Chương 49: Kí ức trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt hơi ngẩn người nhìn nữ nhân trước mặt. Tú Anh trang điểm nhẹ nhàng, mặc bộ áo cưới trắng tinh khôi. Phải chăng đấy là thứ người ta gọi là bước ra từ truyện cổ tích? Nàng tiên của hắn, chỉ cưa mình hắn mà thôi. LÀ hắn quá nóng vội mà một mực bắt Tú Anh phải thử lại váy, hắn không muốn ngày trọng đại nhất của mình xảy ra bất cứ sai sót nào.

Xán Liệt cuối cùng kìm lòng không nổi mà tiến lại gần Tú Anh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Thân người mảnh dẻ của Tú Anh thuận theo mà dựa hoàn toàn vào người hắn. Cô khẽ ngả đầu vào vai hắn mỉm cười hạnh phúc, chỉ hai ngày nữa thôi, cô sẽ trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này. Có thể cùng người mình yêu thương kết hôn là loại hạnh phúc kinh diễm đến thế nào chứ?

– Xin thất lễ đã cắt ngang hai vị nhưng Phác tổng có thể hay không gặp tôi một chút?

Thanh âm dịu dàng của Tử Thao vang lên. Vốn định để hai người bọn họ tự động tách rời nhau nhưng chứng kiến cảnh quấn quít của Phác Xán Liệt cùng nữ nhân khác, cậu cũng không nhìn nổi mà lên tiếng phá vỡ. Xán Liệt cùng Tú Anh đồng thời nhìn về phía Tử Thao. Trên gương mặt cậu vẫn là biểu cảm thản nhiên như thường nhưng trong lòng Xán Liệt không khỏi dấy lên điểm kì quái.

– Lý tiểu thư, tôi mượn Phác tổng năm phút thôi là đủ, không phiền chứ?

Tú Anh đối với sự hiện diện bất ngờ của Tử Thao không khỏi nghi vấn nhưng cô cũng không phải nữ nhân hẹp hòi đừng nói năm phút, là năm tiếng cũng được bất quá phá vỡ giây phút hạnh phúc của cô như vậy, Hoàng Tử Thao không phải cậu hơi quá đáng rồi sao?

Tú Anh trong lòng có chút miễn cưỡng nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, cô quay về phía Xán Liệt thanh âm ngọt ngào:

– Anh cứ đi đi. Lát nữa em tự về cũng được.

Xán Liệt gật đầu với cô, trước khi đi không quên lưu lại trên gương mặt xinh đpẹ một nụ hôn.

.

– Hoàng tổng cơn gió nào đưa cậu đến đây? Thiệp cưới cậu cũng nhận được rồi. Ngày mai nhất định phải nể mặt mũi tôi mà đến đấy.

Tử Thao đưa tách trà lên miệng khẽ hít một hơi thật sâu. Mùi vị thanh mát tràn vào khoang mũi khiến cậu cảm thấy dễ chịu. Tử Thao thản nhiên mỉm cười:

– Chuyện tôi sắp nói hoàn toàn là chuyện cá nhân.

Tử Thao không đợi hắn kịp phản ứng lập tức đặt lên bàn một cái USB nhỏ, một tay còn lại lấy từ trong túi áo ra một vật nhỏ lấp lánh.

– Có phải hay không cảm thấy chiếc nhẫn này rất quen thuộc?

Đồng tử Phác Xán Liệt mở lớn, chiếc nhẫn này so với chiếc nhẫn trên cổ hắn hoàn toàn không sai biệt. Đầu hắn tràn đến một trận đau đớn, hình ảnh hai nam nhân một lớn một nhỏ rượt đuổi, kết quả nam nhân bé nhỏ hơn bị hắn đè dưới thân, gương mặt phấn nộn thập phần ủy khuất thậm chí hắn còn hôn lên gương mặt cậu. Hình ảnh lờ mờ thực ảo lẫn lộn khiến hắn nhăn mày bất quá hắn còn chưa nhìn rõ mặt nam nhân dưới thân.

– Cậu biết chủ nhân của chiếc nhẫn này?

– Là Biện Bạch Hiền. Anh cùng anh ấy trong quá khứ đã từng phát sinh quan hệ.

– Chuyện này tôi có nghe nói nhưng chẳng phải tôi và Bạch Hiền căn bản là không nên có quan hệ hơn nữa chuyện cũng kết thúc lâu rồi.

Tử Thao chợt cười lớn. Loại chuyện bịa đặt thế này khẳng định là Lý Tú Anh nói cho hắn biết đi. Nữ nhân kia căn bản không phải loại người mưu mô nhưng trong tình yêu bỗng chốc lại hóa thành thủ đoạn.

– Phác tổng, xem ra anh mới chỉ biết được một nửa sự thật. Lý Tú Anh đừng hoàn toàn tin tưởng.

Phác Xán Liệt chợt cảm thấy bị kích động. Hoàng Tử Thao vốn là người điềm tĩnh cớ sao lại trước mặt hắn gièm pha về nữ nhân của hắn. Mối quan hệ giữ hắn và cậu có tốt đến đâu cũng không thể sung thứ cho chuyện này.

– Dựa vào cái gì tôi phải tin cậu.

– Dựa vào Lý Tú Anh cô ta biết Biện Lam…

– Đủ rồi. Hoàng tổng, hôm nay cậu càng nói càng loạn ngôn. Tú Anh là người thế nào tự bản thân tôi tự biết rõ.

Lời nói Biện Lam Hàn là con anh còn chưa ra khỏi miệng đã bị Xán Liệt chặn lại. Thôi được, không muốn nghe Tử Thao cũng không ép, là tự hắn không muốn biết con mình là ai trước, việc này tuyệt đối không thể trách cậu.

– USB này nhất định hãy xem trước đám cưới. Khi đó quyền quyết định là ở anh. Vậy tôi về trước.

Tử Thao đứng dậy đoạn tiến ra ngoài cửa bỏ lại Phác Xán Liệt gương mặt tràn đầy nghi vấn. Cậu bất ngờ dừng lại, không quay đầu chỉ nói với hắn:

– Trước khi đi, tôi tặng anh một câu. Đừng lầm tưởng giữa cảm kích và tình yêu. Cáo từ.

Phác Xán Liệt nhìn theo bóng lưng cậu, bàn tay siết chặt thành quyền. Ý tứ của Tử Thao hắn không phải nghe không ra có điều hắn đối với Lý Tú Anh có thực sự là yêu hay là cảm kích hắn cũng không phân định quá rạch ròi, có lẽ tình cảm của cô và hắn chính là từ cảm kích mà thành tình yêu sao? Như vậy cũng không hẳn là chuyện xấu. Không lâu sau hắn cũng nhanh chóng rời đi.

Ngồi trước máy tính, Xán Liệt chần chừ không biết có nên mở ra xem hay không? Dùng dằng hồi lâu cuối cùng hắn cũng quyết định mở ra. Dù cho cật nhỏ bé này mở ra thứ như thế nào thì lòng hắn đã quyết Lý Tú Anh ngày mai vẫn sẽ là vợ hắn.

Có lẽ điều Phác Xán Liệt ngàn vạn lần không ngờ tới nhát chính là hắn đã bị lay động. Thần kinh Phác Xán Liệt hoàn toàn bị chấn động. USB được mở ra, cơ màn là hình ảnh của hắn và Biện Bạch Hiền.

Tất cả mọi thứ như một thước phim quay cuồng trong đầu hắn. từ khi hắn bị một cậu trai bé nhỏ đâm sầm vào lòng, từ khi cậu rơi lệ trong lòng hắn ngay cả khi hắn đẩy cậu xuống hồ, những lúc hắn theo đuổi cậu, khoảnh khắc cậu tuyệt vọng rên rỉ tên hắn… tất cả, tất cả đều hiện về như ở thì hiện tại, tất cả như mới ngày hôm qua. Thì ra, lỗ hổng trong kí ức của Phác Xán Liệt chính là Biện Bạch Hiền. Giọng nói, tiếng cười, mái tóc, hương thơm của cậu hiện hữu về trong hắn.

Bản thân Phác Xán Liệt bị làm cho rối rắm không ít, hắn đang thực sự hoảng loạn, cánh tay hắn vô thức đưa lên ôm lấy đầu. Cơn đau đớn hành hạ hắn, toàn bộ đầu óc hắn bị làm cho điên đảo, trái tim như có người bóp chặt, cổ họng hắn nghẹn đắng lại. Hắn cơ hồ cảm nhận được dòng chất lỏng tanh nồng đi ra từ mũi. Tai hắn ù đi, toàn bộ tri giác như biến mất. Phác Xán Liệt gần như bất tỉnh, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là nụ cười bi thương của Biện Bạch Hiền, thân ảnh cậu mờ dần rồi hoàn toàn bị thay thế bằng một mảng tăm tối mờ mịt.

Phác Xán Liệt tỉnh lại đã là chuyện của hai tiếng sau. Hắn chống tay muốn ngồi dậy nhưng cơn đau đầu ban nãy lại hành hạ hắn. Xán Liệt đưa tay gác lên đầu. Tâm trí hắn đã có chút bình ổn hơn ban nãy nhưng vẫn là đang rất rối bời. Phác Xán Liệt ngồi trầm mặc hồi lâu, thực không ngờ, vật bé nhỏ kia có thể làm lung lay quyết định của hắn.

Một bên là Biện Bạch Hiền, một bên là Lý Tú Anh. Hắn phải lựa chọn ai đây? Tú Anh đã cùng hắn suốt bảy năm qua, chân tình của cô, kẻ mù cũng nhìn thấy hơn nữa, Bạch Hiền cùng hắn đã kết thúc từ lâu, đoạn tình cảm này ngay ban đầu đã không nên có huống chi bây giờ cậu đã có gia đình, ngay cả hài tử cũng đã có. Nghĩ ngược nghĩ xuôi, hắn tốt nhất vẫn là nên chọn Tú Anh, chọn vợ của hắn. Bất quá, trong lòng hắn không can tâm, người ta thường nói, con người lòng tham vô đáy, bên cạnh hắn có người như Lý Tú Anh, hắn còn ảo vọng gì đến hình bóng người khác? Nhưng Hoàng Tử Thao cớ sao lại đưa cho hắn thứ này, việc này càng nghĩ càng rối.

Chẳng lẽ đúng như lời hoàng Tử Thao nói, Phác Xán Liệt căn bản chỉ là cảm kích Lý Tú Anh? Hắn cũng không biết nhưng hắn đã để cho Tú Anh chờ đợi quá lâu rồi, người con gái tốt đẹp như vậy, hắn làm sao mà phụ bạc cô cho được? Chỉ là điều Phác Xán Liệt vạn lần không ngờ tới, nếu hắn chọn Lý Tú Anh, Biện Lam Hàn tuyệt đối không để yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net