Phần 17 Nhật kí giấu dưới gối của Kudo Shinichi​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ran đang cố gắng nhét đống Sherlock Holmes của Shinichi lên giá sách. Khổ nỗi cô không thể trèo lên cái thang chỉ vì: một, Shinichi đang đứng ngay bên cạnh; hai, hôm nay cô mặc một cái váy super ngắn!


- Trèo lên thang đi, Ran. - Sau một hồi suy luận vì sao Ran ko trèo lên thang, Shinichi quay ra 

- Anh sẽ ra chỗ khác, không nhìn thấy thứ-không-được-phép-nhìn-đâu! Mà thôi đi, không phải giấu, anh thấy rùi, màu xanh da trời nhạt nha! 

Và kèm theo một cái nháy mắt tinh nghịch (22 tuổi đầu rùi mà còn)

- Anh.... anh dám.... a a a a a a... quấy rối tình dục!!!!!

- Anh làm gì? Động vào người em chưa? Hôn em chưa? Đừng có vu khống nha cưng!

- Gọi kiểu gì thế hả, anh muốn chết à? - Cùng với gương mặt ửng đó, Ran hét lên!

- Hay là lâu chưa "ăn đòn" nên nhớ, my girl? - Chiếc môi của anh vẽ lên một đường cong hoàn hảo - kiss nha, Ran, Ran,.... - đôi-mắt-cún-con ("rầm" - tác giả ngất)

- Ran, nha nha nha nha, KISSSSSSS! Kiss nhanh lên để anh còn ra ngoài có việc nào!

- Ứ cho! Đi đâu thì đi đi, lắm chuyện! - Giờ mới chịu trèo lên thang 

- Đi đi, kệ em, để em dọn bãi chiến trường anh gây ra! Lần sau thì đừng hòng. Anh nghĩ anh bày ra thì em đi dọn à? Kiếm người giúp việc về để cô ta dọn cho! - Nhét sách vô giá

- Em ích kỉ độc ác xấu xa! - Shinichi dẩu môi lên ("rầm rầm rầm" - các fan Shin ngất hết) - Có mỗi cái môi cũng không cho anh mượn!

- Anh dở hơi! Đi giúp bác Megure đi! - Ran hoàn thành công việc ở phòng đọc sách nhà Shin

- Đi đây!

- Đi đi

- Đi nhé

- Bực quá, đi luôn đi!

- Không đi nữa! Ở nhà với vợ iu của anh! - Bệnh nhận vơ trầm trọng (@_@" tác giả: sao anh chưa hết bệnh?)

- Ai là vợ anh thế? - Chớp chớp mắt 

- Anh nhờ em sang nấu cơm cho anh, ko phải sang làm vợ anh nha! Đầu tiên kêu người ta là bạn gái, đóng cho cái mác dày cộp: "Bạn-gái-của-Shinichi-Kudo", giờ được đằng chân lên đằng đầu ha? Định khóa tay em vô cục đá ghi ba chữ "Vợ-của-Shinichi" à????? Em ứ chịu đâu!

- Anh sẽ làm thế đó, nhưng không phải cục đá, mà là thành giường (cười gian xảo) - (Au: đầu óc đen tối hoạt động hết công suất!)

<< Reng reng .... Ai gọi Shin no. 1 nè.... reeeennng .... ai gọi Shin đẹp trai nhất Trái Đất nè..... reng... ai gọi Shin số mộ- >> - A lô

- Phì... - Ran bụm miệng cười 

- Vâng, cháu đến ngay mà, chờ một tẹo thui ạ! - Nghiêm mặt - Ran, em cười cái gì hả

- Hi hi hi hi hi , chuông điện thoại gì kì vậy anh? 

- Ai tặng anh mà còn hỏi hả? Em chứ ai? Giả bộ ngây ngô nè, tối về trị tội! - Co giò chạy tóe khói

Shinichi đi rồi, còn lại một mình Ran. À, mục đích tiếp theo là gì nhỉ? 

Phòng ngủ! 

Cô phải dọn phòng ngủ, cái phòng cuối cùng. 

Có ai bừa bãi thế không nữa, đi phá án 3 ngày trời, về không làm gì; chỉ nằm đọc Sherlock Holmes; bỏ bữa; thay quần áo xong không giặt, vứt lung tung trong nhà tắm; và đến hôm nay thì gọi điện cho Ran, thều thào kêu đói quá, nhờ sang nấu cơm giùm! Ran sang đến nơi, suýt ngất khi thấy tình hình "bình thường như cân đường hộp sữa (một hộp sửa cho cả cân đường liệu có bình thường?)

": Shinichi nằm bẹp dí trước cửa (chết đói nè), đồ đạc lộn xộn, sách vở vứt tứ tung. Liệu đây có phải là nhà ko? Hay đây là hiện trường một vụ chết đói??? Nấu xong cơm cho Shin cũng là lúc Ran đi dọn đồ và sả cho Shin một trận! *Tua băng* Phòng ngủ của Shin. Lộn xộn không chịu nổi! 15 phút sau.

- Phù, xong xuôi! - Ran thở phào, nằm xuống giường - Ủa, cái gì đây ta? - Ran bất giác chạm vào một vật cưng cứng dưới gối_Một quyển sổ ghi chữ: Sổ của Thám tử
- Gì thế này? Sổ ghi công việc à? Xem một tí!

Ngày ... tháng ... năm (Au: Ủa, sổ ghi công việc sao giống Nhật Kí quá vậy?)

Hôm nay mình tặng Ran một cái kẹp tóc. Nàng vui vẻ đeo vào ngay. Hình như nàng không biết, sau ánh mắt của Thiên thần là nụ cười của Ác Quỷ! Ờ, thì nó, có máy nghe trộm! Mình phải đề phòng chứ, không thì cái tên kia, tên là gì ấy nhỉ, hắn cướp Ran của mình mất!

Ngày ... tháng ... năm

Mình biết mà, kiểu gì hắn chả thổ lộ. Sến quá đi! "Em nghĩ sao, Mori-chan, em có đồng ý làm bạn gái anh không" (Au: mình thì ko chắc, Shin - kun). Ọe ọe, mình chết mất. Mình thề, Ran vẫn đeo cái kẹp tóc. Mình nghe thấy tiếng rõ ơi là rõ! Ớ hớ hớ hớ!

"Bụp" Cuốn sổ đóng lại. - Cái gì mà "Because I'm a Detective" chứ, đặt máy nghe trộm nứa, nhớ đấy Shin, em có cách trả thù rồi!

------------------------HẾT TRUYỆN--------------------------

Truyện đến đây là the end, chân thành cảm ơn quý độc giả đã đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net