Chương 30: Ngọt ngào (II)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm giờ chiều, Bạch Hiền vươn vai đứng dậy chuẩn bị ra về. Cậu ngó qua phòng tổng giám đốc, Ngô Phàm vẫn say sưa làm việc. Khuôn mặt hắn nhìn nghiêng quả thực quá mê người. Bạch Hiền cũng chỉ là phàm nhân tất nhiên đối diện với gương mặt nam thần kia vẫn là có chút say mê mà tham lam ngắm nhìn một chút.

– Nhìn đủ chưa? Mặt anh sắp thành lỗ ra rồi.

Bạch Hiền như đi ăn vụng bị người ta bắt được, cậu đỏ mặt không phủ nhận, ấp úng tìm cách ly khai.

– Tan… tan giờ rồi, tổng giám đốc, tôi về trước.

– Còn có loại nhân viên về trước giám đốc sao?

Ngô Phàm đã đứng trước mặt cậu tự bao giờ. Bạch Hiền cảm thấy ngạc nhiên, trước đây không phải hắn đều về muộn nhất công ty hay sao. Đừng nói là hôm nay hắn đến tháng liền bắt cậu ở lại đợi đấy chứ. Nghe vậy Bạch Hiền tiu nghỉu, mắt cụp xuống, miệng lầm bầm vài tiếng không rõ.

Ngô Phàm đối diện với biểu cảm đáng yêu của cậu liền bật cười, tay vò loạn mái tóc hạt dẻ.

– Mới nói thế đã dỗi rồi sao? Phạt em hôm nay ở lại cùng anh, bao giờ anh xong việc mới được về.

Bạch Hiền thực sự  sắp khóc đến nơi, năm rưỡi là có phim cậu thích rồi, còn nữa, ở lại công ty với Ngô Phàm chi bằng chết đi còn dễ chịu hơn. Hắn nếu không phải trêu trọc cậu cũng sẽ ép cậu làm vài việc cậu không muốn. Thực mong giống như Tử Thao, được hắn cho vào lòng bàn tay mà nuông chiều bảo hộ. Bạch Hiền thở dài cư nhiên lại nghĩ tới cậu ấy.

Ngô Phàm thấy cậu cắn răng không nói gì đành thở dài, giọng tiếc nuối.

– Mới có vậy liền ủy khuất? Giữ lại em hậm hực cũng vô ích. Vẫn là em nên về đi.

– Thật không?

Bạch Hiền ngẩng mặt, mắt long lanh ánh lên tia vui vẻ. Ngô Phàm nhìn vẻ mặt cún con kia liền mềm lòng, hắn búng trán cậu một cái rồi gật đầu.Bạch Hiền bị hắn búng đau, tay đưa lên trán nhưng vẫn toét miệng cười, ba chân bốn cẳng chạy đi như sợ hắn đổi ý. Ngô Phàm dõi theo bóng lưng cậu bất chợt hoài niệm về bóng lưng Tử Thao khi xưa chơi đuổi bắt với hắn cũng như vậy. Hắn chợt giật mình, trong vô thức từ bao giờ, hắn luôn tìm kiếm hình bóng cậu khi xưa trên người Bạch Hiền?

.

.

.

Bạch Hiền thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Cậu cũng không rõ vì sao luôn muốn lần tránh Ngô Phàm, chỉ đơn giản là sợ ở bên hắn. Cậu sợ bị hắn làm cho rung động sao?

– Làm gì mà thẫn thờ thế? Sắp đâm vào anh đến nơi rồi?

Lộc Hàm quờ tay trước mắt Bạch Hiền búng vài cái khiến cậu giật mình.

– Hả?

– Em bệnh nặng lắm rồi đấy, cứ lẩn thà lẩn thẩn. Anh định đến rủ em đi ăn mà đám người ngoài kia đông nghịt vào rồi chẳng ra được.

Lộc Hàm bĩu môi, giọng điệu thập phần khoa trương nhưng lại có chút gì đó hờn dỗi. Linh cảm được điều bất thường, Bạch Hiền nhếch mép vặn lại.

– Chứ không phải anh hờn dỗi Huân nhi nhà anh mới đến tìm em sao? Bình thường em tịch mịch đến chết muốn gọi anh đến tâm sự cũng lặn mất tăm.

– Là vì em toàn gọi vào ban tối. Mà tối đến, anh thì lại ”có việc” rồi.

– Làm việc gì mà lao lực đến nỗi đi làm một tuần thì nghỉ việc đến ba buổi? Nếu không phải Ngô Thế Huân nhà anh thân thiết với Hoàng Tử Thao thì anh đã bị đuổi việc từ đời nào rồi. Về nhắc cậu ấy nên biết kiềm chế một chút, em thương thay cho Hoàng tổng phải nuôi loại nhân viên như anh.

Lộc Hàm đỏ mặt, khẽ đấm nhẹ Bạch Hiền một lực. Đâu nhất thiết phải nói ra những lời khiến người ta ngượng ngùng như vậy chứ. Bạn Biện, không nên miệng lưỡi ngoan độc mà chỉ trích nhà người ta thế được. Đến khi tới lượt bạn chỉ sợ so với Lộc Hàm còn thảm hại hơn thôi.

Bạch Hiền đang cùng Lộc Hàm thao thao bất tuyệt, chẳng mấy chốc đã ra tới cửa công ty. Tiếng xì xầm của đám người trước cửa công ty ngày một lớn. Đâu đó trong đám bát nháo là tiếng xuýt xoa của vài đồng nghiệp nữ:

“ Cậu xem thật đẹp trai quá đi, trời Bugatti của hắn đi ít nhất cũng vài triệu USD. Là cực phẩm nam nhân trong truyền thuyết đó.”

“ Tớ tưởng cậu cả đời chỉ trung thành với Ngô tổng?”

“ Đó là trước khi gặp nam thần này mà thôi. Thêm nữa Ngô tổng đã kết hôn rồi, tớ cũng không ước mơ trèo cao nữa…. Trời đất, chàng đang mỉm cười mà cười với ai nhỉ?”

Ánh mắt đồng nghiệp nữ nhìn theo hướng của nam nhân, cô lập tức tròn mắt vì người nhận được nụ cười đó không ai khác chính là Biện Bạch Hiền mặt so với than còn đen hơn đang lườm về phía cực phầm nam nhân.

Phác Xán Liệt vừa thấp thoáng thấy bóng Bạch Hiền đã cười tươi như hoa, vẻ mặt lạnh lùng ban nãy liền bị hắn trong vòng một giây tiêu diệt như chưa từng tồn tại. Trong mắt mọi người, nụ cười kia chính là dương quang chói lóa còn trong mắt Bạch Hiền chỉ là nụ cười nhăn nhở không hơn kém. Cậu cứ ngỡ hắn dọa nào ngờ dám cả gan vác xác tới công ty cậu náo loạn một phen.

Bạch Hiền vội quay gót toan lôi Lộc Hàm trờ vào trong nhưng trách cậu chân ngắn không nhanh bằng người nào đó. Cậu còn chưa kịp chạy, hắn đã tiến đến trước mặt cậu rồi. Xán Liệt tiếp tục khoe răng với cậu, giọng nịnh nọt:

– Tiểu Bạch à Tiểu Bạch, ngày hôm nay anh nhớ em đến mức nuốt không nổi cơm trưa, bây giờ anh rất đói, em nên chịu trách nhiệm với anh đi.

Xán Liệt bĩu môi, mắt lúng liếng nước, đầy ủy khuất nhìn Bạch Hiền, tay hắn víu lấy ống tay áo của cậu lắc lắc không ngừng. Hành động của hắn khiến những người ngoài kia chỉ còn biết câm nín chờ xem kịch hay.

– Anh làm gì ở đây? Thật mất mặt. Mau cút cho em.

Lộc Hàm cư nhiên bị hai người dùng dằng trước mặt hoàn toàn ngó lơ, anh đánh biết khó mà thoái lui, nhanh chóng chuồn khỏi cặp đôi tâm điểm của mọi người, lặng lẽ hòa vào đám khán giả chờ xem kịch.

– Tiểu Bạch, mau mau đi cùng anh. Đi mà, em xem ngay cả nhẫn em mua cho anh, anh cũng đeo vào rồi.

Bạch Hiền liếc nhìn xuống bàn tay to lớn của Xán Liệt. Chiếc nhẫn sáng bóng đã yên vị trên ngón áp út thuôn dài. Trái tim Bạch Hiền dường như phản chủ rồi, vô cớ lại đập loạn lên. Đến khi Bạch Hiền điều chỉnh xong nhịp thở, cậu đã ngồi trong xe Xán Liệt, còn được hắn ân cần thắt dây an toàn, bản thân hắn toét toét như vớ được vàng, nhanh chân nhấn ga phóng đi.

Tất cả mọi việc đều do Xán Liệt tự biên tự diễn, hắn đưa cậu đi ăn, đi dạo quanh công viên, đi siêu thị. Bạch Hiền như mèo nhỏ, theo thói quen mà nương theo hắn cũng không quá bài xích. Từ bao giờ Phác Xán Liệt đã trở thành thói quen của cậu rồi?

.

.

.

– Cút ngay cho em!

Bạch Hiền quát tháo ầm ĩ, vốn đã thuận theo hắn từ đầu tới giờ rồi nhưng việc này tuyệt đối không thể.

Phác Xán Liệt lại giở trò cũ, hắn lắc lắc tay Bạch Hiền, miệng rên rỉ cầu xin:

– Tiểu Bạch à Tiểu Bạch. Anh vội vã tìm về gặp em không kịp mang theo chút quần áo nào, tiền bạc mang theo cũng rất ít ỏi, ban nãy đi với em đều tiêu hết rồi. Anh chính là trắng tay rồi, em nhất định phải cứu rỗi lấy anh.

– Phác tổng, Phác đại thiếu gia, Phác Đầu Bò, từ bảo giờ anh trở nên ngu độn như vậy? Mấy lí do hết sức nhảm nhí này anh định lừa ai đây? Nếu không có tiền thì bán xe đi không em cho anh vay cũng được.

Xán Liệt phụng phịu, hắn bĩu môi như thiếu nữ, mắt nhìn Bạch Hiền đầy ai oán. Mới ban nãy còn nhất nhất nghe theo lời hắn bây giờ hắn mới có ý định ngủ lại nhà cậu liền quắc mắt xù lông.

– Tiểu Bạch, anh đã cho em ở nhà anh không dưới một lần. Em thậm chí còn ra vào nhà anh thoải mái như nhà mình vậy mà anh nơi đây đất khách quê người, em nỡ lòng nào…

Xán Liệt cảm thấy gan lì với Bạch Hiền không được bèn giở trò ăn vạ tuy không chắc sẽ thành công nhưng nhìn biểu cảm có chút xao động của Tiểu Bạch khiến hắn linh cảm được chiến thắng liền tiếp tục ra đòn.

– Anh còn đưa em đi khắp mọi nơi, không tiếc thân mình làm đệm đỡ em ngã mấy lần còn…

– Anh còn ý định kể công thì đứng trách em xách cổ anh ra khỏi nhà lúc nửa đêm.

Bạch Hiền hừ lạnh rồi quay lưng vào nhà.

Nói như vậy thì Bạch Hiền chính là đồng ý cho hắn ngủ lại đây rồi sao? Phác Xán Liệt lần thứ n lại tiếp tục cười đến thập phần nhăn nhở theo gót Tiểu Bạch vào nhà.

Bạch Hiền bây giờ thực rất muốn cắn lưỡi mà tự tử, sao lại ngu ngốc cho tên này vào nhà chứ? Hậu quả khiến Bạch Hiền đạp đầu vào tường nhất lúc này chính là nhà cậu tuy không thể lớn bằng nhà Phác Xán Liệt nhưng cũng đủ cho cả nhà hắn đến ngủ cũng được đâu nhất thiết phải chiếm giường của cậu chứ.

– Tiểu Bạch, em sao thế? Mặt khi xanh khi trắng thật đáng sợ. Mau ngồi xuống đây anh xem nào.

Bạch Hiền ôm đâu, nghiến răng đến muốn rời hàm, rít lên từng tiếng:

– Phác đại thiếu gia của em, mong anh rời khỏi giường em. Nhà em tuy không lớn nhưng đủ cho mười anh ngủ cũng được. Cớ sao anh cứ muốn cùng em tranh giành?

– Anh thật sự là của em?

Bạch Hiền bị hắn soi mói đành câm miệng, tốt nhất vẫn là nên nhường hắn đi, ngày mai nhất định sẽ tống cổ hắn. Cậu ôm gối toan rời đi thì bị hắn bất ngờ vươn tay giật lại.

– Sao nữa đây?

– Anh sợ ma, ở lại ngủ với anh.

Nói rồi Xán Liệt kéo Bạch Hiền đổ ập xuống giường, tứ chi loằng ngoằng nhanh chóng quấn chặt lấy cả người cậu. Bạch Hiền bị hắn kìm kẹp dở khóc dở cười muốn nhúc nhích một chút cũng không được.

– Mẹ nó, thả em ra, ngạt chết em rồi.

Hắn bất ngờ hôn chóc một cái lên môi Bạch Hiền ngăn cậu chửi bới. Nhìn biếu cảm ngạc nhiên đến rớt cả trong mắt của cậu khiến hắn hài lòng.

– Miệng hư, còn nói bậy anh sẽ hôn đến sưng lên thì thôi. Ngủ yên đi, còn nhúc nhích anh sẽ không kìm chế nữa đâu.

Bạch Hiền đối với hai chữ “kìm chế” của hắn chợt đỏ mặt. Đầu nhỏ của Tiểu Bạch từ bao giờ đã đen ngòm rồi, nghĩ ra cái gì cũng không biết. Cậu thầm mắng hắn hai chữ “hỗn đản” rồi ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net