[LONGFIC][SNSD] A NEW BEGINNING CHAP 1-> 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A NEW BEGINNING

Prologue

Bạn tỉnh giấc từ những gì mà bạn cho rằng là một giấc mơ tăm tối và bạn thấy một người lạ đang nằm trên bụng mình. Bạn mở mắt và cố gắng nhanh chóng ngồi dậy nhưng bạn không thể, bởi vì bạn bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của con người này. ‘Cô ấy quá đẹp’ là những điều cứ luôn lặp lại trong đầu bạn ngay lúc này…nhưng, sự thật là bạn không hề biết con người này chính là mối tình đầu của mình. Bạn xoay người và thấy một cô gái tóc vàng đang đọc sách. Cuối cùng bạn cũng quyết định chào cô ấy “Hi, tôi là Yoona. Tên bạn là gì vậy?”. Cô ấy đóng sách lại và nói khẽ “Tôi là Jessica”. Bạn thắc mắc vì sao mình ở trong bệnh viện và tại sao Jessica cũng ở đó vì vậy bạn hỏi một cách tò mò “Tại sao bạn lại ở trong bệnh viện này vậy Jessica?”. Cô ấy trả lời ngắn gọn “Bởi vì tôi đã uống thuốc tự tử khi bị mối tình đầu của tôi từ chối”. Bạn thắc mắc có phải đó là điều tương tự có xảy ra với bạn và điều đó khiến bạn vào bệnh viện này? Cô ấy nhanh chóng hỏi, “Tại sao bạn ở đây?”. Bạn nghĩ về chính mình, tại sao mình lại ở đây? Bạn cố gắng tìm lại những ký ức đã mất tuy nhiên không có gì xảy ra, nhưng thay vì chấp nhận điều này như một thứ tệ hại thì bạn tự nhủ với mình đây phải là một kế hoạch của chúa để trao cho bản thân bạn một khởi đầu mới.

CHAPTER 1 – I’M SORRY

Khi tôi nhìn chằm chằm vào Jessica tôi không thể nói bất cứ điều gì bởi vì tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra. Giống như là tất cả mọi kí ức của tôi đều biến mất trong một lỗ hổng tối tăm mà tôi không thể nhận ra gì nữa. Tôi nhìn Jessica và nói “Jessica, tôi không biết tại sao tôi lại ở trong bệnh viện này cả”. Cô ấy nhìn tôi với một biểu hiện ấm áp và nói “Ổn thôi mà Yoona. Đó là những gì đã xảy ra với tôi khi tôi lần đầu tiên đến bệnh viện này nhưng bạn sẽ tìm lại được kí ức của mình thôi. Tôi hứa đấy”. Tôi cười với cô ấy vì sự động viên và hỏi “Jessica liệu bạn có phiền nếu tôi gọi bạn là unnie không?”

“Dĩ nhiên là tôi không phiền đâu Yoona”

“Jessica unnie em biết là chúng ta chưa hề gặp nhau cho đến hôm nay nhưng em thật sự tò mò tại sao chị lại uống thuốc tự tử?”

”Chị không phiền khi em hỏi thế đâu. Chị tự vẫn bởi vì người đầu tiên chị cảm nắng, Taeyeon. Taeyeon là bạn tốt nhất của chị và ‘một ai đó’ . Chị yêu cô ấy dù cho cô ấy yêu người khác. Chị chưa bao giờ nói một từ làm tổn thương cô ấy cho đến một đêm chị thổ lộ tình cảm của mình. Cô ấy nói rằng chị không thể yêu cô ấy nhưng mà chị đã yêu mất rồi. Đêm đó cô ấy rời khỏi cuộc đời chị vĩnh viễn nhưng trong trái tim chị thì vẫn còn hình bóng cô ấy. Không có gì giúp đựơc chị ngoại trừ mấy viên thuốc mà chị xem như là vị cứu tinh, nhưng bây giờ chị biết rằng chị phải vượt lên bắt đầu lại, sau ngày chị rời khỏi bệnh viện này” Jessica giải thích.

“Jessica, em rất tiếc khi nghe chuyện này của chị”

” Ổn mà Yoona, em đâu có biết gì đâu”

Khi tôi nghe tiếng giày cao gót đi ngoài hành lang tôi tự hỏi đó là ai và nhìn về phía cánh cửa, sau đó bước vào là một cô gái với một vẻ đẹp mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Cô ấy bước về phía Jessica và họ nhìn nhau một lúc, cuối cùng Jessica cũng nói,

“Taeyeon, cậu làm gì ở đây?”.

Tôi không thể nói rằng đôi mắt của Jessica gần như ngập trong nước mắt. Mặc dù Jessica có một vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bạn có thể nói rằng chị ấy có một trái tim ấp áp mềm yếu ở bên trong.

“Jessica, mình xin lỗi vì đã nói những lời đó với cậu. Mình đã không nhận ra rằng mình cảm giác như vậy với cậu (tức là Taeyeon cũng cảm thấy yêu Sica) cho đến khi cậu bị tai nạn này. Mình xin lỗi”

Tôi nhìn Taeyeon và tất cả những gì mà tôi thấy là những giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô ấy.

Jessica nói, “Taeyeon, đừng khóc, ổn rồi mà. Bây giờ mình đang khoẻ mạnh, cậu không cần phải nói dối mình để khiến mình thấy tốt hơn.”

Taeyeon nhìn chằm chằm vào Jessica trong sự sợ hãi và nói, “Mình không nói dối cậu Jessica. Mình thật sự yêu cậu nhưng mình chưa bao giờ nhận ra điều đó cho đến hôm nay.” Thay vì để Jessica nói điều gì khác thì tôi thấy Taeyeon đã ôm chặt Jessica.

Jessica’s POV

Tôi đã không biết phải làm gì hơn nữa khi tôi ở trong vòng tay của Taeyeon. Tôi đã không muốn đẩy cậu ấy ra nhưng tôi phải làm thế. Tôi cần phải đẩy cậu ấy ra bởi vì tôi đã hứa với bản thân rằng tôi không thể yêu cậu ấy thêm một lần nữa. Tôi cảm thấy như cậu ấy đang dối lừa tôi để giúp tôi có thể trở lại trên chính đôi chân mình (có nghĩa là Jess đang nằm trên giường và Tae muốn Jess khoẻ để có thể đi lại). Tôi biết rằng cậu ấy đau khi mà tôi làm điều này với chính bản thân mình nhưng không gì thuyết phục tôi là cậu ấy thật sự yêu tôi. Tôi tự nghĩ, tôi cần một khởi đầu mới. Tôi cần thật sự kiểm tra Tiffany và chứng minh rằng cô ấy yêu tôi. Để làm điều này tôi phải lạnh lùng nhiều như mức nó có thể làm tổn thương tôi. Tôi cảm thấy phần vai còn lại của Taeyeon ở trên vai tôi và tôi đã đẩy cậu ấy ra. Tôi muốn cái ôm đó nhưng tôi biết tôi không nên làm thế với bản thân.

Taeyeon nhìn tôi với đôi mắt đầy nước và nói, “Tại sao cậu lại đẩy mình ra hả Jessica?!”

“Mình đẩy cậu vì mình không muốn yêu cậu thêm chút nào nữa”

Cậu ấy nhìn tôi sợ sệt và giễu cợt, “Cậu không muốn yêu mình thêm chút nào nữa?”

Tôi trả lời ngắn gọn, “Đúng mình không muốn yêu cậu thêm chút nào nữa Taeyeon ạ. Mình không muốn chơi trò chơi này thêm nữa đâu Taeyeon”

“Mình đã nói với cậu rằng mình không phải đang chơi trò chơi”

”Không, chúng ta không thể nói về chuyện này sau này đâu Jessica. Mình thật sự muốn biết tại sao cậu lại đẩy mình ra”

“Mình nói với cậu là bởi vì mình không muốn yêu cậu thêm nữa. Mình ghét cậu Kim Taeyeon. Thế là đủ cho cậu rồi chứ?”

“Jessica, cậu đang lừa dối chính bản thân mình. Ngày mai mình sẽ quay lại và mình sẽ để cho cậu một cơ hội để nói yêu mình hoặc ghét mình. Đây sẽ là cơ hội duy nhất của cậu Jessica à hoặc là cậu sẽ mất mình mãi mãi.”

Tôi không thể tin cậu ấy nói những lời đó với tôi. Chúng lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Đây là cơ hội cuối của cậu hoặc là cậu sẽ mất mình mãi mãi.

Tôi nhìn vào đôi mắt cậu ấy lần cuối khi cậu ấy bước ra cửa. Tôi đánh mất Taeyeon thì tôi có thể bắt đầu lại và có một khởi đầu mới nhưng tôi không thể mất cậu ấy. Cậu ấy là tất cả với tôi. Tôi nên làm gì bây giờ?

TBC.

CHAPTER 2 – FIGURE IT OUT

Tôi sửng sốt vì những gì vừa xảy ra với Jessica và Taeyeon. Tôi không biết làm thế nào để hiểu được bao quát những gì mà tôi vừa thấy. Tôi nhìn vào Jessica và có thể thấy chị ấy yếu đuối. Toàn thân chị ấy mệt mỏi và không điều gì ngoại trừ nỗi buồn bao phủ lấy chị. Tôi muốn nói với Jessica về điều đó nhưng tôi biết bây giờ không phải lúc thích hợp. Tôi trở người lại bắt đầu nghịch ngón tay của mình và sau đó nhìn thấy cô gái xinh đẹp đã ngủ trên người tôi lúc nãy, tỉnh dậy từ giấc mơ của cô. Khi tỉnh hẳn, cô ấy nhìn tôi và la lên, “Yoona, cậu tỉnh rồi! Mình rất mừng vì bây giờ cậu đã tỉnh. Sao cậu không đánh thức mình khi cậu tỉnh?”. Tôi nhìn cô ấy và tự nghĩ cô ấy là ai và làm thế nào mà cô ấy biết tôi? Mặc dù tôi nghĩ rằng cô ấy thật sự rất đẹp nhưng tôi vẫn cần biết cô ấy là ai. Vì thế, tôi đáp, “Xin lỗi tôi quên mất nhưng tôi có biết bạn không?”

Cô ấy hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói, “Yeah, mình là Yuri và mình là bạn thân của cậu từ khi chúng ta học trung học”

Tôi đoán là cô ấy biết tôi đang ở trong tình trạng nào, tôi không thể nhớ gì về cô ấy cả. Tôi liên tục lặp lại tên cô ấy nhưng chẳng có gì hiện ra trong đầu tôi. Nhìn cô ấy đang nắm chặt hai tay tôi lại với nhau, cuối cùng tôi cũng từ bỏ và nói, “Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể nhớ ra bất cứ ký ức nào về bạn”. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm với một nét buồn bao phủ lấy mình và nói, “Ổn thôi Yoona à. Mình chỉ hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ nhớ ra mình”. Tôi không biết tại sao nhưng tôi muốn ôm cô ấy mặc dù tôi không biết gì về cô ấy ngay lúc này. Tôi chầm chậm nâng tay mình, vòng qua người cô ấy và nói, “Một ngày nào đó mình sẽ nhớ ra cậu. Mình xin lỗi vì không nhớ ra cậu lúc này nhưng dường như cậu rất quan trọng đối với mình. Ý mình là mình có thể cảm thấy đó là cậu.”

Cậu ấy thì thầm vào tai tôi và nói, “Được rồi, mình chỉ hy vọng cậu nhớ ra mình sớm thôi, nhưng bây giờ hãy bắt đầu một khởi đầu mới.” Cậu ấy thoát ra khỏi vòng tay của tôi và nói, “Mình là Kwon Yuri, rất vui được gặp bạn.” Tôi mỉm cười với cậu ấy và nói, “Mình là Im Yoona, mình cũng rất vui được gặp bạn, Yuri.” Vì một vài lí do nào đó tôi cảm thấy mạnh mẽ khi ở bên cậu ấy. Tôi cảm thấy như cậu ấy sẽ bảo vệ tôi và che chở cho tôi nhưng tôi cũng cảm thấy cậu ấy biết chuyện gì đã xảy ra với tôi và tại sao tôi lại nằm trong bệnh viện, vào lúc này.

”Hey Yuri, cậu có biết tại sao mình lại nằm trên giường bệnh này không?”

Trước khi trả lời tôi, biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy bắt đầu trở nên buồn hơn và sau đó cậu ấy đáp, “Cậu đang nằm trên giường bệnh này vì cậu bị tai nạn giao thông nhưng cậu không lái xe, cậu chỉ băng qua đường và một gã say rượu nào đó chạy đến đâm xe trúng cậu, nhưng nguyên nhân chính là bởi vì mình.”

“Cậu đang nói về cái gì thế, rằng mình bị tai nạn là vì cậu?”

“Yoona, mình đã làm vài chuyện mà có thể gọi là điều hối tiếc lớn nhất trong đời và nó đã khiến cậu nằm đây. Mình không thể nói cho cậu biết bây giờ nhưng mình sẽ kể cho cậu nghe vào một ngày nào đó.”

Yuri đã làm gì để gây ra điều này? Dường như không đúng khi mà tất cả những điều này xảy ra với tôi là bởi vì cậu ấy. Ý tôi là cậu ấy dường như giống một người bạn luôn chăm lo cho tôi. Chỉ là…dường như không phải người đứng trước mặt tôi đã làm điều này với tôi. Nhưng tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với tôi và tại sao đó là bởi vì cậu ấy. Tôi cứ lặp lại với bản thân rằng tôi phải biết!

“Yuri chính xác thì cậu đã làm gì để gây ra mớ hỗn độn này?”

Cậu ấy nắm lấy tay tôi, nhìn xuống nó và nói, “Mình xin lỗi Yoona, mình không thể nói cho cậu bây giờ được đâu. Nó quả thật quá khó khăn với mình nhưng hứa với mình nếu cậu nhớ ra thì đừng bỏ chạy khỏi mình nhé.”

Tôi có thể nói rằng nước mắt cậu ấy bắt đầu trào ra và dường như đó là một vấn đề lớn. Tôi nên ngừng việc hỏi cậu ấy ngay bây giờ và trước tiên chỉ nên nhìn nhận sự việc , nếu tôi có thể nhớ về nó. Điều gì đó khiến Yuri đặc biệt theo cách riêng mình và tôi không muốn mất cậu ấy, vì thế mà tôi đoán là tôi nên hứa. “Yuri, mình hứa với cậu ngay đây, mình sẽ không bỏ chạy khỏi cậu nếu mình nhớ ra nhưng mình hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ kể cho mình sự thật những gì đã xảy ra”.

Yuri đáp ngắn gọn, “Mình hứa”

Tôi không muốn gây rắc rối cho cậu ấy thêm nữa bởi vì tôi biết cậu ấy bây giờ đã đau rất nhiều khi mà tôi ngồi trong bệnh viện này. Tôi không biết thật sự phải làm gì. Tôi đoán tôi có thể biết thêm về Yuri cho đến khi toàn bộ kí ức của tôi quay lại.

................................................................................

Trong suốt 2 giờ trôi qua, tôi cảm thấy như tôi đã biết Yuri từ khi còn là những đứa nhóc nhưng tôi vẫn không thể lấy lại toàn bộ trí nhớ của mình về những gì đã xảy ra. Tuy nhiên tôi biết tôi sẽ sớm nhớ lại thôi và hiểu ra tại sao mình lại ở trong bệnh viện này….vì Yuri. Lúc này đã là 7:30 PM và tôi đói bụng rồi nhưng tôi không muốn nhờ Yuri. Tuy nhiên sau đó cái bụng đói meo bắt đầu sôi lên, Yuri nhìn tôi chằm chằm, bắt đầu cười lớn và nói, “Yoona, cậu đói à?” Cậu có muốn mình mua thứ gì đó cho cậu ăn không?”

“Hehe, Yeah mình đoán là mình hơi đói một tí. Cậu có thể lấy cho mình một cái sandwich được không?”

”Dĩ nhiên là mình có thể. Mình sẽ đi ngay đây và mua cho cậu tại quán ăn nhanh”

Khi Yuri rời khỏi phòng để mua sandwich cho tôi và thức uống gì đó cho cậu ấy, tôi thấy một cô gái đến chỗ Jessica nhưng không như bất cứ cô gái nào, ánh mắt của cô ấy có thể sẽ khiến cho bạn đổ gục. Khi Jessica đang đọc sách, cô gái tóc dài với đôi mắt cười bước đến cạnh chị ấy và nói, “Chào Jessica”

Jessica's POV

Tôi nhìn lên khi đang thắc mắc ai vừa nói chào với mình và sau đó tôi thấy đôi mắt cười đáng yêu mà mình đã không gặp kể từ năm nhất đại học. Đó là Tiffany Hwang, bạn thân của tôi từ thời tiểu học nhưng chúng tôi đã không gặp nhau từ năm nhất đại học và tôi bắt đầu gần gũi hơn với Taeyeon từ khi Tiffany rời khỏi.

Tôi ôm lấy cậu ấy và nói, “Tiffany! Cậu đã về Hàn Quốc khi nào vậy?”

“Mình về cách đây 2 ngày và sau đó mình biết được rằng cậu đang ở bệnh viện. Jessi mình đã bảo cậu phải chăm sóc cho bản thân khi mình đi cho đến khi mình quay lại Hàn Quốc mà. Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?

“Mình đoán là mình đã yêu, bị từ chối và sau đó uống thuốc cho đến khi thấy tốt hơn”

“Cậu uống thuốc để khiến mình cảm thấy tốt hơn sao Jessica? Cậu có biết rằng nếu cậu chết, Jessia, mình sẽ hận cậu mãi mãi không hả? Những viên thuốc đó không giúp cậu thấy tốt hơn đâu Jessica. Chúng chỉ giết cậu. Hãy nói cho mình biết ai làm thế với cậu.”

Tôi có thể nói rằng Tiffany đã thất vọng về tôi và cậu ấy muốn khóc. Tôi không muốn kể cho Tiffany về việc này bởi vì tôi biết cậu ấy sẽ gặp và hét vào mặt Taeyeon như thể cậu ấy chưa bao giờ làm trước đây. Tôi muốn giữ bí mật này với cậu ấy nhưng tôi biết tôi cần phải nói cho cậu ấy mọi thứ và bởi vì cậu ấy luôn giúp tôi giải quyết những vấn đề. Tôi đáp, “Tiffany, cậu ta không cố ý làm điều này với mình, chỉ là mình yêu cậu ấy và và cậu ấy từ chối mình và đó là khi mình bắt đầu uống những viên thuốc đó để cảm thấy tốt hơn. Bây giờ, đây là những gì xảy ra với mình. Tên cậu ấy là Taeyeon và hôm nay cậu ấy đến thăm mình, nói rằng cậu ấy yêu mình và muốn được cùng mình nhưng mình không tin cậu ấy, điều gì đó đã kéo mình lại Fany à. Mình rối quá, mình không biết nên làm gì”

Tôi cảm thấy Tiffany đến gần và gần hơn chỗ tôi rồi sau đó ôm lấy tôi. Cậu ấy thì thầm với tôi, “Jessica, hãy chỉ làm những điều tốt nhất cho bản thân thôi và đừng để những gì cậu nghĩ là dối trá phá vỡ hạnh phúc của cậu. Làm ơn, hãy chỉ làm những điều tốt nhất cho bản thân thôi nhé Jessica. Mình thật sự không muốn thấy cậu buồn thêm nữa đâu. Có vài điều mình muốn nói với cậu, rằng vượt qua cái bóng đen sâu thẳm kia cậu có thể sống ngay bây giờ, có một người nào đó muốn trao cho cậu ánh sáng để phá vỡ cái bóng đó, chỉ trao cho cậu hạnh phúc và tình yêu. Cậu biết tại sao mình muốn quay về Hàn Quốc mà?

Vì lý do nào đó tôi nghĩ Tiffany là thứ ánh sáng đó, cậu ấy dường như luôn là ánh sáng đó khi chúng tôi ở cùng nhau. Cậu ấy là ánh sáng đó, bảo vệ tôi khỏi tất cả những kẻ bắt nạt ở trường trung học. Cậu ấy là ánh sáng cho tôi nghị lực vượt qua bóng tối. Tôi tự nghĩ có thể tôi nên làm theo lời khuyên của Tiffany và làm những gì tốt nhất cho mình mặc dù nó có thể làm tổn thương những người khác. Không biết tại sao nhưng tôi muốn ôm cậu ấy chặt hơn và tôi đã làm thế. Tôi bắt đầu siết chặt tay mình chặt hơn và sau đó nói, “Cám ơn cậu Tiffany, vì đã luôn ở đó và nhặt những mảnh vỡ của mình. Oh mà tại sao cậu muốn trở về Hàn Quốc vậy?”

Cậu ấy từ từ thoát ra khỏi vòng tay của tôi nhưng tôi không muốn để cậu ấy rời khỏi tôi, bởi vì dường như bóng đen đó quay lại. Cậu ấy đáp, “Không có gì đâu Jessica ạ. Chỉ cần nhớ phải làm những điều tốt nhất cho bản thân dù nó có thể dẫn đến nỗi đau của người khác. Well, Jessica, bởi vì mình nhớ cậu rất nhiều! Cậu thấy đấy nếu cậu chết mình sẽ điên mất! Oh, trễ rồi nè, mình phải đi thôi và mình sẽ quay lại vào sớm mai với một bữa sáng đặc biệt cho cậu được chứ?”

“Aw Tiffany cậu thật tốt đấy nhưng cậu có thể mua nó mà và mình cũng nhớ cậu lắm! Tiffany, hãy nhớ cẩn thận khi cậu lái xe nhé được không?”

“Đừng lo, mình sẽ nhớ Ice Princess ạ và không, kĩ năng nấu nướng của mình đã tiến bộ đấy hãy đợi mà xem nhé! Cậu nghỉ ngơi tốt nhé Jessica.”

CHAPTER 3- IT'S REVEALING

Khi quay lại với bánh sandwich và đồ uống Yuri tiến lại chỗ tôi, mỉm cười và nói, “Đây là bánh sandwich đặc biệt từ quán café của Yuri đây”

Tôi cười và nói, “Cậu thật dorky Yuri ạ”

Tôi không biết đó là gì nhưng khi tôi ở cạnh cậu ấy, mọi thứ dường như trở nên ổn hơn. Tôi vẫn có một câu hỏi lẩn quẩn trong đầu: Cậu ấy đã làm gì với tôi và tại sao tôi lại nằm trong bệnh viện này, không nhớ tí gì về cậu ấy. Thật là một câu chuyện rối rắm mà tôi muốn được biết. Khi tôi đang nhai cái bánh thì một y tá bước vào và nói, “Tất cả người thân của bệnh nhân phải rời khỏi đây bây giờ.”

Yuri xoay người sau đó nhìn lại chỗ tôi và nói, “Yoona mình phải đi bây giờ nhưng mình sẽ đến thăm cậu vào sáng mai với một bữa sáng thật lớn cho cậu”

Tôi tự cười và nói, “Chắc cậu nghĩ mình ăn nhiều lắm phải không?”

“Mình biết cậu ăn rất nhiều mà Yoona. Ý mình là mình có kinh nghiệm của một người bạn thân đấy”

“Haha, được rồi Yuri, chúc cậu ngủ ngon và lái xe cẩn thận nhé”

“Mình sẽ cẩn thận, Yoona. Đến đây nào, mình muốn ôm cậu”

“Tôi tiến đến gần, Yuri ôm tôi thật chặt và sau đó đứng dậy khỏi ghế và đi ra cửa nhưng trước khi đi cậu ấy còn quay lại và vẫy tay. Tôi vẫy lại, cuối cùng cậu ấy mới chịu về. Tôi xoay người muốn nói chuyện với Jessica nhưng tôi nhận ra rằng chị ấy đã ngủ. Tôi thở dài và đoán là mình chẳng có ai để trò chuyện. Tôi nhìn xuống cổ tay và thấy một vết sẹo. Làm sao tôi có nó nhỉ? Oh well tôi nên hỏi Yuri vào ngày mai và bây giờ thì tôi nghĩ là mình nên đi ngủ. Tắt đèn bên cạnh, tôi từ từ trượt xuống gối nằm tựa lên nó.

Giấc mơ của Yoona

Trời tối và tôi đang ngồi trên ghế đá công viên, bên cạnh Yuri. Tôi nói với cậu ấy, “Mình nghĩ rằng mình yêu cậu”.

“Cậu không thể yêu mình Yoona ạ. Thật không đúng, đặc biệt khi mà chúng ta là bạn thân”.

“Vậy cậu đang nói bạn thân không thể yêu? Họ không thể có tương lai?

“Không Yoona. Mình không nói thế, mình chỉ nói mình không thể yêu cậu.”

“Tại sao?”

“Bởi vì Yoona à, mình không yêu cậu. Chỉ là mình không thể yêu cậu Yoona thôi. Mình xin lỗi, mình phải đi bây giờ, chúng ta nói chuyện vào ngày mai nhé”

Khi Yuri đứng dậy và đi. Tôi cảm thấy tay mình đột nhiên nắm lấy tay cậu ấy và nói, “Làm ơn hãy nghĩ lại đi”

Cậu ấy nhìn tôi, từ từ gỡ tay mình ra và nói, “Mình không thể yêu cậu Yoona”

Rồi cậu ra đi chỉ để lại tôi ngồi nhìn chằm chằm vào khoảng không mà cậu vừa ở đó. Dòng suy nghĩ của tôi lơ lững và tất cả những gì tôi có thể nghĩ là cuộc sống luôn luôn không công bằng như vậy với tôi và nó không bao giờ đứng về phía tôi. Dù cho cuộc sống không đứng về phía tôi thì cũng có một người khiến tôi cảm thấy hạnh phúc nhất. Nhưng, đêm nay là đêm mà người ấy thậm chí không thể chấp nhận tôi, có cảm giác như tôi mất người đó mãi mãi. Cảm giác như tôi đi xuyên qua một lỗ hổng tối tăm của những giấc mơ, nhưng không phải vậy, tôi đang ở hiện thực, một lần nữa chiến đấu với nó. Tôi đã không muốn tin rằng đó là sự thật. Tôi ngồi đó, trên ghế dài, nơi mà cậu bỏ lại tôi với những từ đó, “Chỉ là mình không thể”. Tôi không biết tại sao cậu lại không thể? Tôi chỉ ước rằng cậu có thể nói rằng cậu sẽ nghĩ lại, nhưng cậu đã không làm vậy, cậu chỉ lặp lại rằng ‘cậu không thể’. Tôi không hiểu tại sao cậu lại không thể thử với tôi. 3 từ đó hiện lên trong đầu tôi như một cơn bão tấn công vào mọi nơi trong trái tim tôi. Tôi chỉ muốn cậu nói với tôi rằng cậu chỉ đang đùa, cậu yêu tôi và giữ tôi trong vòng tay cậu. Nhưng cậu đã không làm vậy, cậu chỉ bỏ đi, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của tôi. Tôi muốn tình yêu của cậu từ suốt những năm cấp 3, nhưng tôi đã không nhận được, bởi vì cậu đã yêu một ai khác. Tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net