Silent Love [Chap 18]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 18 :

Dù muốn dù không thì Jessica vẫn phải dắt Tiffany về ra mắt gia đình. Thứ nhất là Jessica đã quá chán ngán những trò để chia rẽ tình yêu của umma cô, và điều quan trọng hơn là Jessica muốn chính thức cho Tiffany một danh phận. Một khi Tiffany đã tiếp nhận Jessica thì cô sẽ không bao giờ để cô ấy phải thiệt thòi thêm khoảnh khắc nào nữa. Jessica muốn hét với cả thế giới rằng người yêu của mình là Tiffany và cô sẽ lấy cô ấy làm vợ dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

Tiffany có chút căng thẳng khi ngồi trên xe, dù bàn tay cô đang được bàn tay Jessica sưởi ấm nhưng sợ hãi là điều đương nhiên. Môi Tiffany như khô đi mà cô cũng chẳng buồn bận tâm. Kể ra thì thật hài hước, đây là lần thứ hai cô về ra mắt song thân người yêu mình, lại cùng một gia đình nhưng với danh phận khác, âu cũng là định mệnh. Hình như cuộc đời cô luôn gắn bó với những người nhà họ Jung thôi thì phải.

Nói thật khi Tiffany đồng ý lấy ChinHo cũng là vì gia đình anh ấy, họ rất yêu thương và chăm sóc cho cô. Nhưng giờ đây có lẽ sự yêu thương đó rất xa tầm với khi cô trở lại với họ trong tư cách là bạn gái của Jessica.

“ Fany, dù có chuyện gì, mình cũng muốn cậu nhớ một điều. Trái tim mình đập vì cậu. “ Jessica nhìn Tiffany trìu mến khi họ đứng trước cổng biệt thự nhà họ Jung cùng với một vài thứ họ mua để làm quà cho gia đình Jessica.

Tiffany mỉm cười gật đầu. Có lẽ con đường này sẽ rất khó khăn nhưng cô biết mình không đơn độc. Nụ cười và khuôn mặt đó mãi mãi là thứ mà Tiffany mong chờ trong cuộc sống sau này của cô. Có những yêu thương tựa gió, cũng có những yêu thương mãi mãi khắc sâu và Tiffany tin chắc một điều, tình yêu mà Jessica dành cho cô vốn dĩ là cả vũ trụ bao la này. Tiffany siết nhẹ tay của Jessica, đưa nó lên và hôn vào mu bàn tay cô ấy như một lời thề.

* Tính tong *

“ Ai vậy. “

Jessica và Tiffany nghe giọng của Krystal qua cửa, khẽ nuốt nước bọt, Jessica trả lời thì ngay lập tức cánh cửa phía ngoài được bật mở. Jessica kéo tay Tiffany vào trong, nhưng chỉ vừa đến cửa nhà thì bà Jung đã đứng ngay đó với ánh mắt sắc lạnh.

“ Hai con nghĩ hai con đang làm gì vậy. “ Bà Jung hét lớn.

“ Umma, con dẫn Tiffany về ra mắt gia đình mình. “

Jessica ráng mỉm cười thân thiện. Trước khi đi Tiffany đã dặn cô, dù trong bất kì tình huống nào cũng phải lễ phép với ba mẹ. Tiffany sẽ không chấp nhận làm vợ Jessica nếu cô ấy có bất kì sự thiếu lễ độ nào. Nhìn Tiffany cẩn thận chuẩn bị mọi thứ Jessica càng yêu thương cô ấy hơn, dù biết sẽ thiệt thòi nhiều thứ nhưng cô ấy vẫn lo cho ba mẹ cô trước bản thân mình. Bản tính lương thiện đó của Tiffany đôi lúc làm Jessica thấy mình thật nhỏ bé.

“ Nhà này không hoan nghênh hai đứa. “ Bà Jung sập cửa lại lạnh lùng.

Jessica thở dài đập cửa thêm ba lần nữa nhưng nó vẫn im lìm không nhúc nhích. Cô liếc nhẹ sang Tiffany thì thấy ở khóe mắt cô ấy ngấn lệ. Chắc hẳn phải khó khăn lắm khi tiếp nhận sự ghẻ lạnh của người mà cô ấy từng xem như mẹ thứ hai trong đời. Vội vàng rút khăn giấy ra và lau đi giọt nước mắt nhỏ đó, Jessica xoa nhẹ khuôn mặt Tiffany như để an ủi. Tiffany mỉm cười nhìn Jessica, điều này họ đã đoán trước nhưng có lẽ là do Tiffany quá nhạy cảm mà thôi.

“ Hay chúng ta về đi, để umma nguôi giận rồi tới. “ Jessica thì thầm khe khẽ.

Tiffany lắc nhẹ đầu mình. Cô không muốn mối quan hệ của mình và gia đình Jessica xấu thêm nữa. Nếu chờ cho tới khi bà Jung tiếp nhận cô là con dâu thứ hai trong gia đình thì quả thật rất khó, có vẻ vấn đề nó không nằm ở thời gian mà là sự cảm thông. Tiffany muốn dùng lòng chân thành của mình để bà hiểu rằng, tình yêu mà cô dành cho Jessica vốn dĩ không phải là sự bồng bột, cũng chẳng phải là một lúc đau khổ hình thành. Cô chỉ muốn bà Jung hãy xem mình như một người con gái bình thường để đánh giá và chấm điểm dù thân phận của cô thật sự quá đặc biệt.

“ Jessi, mình sẽ ở đây đến khi ba mẹ cậu tiếp nhận mình. Cậu sẽ luôn nắm tay mình, đúng không. “

Tiffany giơ tay của cô ấy ra trước và ngay lập tức có một bàn tay khác lồng vào tay cô siết nhẹ. Tạo hóa thật sự rất ưu đãi con người khi cho họ một bàn tay với những khoảng trống nhỏ, để khi có một người lồng tay của họ vào sẽ tạo nên sự hoàn hảo khi không còn lỗ hổng nào giữa các ngón tay và điều đó dường như khiến cuộc sống của bạn được lấp đầy bởi tình yêu và niềm tin. Nó là lí do vì sao Tiffany luôn thích nắm tay Jessica, bởi chỉ khi nắm tay nhau, trái tim họ mới trở nên hoàn chỉnh.

Đã hai tiếng trôi qua nhưng vẫn không có một dấu hiệu nào cho thấy bà Jung sẽ tha thứ và tiếp nhận đôi trẻ. Tiffany có chút mệt mỏi, sự thật là chân cô khá yếu, nó không thể đứng quá lâu hay quá nhiều. Nhìn sang bên Jessica, có vẻ như cô ấy đang thật sự khó chịu, phần vì mệt, phần vì xót cho Tiffany của cô. Jessica ước gì mình có thể yêu mà bất chấp gia đình phản đối, nhiều lần cô muốn nói với Tiffany rằng muốn kết hôn với cô ấy và bỏ qua gia đình, nhưng Jessica biết, Tiffany sẽ không bao giờ đồng ý điều đó. Bởi lẽ Tiffany mà cô yêu không bao giờ muốn hạnh phúc trong nỗi đau của người khác.

Jessica muốn cầm hộ đồ trên tay Tiffany khi thấy chân cô ấy có vẻ run run nhưng Tiffany chỉ mỉm cười tỏ ý không sao. Tất cả những gì cô đang cầm chính là thành ý của cô nên cô muốn tự mình có thể tặng nó cho ông bà Jung. Hơn nữa cô biết Jessica cũng không phải là người thích vận động, chuyện cô ấy đứng ở đây cùng cô hai tiếng đã là một cực hình rồi.

Trời bỗng chuyển màu, kéo theo cơn mưa nhỏ lất phất, rồi lớn dần lớn dần… Dường như ông trời đang có phần hơi nhẫn tâm với Tiffany và Jessica khi cho rằng những gì họ chịu đựng là chưa đủ. Cơn mưa nặng hạt mau chóng làm ướt hết cả hai, Jessica lo sợ dùng tay che cho Tiffany nhưng dường như không ăn thua gì.

“ Fany à, về đi, mưa rồi. Mai chúng ta lại tới. “

Có lẽ nụ cười trong cơn mưa của Tiffany là nụ cười đẹp nhất mà Jessica nhìn thấy. Cô ấy vẫn cứng đầu đứng đó với giỏ trái cây, nắm chặt tay Jessica và nhìn về phía cánh cửa mong chờ một phép lạ nào đó. Tiffany không muốn mình hèn nhát, nếu đây là những gì cô phải chịu đựng để được ở bên Jessica thì cô sẽ vui lòng đánh đổi nó.

Tiffany biết mình đã sai quá nhiều, cô gây tổn thương lên gia đình Jessica, làm chuyện có lỗi với ChinHo và quan trọng nhất là làm Jessica trở thành đứa con tội đồ của gia đình, nhưng cô thật lòng không còn cách nào khác. Nếu trái tim cô có thể đập mà không có Jessica, có lẽ cô sẽ rời xa cô ấy. Nhưng giờ thì không thể nữa rồi, trái tim của Tiffany đã không còn của cô nữa, nó đã khắc tên của Jessica mãi mãi.

Jessica xót xa nhìn sang Tiffany, đáng lí ra cô ấy sẽ không phải chịu sự khinh ghét này nếu không phải vì cô. Cô thừa nhận khi yêu Tiffany, cô đã không nghĩ nhiều đến như thế. Lúc đó Jessica đơn giản chỉ muốn ôm lấy Tiffany mà chưa từng một lần nhận ra những khó khăn mà họ sẽ gặp phải.

Suy nghĩ của Jessica về tình yêu khá đơn giản, chỉ cần đó là Tiffany thì Jessica Jung sẽ yêu cô ấy mà không hề biết rằng, để Tiffany đủ dũng khí yêu mình, cô còn phải khiến cô ấy thôi bận tâm về gia đình cô. Jessica ôm nhẹ Tiffany vào lòng mình, có lẽ những lời yêu thương bây giờ không đủ để Jessica nâng niu Tiffany nữa. Nhưng cô không thể để tình yêu của mình bị như vậy, trái tim cô đau nhói, nếu có gì đó nên từ bỏ thì đó chính là sự tự tôn của cô.

Jessica bất giác quỳ thẳng xuống trong con mắt ngạc nhiên của Tiffany. Cô không ngờ rằng một con người vốn dĩ cao ngạo như Jessica lại chấp nhận quỳ xuống vì tình yêu của họ. Jessica thừa nhận cô không thích bi lụy bất kì chuyện gì, từ nhỏ tới lớn, Jessica chưa bao giờ chịu thua hay van xin điều gì từ ba mẹ cô cả. Nhưng khi nhìn người mình yêu lạnh buốt trong cơn mưa, trái tim Jessica đã không đủ dũng cảm để tiếp tục bướng bỉnh. Cô cần thừa nhận mình đã sai và cầu mong ba mẹ cô tha thứ cho tình cảm tội lỗi này. Chỉ cần họ chấp nhận Tiffany, Jessica sẽ không đòi hỏi bất kì điều gì nữa.

“ Jessi, dù có chuyện gì đi nữa, mình vẫn sẽ theo cậu suốt đời. “

Lời thì thầm đó là tất cả những gì Jessica cần vào lúc này. Người phụ nữ của cô cũng đã quỳ xuống và ôm cô từ phía sau. Có bao giờ bạn thử cùng người mình yêu vượt qua một chuyện gì đó, dù kết quả của nó có thế nào, thì bài học lớn nhất bạn học được chính là tình yêu của bạn có đang chân thành hay là không.

Đừng khóc khi tình yêu của người ta đối với bạn không đủ lớn, chỉ nên khóc khi tình yêu của chính bản thân bạn không nhiều, vì suy cho cùng, chuyện thật lòng yêu một ai đó luôn hạnh phúc hơn khi một ai đó yêu bạn. Có thể bạn cho rằng điều này là ngu ngốc, nhưng nếu bạn yêu chân thành một ai đó bạn sẽ học được rất nhiều thứ, và bài học vỡ lòng chính là sự hi sinh.

Có lẽ nhận thức của mỗi người về tình yêu khác nhau, và không ít người đang cho rằng tình yêu của Jessica và Tiffany là sai lầm, nhưng tình yêu đâu phải xuất phát từ gốc gác, cũng chẳng phải vì bạn sinh ra trong một gia đình giàu có danh giá mà bạn sẽ có tình yêu đẹp. Nó phải bắt đầu từ con tim và quan trọng nhất là tâm hồn bạn. Tin tôi đi, trong tình yêu dù bạn có là ai đi chăng nữa thì vẫn được đối xử một cách công bằng.

Thật sự bà Jung hiểu rõ điều đó. Hơn ai hết chính trái tim người mẹ mỏng manh này cũng nhói đau khi thấy hai đứa con mà bà yêu còn hơn bản thân mình đang quỳ xuống đất trong cơn mưa lạnh giá để đấu tranh cho tình yêu của chúng.

Ôm tấm hình ChinHo vào lòng, trái tim bà đang gào thét tên đứa con trai mà bà đã đánh mất. Bà không biết phải cư xử sao cho đúng, trong lòng bà luôn sợ sẽ không phải với ChinHo khi chấp nhận Tiffany là vợ Jessica. Rồi ChinHo sẽ nghĩ sao về điều đó, thật xót xa khi phải chấp nhận một thực tế rằng con trai bà đã chết, và giờ bà càng xót xa hơn khi người mà ChinHo yêu thương có thể sẽ quên con trai bà và yêu một người khác.

Ngày còn nhỏ, ChinHo và Jessica vốn dĩ đã được gọi là một cặp không mấy ưa nhau, tính cách của Jessica và ChinHo rất khác nhau. ChinHo thích luật lệ nhưng Jessica thì không. ChinHo luôn mỉm cười và thân thiện nhưng Jessica chỉ muốn người ta tránh mình càng xa càng tốt. Bà không hiểu tại sao hai anh em chúng lại khác nhau đến như thế, nhưng có một điều bà biết, ChinHo yêu Jessica rất nhiều. Lúc nào người anh hai đó cũng nhường mọi thứ tốt đẹp cho Jessica, nhưng liệu có bao gồm cả người mà ChinHo yêu.

“ Mẹ, anh ChinHo đã đi rồi. Nếu mẹ còn không quý những gì trước mặt mình, mẹ sẽ mất luôn cả đứa con gái mà mẹ yêu thương. Con xin mẹ, Jessica unie và Tiffany unie đã quỳ ở đó 3h liền rồi. Mẹ cũng biết Tiffany unie yếu đến thế nào mà… “ Krystal ôm lấy bà Jung từ phía đằng sau nghẹn ngào nói.

Bà Jung đưa tay lên miệng mình che những tiếng nấc nhỏ, hơn ai hết bà hiểu sự thật đau lòng này sẽ không kết thúc nếu cả bà và hai cô con gái ngoài kia tiếp tục đấu với nhau. Khẽ xoay người lại đối mặt với Krystal, bà xoa đầu cô con gái nhỏ và mỉm cười.

“ Krystal, con giúp mẹ một chuyện… “

oooOOOooo

Cánh cửa bật mở trong ánh mắt kinh ngạc của cả Tiffany và Jessica. Krystal bước lại thật nhanh, và che dù cho hai người chị của mình, cô bé đỡ lấy đồ trên tay của Tiffany, mỉm một nụ cười thật đẹp, cô bé nói thật nhanh.

“ Mẹ nhận đồ mà unie mua, nhưng mẹ nói mẹ cần thời gian để bình tĩnh lại. “

“ Nhưng… “ Jessica toan nói, nhưng Tiffany đã níu tay Jessica ra hiệu im lặng.

Tiffany hiểu rõ sự nhún nhường mà bà Jung đang dành cho cả hai. Hơn ai hết Tiffany hiểu những khó khăn mà bà Jung phải trải qua khi mất ChinHo. Đó là sự mất mát quá lớn và khi để Tiffany ở bên cạnh Jessica, có lẽ là bà đã hi sinh quá nhiều thứ rồi. Chẳng có gì nên vội vã trong lúc này, tình cảm là thứ mà chúng ta cần vun đắp một cách từ từ và cẩn thận. Nếu quá hấp tấp, mọi thứ có thể sẽ tan vỡ và bạn không bao giờ có lại được nó nữa.

Tiffany cảm thấy mắt mình như mờ đi, cô không hiểu mình đang làm sao khi đầu óc cô cứ choáng váng không ngừng, nhưng có lẽ đã vượt quá sức chịu đựng của mình, cả cơ thể Tiffany mềm nhũn đi và cô không còn cảm nhận được thứ gì trước khi gục hẳn vào người con gái kế bên mình.

“ Fany, Fany, cậu sao vậy…. “

Jessica hoảng hốt la lên khi Tiffany té xuống, Krystal cũng rất bất ngờ, họ đỡ lấy Tiffany thật nhanh và đưa cô ấy vào trong nhà. Bà Jung ở trên lầu cũng lao xuống khi nghe thấy tiếng hét, bà không nghĩ sự cứng đầu của mình lại khiến Tiffany như vậy. Jessica hoảng loạn hết mức có thể, Tiffany rất yếu nhưng cô ấy chưa bao giờ ngất như thế này. Jessica chẳng biết nên làm gì trong tình huống này, quá lo sợ khiến đầu óc cô ấy như đóng băng.

“ Tránh ra cho con bé thở. “ Bà Jung hất văng Jessica và Krystal cùng một vài người làm ra ngoài. Bà mau chóng sai người lấy khăn ấm, một chiếc khăn to và giục Krystal và Jessica cùng bà mang Tiffany lên phòng của Jessica trước kia.

Bà thay một bộ đồ khác cho cô gái mắt cười, khẽ lau nhẹ khuôn mặt và bàn tay của Tiffany. Bà chợt nhận ra Tiffany đã gầy đi rất nhiều, có vẻ như con bé đã trải qua một khoảng thời gian quá khó khăn và đau khổ. Vậy mà bà còn dày vò nó. Quay sang nhìn Jessica đang chạy lăng xăng xung quanh giường với hai tay xoa xoa vào nhau lo lắng, bà mới thấy sự yêu thương mà con gái bà dành cho Tiffany. Chưa bao giờ bà thấy nó sốt sắng như vậy, kể cả vào sáng cái hôm nó trễ giờ thi tốt nghiệp cuối cấp.

Có lẽ bà đã nhận ra, hạnh phúc không phải từ những gì người bên ngoài nhìn vào. Hạnh phúc là khi nụ cười hiện hữu trên khuôn mặt những đứa con mà bà yêu thương còn hơn bản thân mình. Những thứ đã qua đi vốn dĩ chẳng thể níu lại được nữa, hiện tại mới là thứ ta nên trân trọng và giữ gìn.

Bà Jung mỉm một nụ cười hiền từ : Bắt đầu từ hôm nay bà sẽ tập tiếp nhận Tiffany là đứa con dâu thứ hai của bà. Và duyên phận có lẽ đã gắn kết bà và Tiffany, vì dù có ra sao, Tiffany vẫn mãi mãi là cô con dâu mà bà yêu thương nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jeti