thẫn thờ bình thường thì lao đầu vào công việc, soi gương lại đi anh già, hay anh đang tương tư cô nào rồi?

Tú Anh nháy mắt nghịch ngợm, tiến về phía Xán Liệt đóng lại laptop của hắn, hai tay để lên vai Xán Liệt, giúp hắn xoa bóp đôi chút. Xán Liệt nhắm mắt, ngửa đầu ra sau, tận hưởng cảm giác nhẹ nhàng nơi bờ vai căng cứng.

– Hôm nay mẹ nói chúng ta về ăn cơm.

– Ừ.

Một cảm giác mềm mại, ấm áp nơi gò má khiến Xán Liệt bừng tỉnh, hắn nhăn mặt đưa tay lên lau má. Phác Xán Liệt đứng dậy, ánh mắt bất ngờ nghiêm túc nhìn Tú Anh, thanh âm không quá lớn nhưng đem theo vài phần cảnh cáo:

– Đừng đùa nữa.

Cô dường như đã quá quen với thái độ của hắn nên cũng không quá bối rối. Hít một hơi thật sâu, giả như chuỵện gì cũng chưa từng phát sinh qua, Tú Anh nhắc nhở hắn:

– Chúng ta về nhà thôi, mẹ đang chờ.

Xán Liệt cầm lấy áo khoác đi ra ngoài theo lời Tú Anh bỏ mặc cô lại trong phòng một mình. Đôi mắt Tú Anh lúc này đã ngấn nước, tay nắm váy chặt thành quyền, môi cắn chặt ngăn dòng nước khóe mắt.

“ Tại sao anh cứ cho rằng em đang đùa? Tại sao không nhìn em như một người phụ nữ mà đối xử với em như vậy? Nhưng không sao, rồi anh sẽ sớm thuộc về em, Biện Bạch Hiền đó, em sẽ giúp anh quên anh ấy. Tin tưởng em, em sẽ khiến anh yêu em.”

Tú Anh thở nhẹ, lấy lại bộ dáng vui vẻ thường ngày, theo Xán Liệt trở về nhà.

.
.
.

Xán Liệt cùng Tú Anh vừa trở về đã được Phác mẫu chào đón nồng nhiệt. Người phụ nữ mái tóc búi cao để hai lọn tóa xõa trước gương mặt xinh đẹp thách thức thời gian mỉm cười đầy trìu mến nhìn Tú Anh, bà đi tới năm lấy đôi tay trắng nõn, miệng không ngừng niềm nở:

– Sao dạo đây con không tới? Ta nhớ con chết đi được. Xem nào, con gái, con ngày càng xinh đẹp đấy.

Tú Anh ngượng ngùng, gương mặt phiếm hồng nhẹ ngàng lắc đầu khiêm tốn.

– Trời ơi, thật dễ thương. Nào mau vào đây, bàn dọn lên rồi, chỉ còn chờ các con thôi.
Cả ba người tiến vào bếp, không khí có chút ngượng ngập nhưng vì Phác mẫu nên cũng tự nhiên lên không ít. Bà chính là con người vui vẻ như vậy.

– Tú Anh, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?

Tú Anh hơi bất ngờ với câu hỏi của Phác mẫu nhưng vẫn lễ phép trả lời:

– Thưa cô, con năm nay 21 rồi ạ.

Phác mẫu hài lòng gật đầu, nhẩm tính đôi chút rồi hướng hai người trẻ tuổi mỉm cười dịu dàng.

– Tốt lắm, cả hai con đều lớn rồi, ta thì ngày càng mong cháu bế, hai con mau chóng kết hôn đi. Tú Anh, nhờ con rước cục nợ này đi cho ta thì tốt.

Tú Anh ngại ngùng cúi đầu,mỉm cười nhẹ, ý chờ phản ứng của Xán Liệt.

– Phải xem ý anh Xán Liệt chứ ạ. Con sao kết hôn một mình được ?

Phác mẫu bật cười giả lả, vui vẻ quay sang nam nhân gương mặt vẫn không biết sắc như thể chuyện kia vốn không lien quan đến hắn. Đầu óc hắn chẳng chút quan tâm, thứ hắn quan tâm bây giờ chỉ có một cái tên Biện Bạch Hiền. Hắn muốn đi tìm cậu nhưng chẳng biết lấy cớ gì mà gặp cậu còn bây giờ thì có rồi.

– Xán Liệt chắc chắn sẽ đồng ý thôi, phải không con?

Xán Liệt chợt ngẩng đầu, anh mắt kiên định nhìn thẳng vào mẹ, lại liếc sang Tú Anh đầy tiếc nuối.

– Mẹ, Tú Anh, xin lỗi, con không thể.

– Liệt, con…

Phác mẫu bị Phác Xán Liệt làm cho bất ngờ không ít, trong mắt bà, hai người này từ lâu đã là một cặp, chỉ chờ ngày bà hạ lệnh sẽ vui mừng dắt tay nhau vào lễ đường vậy mà quý tử nhà bà lại cư nhiên dám chối bỏ một người con gái tốt đẹp như vậy. Phác mẫu tức giận nhìn con trai quát.

– Trừ phi con tìm được cho mẹ đứa con dâu tốt hơn Tú Anh, nếu không cuối tháng này lập tức kết hôn cho mẹ.
Xán Liệt chẳng chần chứ, lập tức vớ áo khoác vừa lao ra ngoài vừa hét vọng lại.

– Con đi tìm con dâu cho mẹ đây.

Hắn dường như  gỡ được khúc mắc, mọi chần chừ tan biến như chưa từng tồn tại, con tim hắn cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, nó đập rộn ràng, rung động mạnh mẽ. Cứ nghĩ tới việc được nhìn thấy đứa nhỏ trắng trắng mềm mềm kia, hắn liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ chỉ hận mình không thể mọc cánh mà bay về bên cậu. “Tiểu Bạch, đợi anh…”
Bộ dạng hắn gấp gáp như vậy chẳng mảy may để tâm tới người con gái ở lại đôi mắt đã đầy lệ. Phác mẫu vội vàng đến bên Tú Anh, ôm lấy bờ vai nhỏ đang kịch liệt run rẩy. Bà xót xa cho cô, miệng không ngừng an ủi:

– Con ngoan của ta, là Xán Liệt ngu ngốc rồi nó sẽ trở về bên con thôi. Từ lâu rồi, trong mắt ta, chỉ có con là con dâu. Nó đưa ai về, ta đều mặc kệ.

Tú Anh lắc lắc đầu, ánh mắt đỏ hoe ngước nhìn Phác mẫu, giọng nói nghèn nghẹn như bất lực, gương mặt nam nhân kia lại hiện lên trong kí ức kia.

– Không, người ấy, rất xinh đẹp lại lương thiện, đáng yêu, tuyệt đối sẽ làm cô hài lòng, con xin lỗi cô, là con không giữ tốt trái tim Xán Liệt.

– Con gặp người Xán Liệt thích rồi?

Tú Anh không nói gì chỉ cắn môi gật đầu. Cô thực ra luôn quan sát Xán Liệt rất kĩ càng, hắn vốn là con người cuồng công việc vậy mà suốt mấy hôm không thấy hắn đến công ty, cô liền cho người điều tra chẳng mấy chốc đã truy ra Bạch Hiền. Cô biết rất rõ con người Xán Liệt, nêu như dám tổn hại người hắn cả đời này đừng mong hắn nhìn mặt cô chứ đừng nói là sẽ yêu cô. Vậy nên Tú Anh lên kế hoạch tiếp cận Bạch Hiền, dù cậu lúc nào cũng bên Xán Liệt nhưng cũng không thể bên nhau cả ngày được.

Quả nhiên, con người ngây ngốc ấy dễ dàng mắc bẫy. Hơn nữa việc cô và Xán Liệt kết hôn đến chính hắn cũng chưa chắc dám phủ nhận. Cô nói ra sự thật có gì sai? Bạch Hiền rồi sẽ tự hiểu ra mà rút lui. Kế hoạch của cô hoàn thành được một nửa nay lại thành ra như thế này, cô không đau lòng mới là kì lạ. Tình cảm hơn 10 năm nay của cô chỉ vì một Biện Bạch Hiền nhỏ bé mà bị từ chối phũ phàng.

Cô từ từ kể lại chuyện cho Phác mẫu, Xán Liệt quen ai, làm gì, cô đều nói và tất nhiên là cũng khéo lẽo giấu đi việc mình tiếp cận Bạch Hiền. Phác mẫu nghe xong lửa giận bừng bừng, chỉ vì đứa con trai mới gặp có chưa đến một tuần mà bỏ rơi người theo hắn mười năm. Nhưng khoan đã, vòng tay ôm Tú Anh chợt cứng đờ, ánh mắt Phác mẫu mở lớn, bà thở dài run rẩy.

“ Biện Bạch Hiền, cái tên này… Là nghiệt duyên..”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net