29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chou Tzuyu tựa người vào chiếc ghế da êm ái, mắt chăm chăm vào đống giấy tờ trên bàn làm việc. Cô thắng rồi, Hashi giờ là của cô rồi, vậy sao cô lại không vui. Đã rất lâu rồi Tzuyu không hề biết đến hai chữ hối hận, vậy sao dù mọi chuyện đã diễn ra theo đúng như dự tính nhưng cô lại muốn được quay đầu??

Cả đêm thức trắng chẳng thể khiến Chou Tzuyu khai thông được gì cho bộ não vốn được coi là thiên tài này cả, khi mà trong ấy toàn là hình ảnh một Minatozaki Sana giàn dụa nước mắt mắng cô là đồ tồi. Chúa mới biết lúc ấy suýt nữa cô đã định bước đến lau nước mắt cho chị, ôm chị vào lòng, vuốt ve và nói xin lỗi chị rất nhiều. Ồ nhưng Chou Tzuyu làm gì có tư cách, thật trớ trêu làm sao....

Ánh mặt trời buổi sáng sớm bắt đầu len lỏi vào căn phòng lạnh lẽo, chẳng thể làm lồng ngực Chou Tzuyu ấm lên chút nào. Cô nhìn quanh, không biết là bản thân đang tỉnh hay đang mơ, cô leo lên đến đỉnh rồi đấy, nhưng sao ở đây chẳng có gì hết, thứ cô tìm kiếm đang ở đâu, nơi đây chỉ có một mình cô mà thôi...

“Rengggg…”

Chuông điện thoại, Tzuyu cứ để nó kêu mãi mà chẳng buồn bắt máy. Nhưng người ở đầu bên kia cũng rất kiên nhẫn, đến khi Chou Tzuyu chán nản nhận điện mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tzuyu-san, Hashimoto Takeshi trốn rồi”

Chou Tzuyu như bừng tỉnh đôi chút.

“Trốn rồi?”. Sao có thể chứ?

“Vâng, lúc cảnh sát ập đến thì chỉ phát hiện căn phòng trống không mà thôi”

“Được rồi, đừng chỉ trông chờ vào cảnh sát, hãy cử người của ta cùng truy tìm Takeshi. Chắc chắn anh ta chưa thể chạy xa được đâu”

“Vâng, tôi sẽ làm ngay”

Chou Tzuyu đặt điện thoại xuống bàn, ngẫm nghĩ về sự việc vừa nghe được, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một cảm giác bất an khó hiểu.

Nhanh như cắt cô với lấy điện thoại và gọi vào một số máy quen thuộc, tiếng nhạc chuông vang lên ngân dài như vô tận…

Không có ai bắt máy cả.



~~~~~~~~~~~~



Minatozaki Sana khó nhọc mở mắt, đầu nàng nặng trịch và cổ họng thì khô khốc. Đến lúc tỉnh táo hơn một chút nàng mới nhận ra bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ. Sana nhíu mày, vừa cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra vừa đánh giá xung quanh. Nơi đây đầy mùi ẩm mốc và được bài trí giống một phòng trọ rẻ tiền, cửa sổ đóng chặt nằm phía bên phải và ánh sáng xuyên qua làm nàng nhận ra lúc này đang là ban ngày.

Sana cố cựa quậy để ngồi dậy nhưng không thể. Nàng đang bị trói!!! Miệng cũng bị dán kín. Sana mở to mắt đầy sợ hãi. Cái gì vậy? Theo trí nhớ lúc này chỉ là hình ảnh buổi tối nàng đi mua đồ, trên đường về khu chung cư thì… thì… Sana càng hoảng sợ hơn nữa, nàng rõ ràng là bị bắt cóc rồi. Giữa lúc nàng đang rối loạn thì cánh cửa phòng trượt sang bên, để lộ một thân ảnh quen thuộc.

“Em tỉnh rồi à? Có thấy không khỏe ở đâu không?”

“Ưm..m..”. Hashimoto Takeshi!!!!

Hashimoto Takeshi mỉm cười vô hại, cầm theo một túi đồ nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Sana. Anh ta ngồi xuống, dựng nàng ngồi dậy, tay kéo roẹt miếng băng dính trên miệng nàng.

“Quên mất, thế này thì em mới nói chuyện được nhỉ?”

“Anh đang làm cái quái gì vậy hả? Mau thả tôi ra!!!!”

“Em yêu, hét to như vậy thì chứng tỏ em vẫn khỏe lắm”. Takeshi cười ngây ngốc, cố ý bỏ qua vẻ căm giận trên gương mặt người con gái kia.

“Chắc em cũng đói rồi, anh có mua đồ ăn sáng cho chúng ta đây”

Anh ta moi từ trong túi hai cái bánh mỳ, rất cẩn thận mà xé nhỏ ra miếng và đưa đến miệng Sana. Nàng bất mãn quay phắt đi, hét lớn vào mặt anh ta.

“Sao anh lại làm thế này hả Takeshi?? Mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ hét lên đấy!!!!”

Takeshi lắc đầu, không hề tỏ ra khó chịu vì thái độ của cô gái kia.

“Đừng làm việc vô ích, chỗ này bị bỏ hoang lâu rồi, em hét to nữa cũng chẳng ai nghe thấy đâu. Nghe lời anh ăn chút gì cho đỡ đói được không?”

Minatozaki Sana uất ức mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Anh ta có phải là Hashimoto Takeshi ôn nhu săn sóc mà nàng từng biết hay không? Đúng rồi, Takeshi của ngày xưa sẽ không bao giờ làm ra một việc như thế này…

“Sao anh lại bắt cóc tôi?”

“Không phải bắt cóc. Anh muốn cưới em nhưng em cứ trốn tránh anh mãi, nên anh bất đắc dĩ phải làm vậy thôi”

“Cái gì? Anh điên rồi à!!!”

Takeshi lại cười, đôi mắt anh ta lộ vẻ thương tiếc, bàn tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của người con gái kia.

“Đúng vậy, anh điên vì em đấy. Vì em quá xinh đẹp và quyến rũ, anh đã chẳng còn gì nữa rồi, vậy nên anh muốn ít nhất cũng có thể cưới em làm vợ. Em sẽ giúp anh hoàn thành nguyện vọng cuối cùng này chứ?”

Sana không trả lời mà chỉ trừng mắt nhìn anh ta. Điều này như khiến kẻ kia điên tiết, đôi mắt Takeshi phút chốc tối đen, anh ta đẩy nàng vào tường rồi hung bạo mà hôn lấy đôi môi đỏ mọng mà anh ta luôn mong nhớ. Sana giãy dụa cố tránh thoát, nàng cố gắng bặm chặt môi, ngăn không cho lưỡi kẻ kia tiến vào và cũng để ngăn cảm giác buồn nôn xộc lên từ dạ dày. Nhưng đến khi bàn tay kẻ kia lần vào trong áo nàng thì Sana đã không thể kiềm chế nổi mà để nước mắt rơi xuống như mưa. Tiếng nấc nghẹn vang lên trong căn phòng u ám, Takeshi như sực tỉnh, anh ta dừng lại, ngắm nghía bộ dạng yếu đuối của người con gái anh ta yêu, khó hiểu mà hỏi.

“Sao em lại khóc? Anh xin lỗi, chắc là anh quá vội vàng. Thôi em cứ ở lại đây, anh sẽ đi chuẩn bị cho lễ cưới của chúng ta trước đã vậy”

Nói đoạn anh ta đứng dậy, để lại bánh mì và nước uống rồi đóng cửa lại. Căn phòng trở lại lặng im như ban đầu, Minatozaki Sana cố gắng dùng đôi tay đang bị trói mà kéo lại chiếc áo xốc xếch, mím môi nấc nghẹn trong vô vọng.



~~~~~~~~~~~~~~



“Có đau không?”

“Cũng bình thường…”

“Vẫn không chịu thừa nhận à?”

“Thừa nhận cái gì?”

Son Chaeyoung cười như không cười.

“Thừa nhận cậu thật lòng quan tâm đến Minatozaki Sana”

“Cậu nói nhảm gì vậy?”

“Thôi nào tên cứng đầu kia, ban đầu có thể là vui đùa, là lợi dụng, nhưng cậu thừa biết bản thân từ lâu đã quên đi mấy thứ ấy rồi mà. Cậu đã thật tâm đối tốt với chị ấy rồi…”

“Thừa nhận đi nào Chou Tzuyu…”



~~~~~~~~~~~~~




“Son Chaeyoung, từ hôm qua đến giờ cậu có gặp hay gọi điện cho Sana không?”

Chaeyoung nhăn mày nghe giọng nói gấp gáp của Chou Tzuyu qua điện thoại, tự nhiên cũng lo lắng theo.

“Không. Nhưng có chuyện gì vậy?”

“Tớ đến nhà tìm nhưng chị ấy không có ở nhà, ở công ty cũng không, điện thoại thì không gọi được!!”

“Được rồi bình tĩnh đã Tzuyu, biết đâu điện thoại chị ấy hết pin thì sao? Cậu biết thừa bà chị ấy hậu đậu lắm mà”

“Lần này không giống, Hashimoto Takeshi trốn rồi…”. Chou Tzuyu hoàn toàn mất bình tĩnh, bàn tay cô bóp chặt lấy điện thoại, đôi mắt trở nên đục ngầu. Cô ôm lấy ngực trái, tự hỏi tại sao trái tim lại đau quặn lên như vậy.



Thừa nhận đi nào Chou Tzuyu…”



~~~~~~~~~~~~



Bệnh lười thật khó chữa :"<<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net