Chương 8: Tức phụ nhi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến Vũ Long Môn, xe ngựa và 4 tùy tùng đã chờ sẵn ở đó, vừa nhìn thấy hắn cả 4 đều kính cẩn cúi người. Sasuke thả nàng xuống đất, lấy lệnh bài từ trong thắt lưng đưa cho quan trấn thủ, viên quan này dường như biết mặt hắn lại nhận ra gia huy in trên hắc bào nên cũng vội hành lễ. Y cẩn thận kiểm tra tấm mộc lệnh, xác định đúng là lệnh xuất thành rồi hoàn trả hắn, ra hiệu cho bọn lính mở cổng,

- Thiếu chủ, ngài có thể đi

- Đa tạ!_Hắn gật nhẹ. Sasuke quay lại đỡ nàng lên xe trước sau đó mới bước lên theo. 4 tùy tùng cũng nhanh chóng chia ra làm việc, 2 người giúp mang lễ vật, 2 người còn lại buông rèm cửa, trèo qua ngồi ở đầu xe rồi quất ngựa, mỗi bên giữ chặt dây cương của một con để đảm bảo chúng không chạy loạn. Cặp hắc mã bắt đầu di chuyển, kéo theo cỗ xe dần ra khỏi cổng thành. Mấy tên bưng bê cũng bám sát phía sau, 2 người trong số họ là "kẻ vừa chứng kiến câu chuyện rùng rợn" sắc mặt vẫn còn hòa pha giữa xám và đỏ khiến bọn tùy tùng đi chung có phần ngạc nhiên:

- Các huynh bị sao vậy?

- Lúc nãy ở trên đường, thiếu... _Một nam hầu buộc miệng nói ra nhưng người cùng cảnh ngộ với y đã kịp ngăn lại.

- Thiếu nước nên hơi khát chút thôi

- Thế à?

Đối phương tỏ vẻ nghi ngờ, gã đánh liều nói tiếp:

- Trời hanh khô, bọn tôi phải mang nhiều đồ đạc đi suốt hơn nửa canh giờ, khó tránh khỏi mệt nhọc. Nay nhờ có huynh đệ phụ giúp mới khỏe được phần nào, trong lòng quả thật vô cùng cảm kích.

Câu chữ gã tuông ra hết sức lưu loát, thoạt nghe giống như lời đáp tạ nhưng ngầm ý chỉ muốn nói tránh đi để 2 tên kia ngừng việc tra hỏi. Và nó đã phát huy tác dụng tốt đến không ngờ, 2 tên tùy tùng bị gã qua mặt nhưng chẳng hay biết gì, cười cười đáp:

- Đều là nhiệm vụ, các huynh đừng để bụng

- Vâng, huynh đệ cứ đi trước đi, bọn tôi sẽ theo sau

- Được

Đợi họ cách xa 1 đoạn, gã nam hầu lanh lợi hơn mới quay sang chỗ bạn mình:

- Ngu xuẩn! Ngươi muốn bị đuổi khỏi phủ vì tội dám bàn tán chuyện của chủ nhân à?

- Ngươi đâu cần phải làm quá lên như thế, ta chỉ vì lỡ miệng nên mới...

- Ta làm quá? Ngươi có biết lúc nãy phu nhân đã nhìn chằm chằm về phía chúng ta không?

Chẳng đợi người kia trả lời, gã tiếp tục:

- Họa từ miệng ra nhưng ngươi cũng đừng kéo theo ta xuống nước. Thích thì mình ngươi chết là được, không can hệ gì đến ta._Rồi đi thẳng 1 mạch, tên phía sau nghe 2 chữ "phu nhân" sớm đã kinh hồn bạt vía, nay còn bị bỏ lại nên càng luýnh quýnh, y ôm chặt hộp lễ vật, vội bước đến cạnh gã bằng hữu, lắp bắp hỏi:

- Ngươi nghĩ...phu nhân c..ó biết không?

- Có lẽ là biết._Gã đáp

- Vậy chúng ta phải làm sao?

- Chuyện đã như thế có làm gì cũng vô ích. Chỉ mong phu nhân khoan hồng đại lượng, không hạ lệnh trách phạt mà thôi

- ...

- Nếu qua được ải thì sau này ngươi làm ơn giữ mồm giữ miệng 1 chút

- Biết rồi

Bên trong xe, Sakura tuy không quay đầu lại nhìn đám gia nô kia nữa nhưng vẫn ngồi sát cửa sổ để theo dõi và chắc chắn rằng bọn chúng không nói điều xàm ngôn. Ngoài ra còn có thể ly khai tên phu quân hỗn đản. Cuộc trò chuyện của chúng khiến nàng đặc biệt lưu tâm, cố gắng lắng nghe từ đầu đến cuối dù chỉ được loáng thoáng, sắp xếp lại nội dung nhưng câu chữ không mấy tròn trịa rồi nhận xét bằng giọng điệu mỉa mai:

- Quả là chủ nào tớ nấy, gian manh như nhau!

- Ai cơ?_Sasuke nhướng mày, thản nhiên hỏi.

- Chàng đừng có giả si giả ngốc với em. Thật đáng ghét!_Nàng rít lên. Nam nhân bên cạnh chỉ cười khẩy, đáp:

- Tì hầu trong phủ hơn trăm người, ta đâu biết em muốn nói đến kẻ nào._Đoạn, 1 bàn tay vòng qua lưng nàng, chầm chậm vuốt ve.

- Đừng nháo!_Sakura dịch người tránh đi, bàn tay đó lại trượt xuống phía dưới xoa nhẹ thắt lưng nàng. Tiểu nương tử mặt mày biến sắc, định gạt tay hắn ra thì bỗng nhiên khoang xe bị giằng xốc mạnh, trong lúc hoảng loạn, nàng mất thế suýt ngã khỏi mộc ỷ. Ngay lập tức, hắn kéo nàng vào lòng rồi đảo mắt ra hướng cửa xe, cất giọng hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Bẩm thiếu chủ, đoạn đường này đã hư hỏng nặng, có nhiều mõm đất nhô cao nằm ngổn ngang làm cho mặt đường trở nên khá gồ ghề._1 tùy tùng ngồi đánh xe đáp lại.

- Mùa đông đến sớm hơn mọi năm, việc tu sửa bị chậm trễ cũng là chuyện thường tình

- Bẩm, qua khỏi đây có lẽ mặt đường sẽ bằng phẳng hơn

- Ừ, đến lúc đó thì đi nhanh một chút, nếu không nữ chủ nhân của các ngươi lại lo về chậm tiệc tất niên

- Vâng

Sasuke cúi xuống nhìn nàng

- Vi phu căn dặn như vậy có tốt không hả, nương tử?_Khóe môi hắn khẽ cong lên, đôi mắt đen sóng sánh phong tình, rõ ràng là muốn dùng vẻ tuấn lãm kia quyến anh rủ yến(1). Sakura bị hắn ôm chặt còn phải tiếp chiêu "Mỹ nam kế", nhất thời cảm xúc lẫn lộn dù rằng trong lòng đã quá hiểu tà tâm của hắn.

- Ở trên phố đột nhiên bế người ta lên làm xấu hổ chết đi được, giờ còn muốn gì nữa đây?_Nàng hạ thấp giọng, không để 2 kẻ bên ngoài nghe thấy nhưng lại vừa vặn lọt cả vào tai tên thiếu chủ. Hắn tặc lưỡi rồi vỗ nhẹ đầu nàng giống như vỗ trẻ con.

- Thì ra là vì chuyện đó, ta cũng là suy nghĩ cho em thôi, được bế đi chẳng phải sẽ đỡ tốn sức hơn sao? Với lại em cũng thích như vậy mà đúng không?

- Chàng..._Sakura cố phản biện nhưng ngôn từ đều bị mắc kẹt nơi thanh quản, không cách nào thốt ra được.

Về mặt lễ giáo, hành động của hắn quả thật đặc dị, tuy nhiên nếu xét theo 1 khía cạnh nào đó, việc trượng phu bế nương tử đi dạo phố, thể hiện tình ý đâu có liên quan gì tới người khác cũng chẳng gây hại cho ai. Và tâm trí nàng lại xuất hiện 1 loạt những suy nghĩ: "Tin tức ít nhiều sẽ truyền đến tai Karin, để ả biết tình cảm phu thê ta cẫn vững như bàn thạch, biết khó mà lui. Hơn nữa Sasuke luôn hết lòng bảo hộ còn ra sức dụng tâm vì ta, ta đâu thể cứ mãi e sợ thiên kiến của thế tục rồi khướt từ chàng". Sakura tự nhủ, tiếu ý trên môi càng đậm, hảo giai nhân mày thanh mục tú, thêm nụ cười lại thập phần kiều mị. Nàng tuy đã quyết cùng hắn phu xướng phụ tùy song không muốn người kia vịn vào thế đó mà càn rỡ, bèn nhắc khéo:

- Nói thích thì không phải, nói ghét thì lại sai. Quan trọng là chuyện gì cũng nên có chừng mực, miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, đừng để họ mượn cớ đàm tiếu, ảnh hưởng đến thanh danh phủ tộc chúng ta.

- Phu nhân nói chí phải._Hắn gặt đầu đồng thuận, bụng nghĩ thầm:"Nha đầu này thay đổi thái độ cũng nhanh thật". Nhớ hồi trước, mỗi lần bị hắn trêu chọc, 2 má nàng liền ửng đỏ, giọng ấp úng bởi cái e thẹn của nữ nhi vốn là đặc tính bẩm sinh và hiển nhiên mọi chống cự đều chỉ để nhận lại 1 tràng cười. Nhưng hiện giờ tình thế đã thay đổi, nàng ở trong tay người kia không cần dùng chút sức lực mà dùng lời ngon tiếng ngọt buộc hắn chủ động thoái lui. Sakura biết chắc đức lang quân của mình sẽ bất đắc dĩ phải hoàn thủ rồi ngầm ôm hận, 2 ngày tới ở trang viện Haruno có thể bình an nhưng sau khi hồi phủ thì thế nào cũng không yên với hắn, bèn dùng kế vừa đấm vừa xoa, ghé tai hắn nói nhỏ:

- Xin phu quân hãy nhẫn nại 1 chút, trên xe quả thật bất tiện, đợi đến tối em nguyện sẽ chiều chàng hết mực

- Hảo, vi phu nhất định ghi nhớ lời này!

.

Con đường dẫn vào tư dinh của tộc Haruno nằm giữa 1 rừng trúc, nó có bề ngang tương đối rộng và được lót bằng đá cuội. Vài tia nắng yếu ớt xuyên qua khẽ lá, chiếu rọi xuống lớp tuyết mỏng đang dần tan chảy và làm cho hạt sương giá còn đọng lại trên những tán trúc sáng lấp lánh tựa như vô số viên bảo ngọc hòa cùng vầng thái dương khai tỏa hào quang. Khu rừng tuy rậm rạp nhưng không u ám, đôi khi tiếng lá trúc xào xạc theo cơn gió lạnh buốt xương quyện với màu vàng nhạt của nắng và trắng xóa của những mảng tuyết cuối đông biến nơi này thành chốn hư hư thực thực. Sasuke gác tay lên khung cửa sổ, nhàn hạ ngắm nhìn cảnh sắc 2 bên đường, cảm thấy tâm tư trầm tĩnh, khác hẳn so với lúc ở nội thành luôn ồn ào, thị phi. Sau, bất giác hỏi:

- Rừng trúc này là thiên sinh hay do người trồng?

Nữ tử ngồi cạnh hắn lòng đang vui sướng khôn cùng, nghe vậy liền thành thật trả lời:

- Từ khi hiểu chuyện em đã thấy trúc trong khu rừng này cao lớn, xanh tốt như thế nên cũng không rõ

- Theo ta được biết, trước đây nhà phụ mẫu em từng ở phía bắc nội thành nhưng sau đó lại chuyển đến đông nam ngoại thành, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?

- Phụ thân có nhắc qua rằng năm xưa khi gia gia còn là trưởng tộc vì muốn giữ tính mạng cho tộc nhân Haruno nên lệnh mọi người di tản xuống phía đông chia ra sinh sống để tránh họa diệt môn, còn nguyên nhân chính xác thì em không được biết.

- Việc đó cách đây bao nhiêu năm?

- Khoảng 18 năm

- Vậy đúng là thời điểm lúc tể tướng Danzo trong triều đình Hỏa Quốc tạo phản, liên kết với quân Thổ Quốc dấy binh đánh chiếm phía Bắc thành Mộc Diệp. Nương tử, em nói thử xem tại sao chúng lại tấn công vùng phía bắc trước tiên?

Sakura suy nghĩ 1 lúc rồi đáp:

- Đông Môn, Tây Môn, Nam Môn, Bắc Môn là 4 cửa ải trọng yếu. Tây Môn và Nam Môn có địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, Đông Môn nằm trên vùng đồng bằng, ở gần dinh thự của thành chủ, được quân đội bảo vệ chặt chẽ. Còn Bắc Môn tuy không màu mỡ như phần đất phía đông nhưng cũng là nguồn cung cấp lương thực quan trọng, thành trì nơi đây lại khá sơ sài, quân lực trấn thủ yếu nhất trong 4 quan ải. Dĩ nhiên Danzo sẽ tấn công Bắc Môn trước rồi từ đó tiến đành các khu vực còn lại

- Không sai._Sasuke gật đầu, nói:

- Danzo chính là muốn chiếm lấy kho lương thực thứ 2 ở phương bắc làm bàn đạp để san bằng toàn bộ thành Mộc Diệp, ép Daimyo(2) đầu hàng. Sau khi công phá Bắc Môn, Danzo ra sức triệt tiêu những gia tộc lớn mạnh ở vùng này có ý chống cự, tộc Haruno chắc chỉ là 1 trong số đó. ta từng nghe thầy Kakashi nói, 18 năm trước, không ít người ở phương bắc đã bị sát hại. Thiết nghĩ, gia gia em nhận thấy nếu tiếp tục đối kháng với Danzo chỉ như lấy trứng chọi đá, tình thế nguy cấp nên mới lệnh tộc nhân chạy về hướng đông lánh nạn

- Tên phản quốc Danzo về sau chỉ lo phòng quân Đông Môn mà lơ là Tây Môn, nào ngờ nơi thâm sơn cùng cốc chỉ hợp thủ thành kia lại có thể mở ra đường vận chuyển vũ khí, lương thảo vừa là đường hành quân nằm sâu trong rừng dẫn thẳng đến Vân Minh Quan của Bắc Môn, thành chủ Sarutobi lợi dụng điều này, nửa đêm đột kích vào doanh trại, đến trưa ngày hôm sau đã diệt gần 5 vạn quân phiến loạn, bao nhiêu kế sách của Danzo đều đem đổ sông đổ biển. Thật đúng là "Trời bất dung gian"

- Danzo thua trận vì quá xem thường Sarutobi, ông ta không ngờ rằng ngài Đệ Tam dám mạo hiểm đưa hơn nữa số quân trong đại doanh vòng qua phía tây đánh thẳng lên Bắc Môn. Đến lúc binh tướng đều phải nháo nhào rút về Thổ Quốc mới biết "Cao nhân ắt có cao nhân trị"._Sasuke ôm quyền, thong thả nói tiếp: Bây giờ ta cũng đang thấy hối hận vì đã xem thường 1 người.

- Là ai vậy?_Nàng nghiêng đầu, hỏi.

- Tức phụ nhi(3), em còn bao nhiều điều bất ngờ mà ta chưa biết hả?_Đoạn, đưa tay nâng cằm nàng_Kiến thức không tệ, miệng lưỡi cũng ngày càng lanh lợi.

Nhị tiểu thư tộc Haruno không ngang ngạnh, ương bướng nhưng tính tình vẫn rất hiếu thắng, đâu dễ chịu thua ai. Thế mà tên nam nhân kia cứ luôn hồ thuyết bát đạo, gán cho nàng là tiểu nha đầu, tiểu ngốc tử, nàng sao có thể tâm phục khẩu phục. Nay chẳng mấy khi được khen ngời, Sakura liền lấy làm tự đắc, đẩy tay hắn trách yêu:

- Ra là trước giờ chàng xem thường em, còn nói gì đến luyến ái, trân trọng?

- Em đừng hiểu lầm ý của ta, ta xem em là thiếu nữ kiều nhược bé bỏng, chưa hiểu sự đời nên phải đặc biệt quan tâm, chỉ dẫn

- Em không kiều nhược bé bỏng, nương tử chàng năm nay tròn 18 xuân tức đã trưởng thành rồi. Hơn nữa, lúc còn trong khuê các, em đã được dạy cách đối nhân xử thế, cũng đọc qua không ít sách vở, biết được không ít đạo lý vậy đâu thể nói là chưa hiểu sự đời

Sasuke chợt phá lên cười:

- Giỏi thật! Chẳng biết lần trước kẻ nào không chịu suy nghĩ kĩ mà đã nổi cơn ghen, làm xằng làm bậy. Ta sẽ đến thỉnh ý nhạc phụ xem có nên dạy dỗ lại hay không.

Nàng vội ngăn cản:

- Đừng! Chàng trách phạt cũng trách phạt rồi, đừng để phụ thân biết!

Hắn cau mày, nói:

- Em sao vậy? Quân tử đọc nhiều sách thánh hiền thì phải dám làm dám nhận chứ!

Sakura cười hồn nhiên, nói:

- Em không biết quân tử gì đâu, em chỉ là tức phụ nhi của chàng thôi._Lời như rót mật vào tai, hắn mỉm cười, véo nhẹ má nàng

- Ừ, tức phụ nhi hảo khả ái.

__________________________________________________

(1) Quyến rũ con gái

(2) Người đứng đầu mỗi quốc gia ( Đại danh ), khác với thành chủ

(3) Cô vợ trẻ

__________

Việc cải biên sẽ còn tiếp tục, khi hoàn thành mình sẽ đăng bảng "Cáo thị" liệt kê tất cả những thông tin được sửa đổi. Thân chào =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sasusaku