[LONGFIC][SNSD] Absolute Love [1 -> +] TaeNy | PG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lỗ màu đen bên trong làm cho màu da Fany sáng lên như màu sữa, Taeyeon thấy phần con người hư hỏng của mình đang lồng lộn lên, cô quay mặt nhìn về phía trước để những cồn cào trong ngực mình lắng lại, nhưng chỉ 0,1% giây sau, Taeyeon không thể nghĩ là mình có thể gạt bỏ khoảnh khắc này. Hình ảnh đêm đó hiện về nhanh như việc Taeyeon mở nắp lon nước trên tay, những cung bậc cảm xúc, mùi vị bật lên trong tích tắc khiến cổ họng cô khô rát.


Taeyeon biết đây không phải là lần đầu.


Từ lâu rồi Taeyeon luôn bị những thứ như vậy ám ảnh, khi nỗi nhớ dai dẳng cô ngày một nhiều, khi mà những nhu cầu cơ bản như cái ôm, hay chỉ đơn thuần là cái nắm tay còn không được thỏa mãn thì việc cơ thể hay lý trí cô luôn bị mắc nghẹn với những đòi hỏi cao hơn.


Tiếng vỗ tay của người biên đạo múa kéo Fany về với hiện tại, nãy giờ cô lại để hồn mình bay đi với những suy nghĩ mông lung về quá khứ, quả thật lúc này những điều đó thật mông lung. Dẫu biết rằng, khi hai người yêu nhau mà chỉ biết có nhau thì không còn gì chán bằng, nhưng cô và Taeyeon yêu nhau thậm chí nghĩ đến nhau đến 101% thời gian thì cũng chẳng có gì phải ngán ngẩm, vì có bao giờ suy nghĩ và hành động là một đâu. Cái ý niệm luôn muốn ở cạnh Taeyeon càng ngày càng đẩy cô xa rời thực tế, cô nhìn qua người yêu ở cách cô chỉ vài bước chân, ngắm nhìn từ xa, cố hiểu những gì Taeyeon làm, Fany cảm thấy mình ngày càng trở thành người phụ nữ quá dè dặt.

.
.
.

- Trời ơi tớ mệt!

- Tớ cũng thế!


Yuri nằm vật ra sàn tập sau khi nhìn thấy cái gật đầu của anh biên đạo múa, nhóm cô có 3 biên đạo múa, nhưng những lúc dợt lại những bài cũ thì chỉ có 1 hoặc 2 người hướng dẫn, đó là những con người lấy bước nhảy làm bước đi và không biết thở là gì. Yuri nhướng mắt xem cả nhóm đang làm gì, thật mừng vì không chỉ có cô và SooYoung hạnh phúc khi cuối cùng cũng được nghỉ sau 5 lần replay Gee remix.


Sau những vận động không ngừng, Taeyeon tự thưởng cho lưng mình vài phút nằm thẳng ra sàn, cô nghe thấy tiếng mình thở, tiếng nhịp tim đập liên hồi, bao nhiêu không khí xung quanh cũng không đủ cho lồng ngực của cô căng ra, Taeyeon nhắm mắt lại và cố gắng điều khiển nhịp thở.


Cảm giác được ai đó đi lại xung quanh, cùng với tiếng ồn ào cười nói cũng không đủ để Taeyeon dứt khỏi trạng thái thoải mái này, nhưng cô quyết định mở mắt xem liệu có phải bàn tay của Fany đang đặt lên trán mình.


Quệt những giọt mồ hôi túa ra từ trán Taeyeon, Fany loay hoay gấp chiếc khăn tập trên cổ lại theo hình chiếc gối.


- Nhấc đầu lên nào.


Đây có được gọi là sự ân cần tuyệt đối hay không. Taeyeon đôi khi không muốn Fany quá săn sóc mình như thế này, nhưng cô biết chỉ cần Fany lơ là dù chỉ vài phút, cô chắc chắn sẽ nổi đóa lên như ai giựt mất bịch Jelly Worm trên tay cô.


Fany là Jelly, là thứ Jelly ngon nhất mà Taeyeon từng nếm qua, mùi lotion tỏa ra từ Fany khiến Taeyeon không thể điều khiển được đôi mắt mình, cô ngước lên nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh mình, cố thể hiện càng ít sự ngốc nghếch của mình càng tốt.


- Fany..

- … uh…

- Cậu có.. buồn ngủ không.. ý mình là cậu có khát nước không?

- … mình đang uống nước đây..

- Ugh..


Có vẻ như Fany vẫn không biết Taeyeon đã chuẩn bị sẵn lon nước cho mình, và cái cách hỏi vòng vo của Taeyeon làm Fany ngẩn ngơ. Cô nghiêng đầu nhìn về phía bên Taeyeon đang nằm, và thích thú chạm vào vùng trán cao của Taeyeon.


- Cậu có muốn uống café không?

- Cậu muốn uống àh?

- Không.. mình hỏi cậu mà..

- Uh.. không... mình cần ngủ một chút sau khi tập… mà có gì sao Taeyeon?

- Ugh… không… thôi bỏ đi..

Fany bối rối nhìn Taeyeon bật dậy trong hậm hực, đứa trẻ của cô đang có vấn đề gì nữa vậy.


Tiếng dậm nhảy lên sàn gỗ tiếp tục vang khắp lầu 3 tòa nhà SM, Sica thoáng thấy những năm tháng trước đây in rõ qua lưng áo ướt đẫm của Taeyeon. Cách đây gần 1 năm Taeyeon đã phải điều trị chứng bệnh trầm cảm, đó là khoảng thời gian mệt mỏi của cả nhóm và nhất là Fany, bạn của cô đã chịu nhiều tủi hời vì con người này. Nếu có thể dùng nước mắt làm mưa, thì có lẻ ngày đó tất cả đã chìm trong cơn mưa dữ dội nhất mà cô từng biết, lần đầu tiên cô biết giá trị tình yêu một khi đã vượt lên cả tín ngưỡng hay bản thân con người thì nó sẽ như thế nào.


Cô không nhớ Taeyeon đã từng la mắng hay hét lên giận dữ với Fany, nhưng cô nhớ sự im lặng đến nghẹt thở bao trùm căn nhà khi Taeyeon có mặt ở đó, cô nhớ khi Fany cuống cuồng chạy đi tìm Taeyeon trong một đêm lạnh lẽo tháng 12 và sau đó là chăm sóc cho Taeyeon bằng tất cả tình yêu từ lý trí đến con tim, rồi sau đó nhận lại là sự lạnh lẽo và ánh mắt vô hồn. Cô nhớ khi SeoHyun chầu chực khóc òa vì SooYoung to tiếng với Taeyeon và Fany đứng ra bênh vực cho cô ấy, cô nhớ đôi mắt trũng sâu của Taeyeon khi mất ngủ suốt 3 ngày chỉ vì không thể thu âm xong một bài hát nào đó. Và cô nhớ buổi chiều Taeyeon ôm Fany dưới cơn mưa phùn để dỗ ngọt những ngày nước mắt đã cạn khô.


Đó là cả một câu chuyện dài với những nốt trầm tưởng chừng như mãi mãi không ngân lên được…

.
.
.

Fany cặm cụi text gì đó vào di động của mình trong khi HyoYeon vô cùng hí hửng vì giành được vo-lăng từ anh manager.


- Anh không chịu trách nhiệm đâu nhé HyoYeon.

- Hahah..

- Ôi HyoYeon, lái với vận tốc 120km/h đi, và chúng ta sẽ về dorm trước xe của lũ trẻ kia.


Sica choàng chiếc khăn vào cổ và ngồi thu vào một góc ở băng trên, Taeyeon tìm được cho mình chỗ dựa ở cạnh cửa sổ băng sau cùng với Fany và Sunny.


Fany đan tay mình vào tay Taeyeon và đưa màn hình di động về phía cô ấy.


“Em biết rồi, đồ ngốc, mai em sẽ uống nó
XOXO”



Taeyeon phì cười, siết chặt bàn tay Fany và kéo cô ấy vào vòng ôm của mình, nếu không có Sunny ở đây thì Taeyeon sẽ không ngần ngại làm bất kì điều gì cô muốn lúc này.


Im lặng, giả vờ không thấy, hay ngoảnh mặt đi chỗ khác. Đó là việc Sunny nghĩ mình nên làm bây giờ, đơn giản vì có quá nhiều thứ không cần nói ra thì mọi người cũng biết vấn đề là gì, nhưng với cô thì đó lại là một câu chuyện khác. Như việc bạn bị quật ngã bởi những giấc mơ ấp ủ và trải ra là một hiện thực phũ phàng, Sunny quyết định im lặng và đè nén mọi thứ hệt như một bộ phim dang dở mà cô biết, nói cho cùng thì cũng chỉ vì tình yêu.

.
.
.

TBC

Chap 4 - Part 1


Như đoán trước, thế nào sáng nay cũng dậy rất sớm, 5h12, Taeyeon mở mắt và không thể tiếp tục ngủ. Cô quyết định thức và nghe hình như mưa. Mưa vào tháng 12, lâu quá rồi mới thấy, hoặc lâu quá rồi quên mất, điều gì đó tương tự thế, mà thôi, không có gì quan trọng. Vẫn đang mưa.


Đêm qua cả nhóm đã tổng dợt lần cuối ở Golden Disk Award, những lễ trao giải này hành hạ thân thể cô suốt tuần qua, từ sau concert lúc nào cô cũng cảm thấy dễ dàng uể oải và lâu rồi không có một giấc ngủ đúng nghĩa, chỉ 3 tiếng thôi mà cũng không trọn vẹn. Có lẻ một kì nghỉ và được bơi lội thì tốt hơn.


Những suy nghĩ đó kéo Taeyeon về lại mùa hè năm nay, khi cô dẫn Fany đi du lịch cùng gia đình.


… Đảo Guam…


Đó là thời điểm cô nhận ra bản thân mình bắt đầu có quá nhiều mối lo sợ. Người ta thường bảo điểm rơi của hạnh phúc là khi ta có thể nhìn thấy hạnh phúc hiện hữu. Taeyeon đã nhìn thấy, gia đình cô dành yêu thương cho Fany nhiều đến nỗi khiến cả hai phải chạnh lòng.


-Flashback-


Dẫu là mùa hè nhưng đảo Guam vẫn bén duyên với cái lạnh khi về đêm, và áo ba lỗ thì không dễ chịu cho lắm. Taeyeon trở mình vì cái lạnh của gió biển thổi qua lưng, tay cô sờ soạn phần còn lại của chiếc giường mong tìm thấy người cô muốn ôm gọn vào lòng lúc này.


Quả quyết rằng mình chỉ mới buông Fany ra cách đây vài phút, Taeyeon bật dậy và nhìn vào đồng hồ, 2h sáng, cửa phòng tắm mở và cô thở phào khi thấy Fany bước ra từ đó.


- Trời lạnh lắm, tại sao lại tắm...khuya rồi…


Taeyeon kéo Fany vào người mình và ngồi dựa vào đầu giường.


- Vì ai mà em phải đi tắm vào lúc này huh?

- …

- Người Taeyeon cũng mướt mồ hôi, em lau mình cho rồi đó.

- Ugh… hèn gì lạnh quá... ôi Tae ôm MiYoung nào…


Fany bật cười khi thấy Taeyeon vẫn thích gọi mình bằng cái tên ấy, ngày xưa mỗi khi nghe “MiYoung” là cô sẽ đùng đùng nổi giận, nhưng nó trở nên quen thuộc mỗi lúc Taeyeon réo lên khi về đến dorm.


“MiYoung của tớ đâu rồi”


Một Taeyeon vô tư, vui tính không hẳn đã mất đi, nhưng càng lớn người ta càng trưởng thành, và Fany chấp nhận sự trưởng thành trong gai góc của người cô yêu.


Di chuyển mấy ngón tay trên bụng Taeyeon, trong tâm trí cô bây giờ là sự thanh thản, nhưng có lẻ phải hiểu thêm rằng, Fany chưa bao giờ hưởng thụ bình yên cho riêng mình. Cô đang nghĩ về gia đình Taeyeon, cái cách mọi người chăm sóc, yêu thương cô và Taeyeon, Fany sợ một ngày mình sẽ làm tổn thương những người yêu quý nhất của cả hai.


- Taeyeon…

- Ugh…

- Hôm nay mẹ rất vui phải không?

- Ugh… HaYeonnie nữa, nó cứ bám lấy em mãi và quên Tae luôn vậy.

- …

- Em sao thế?

- Chúng ta… ý em là.. đến một ngày chúng ta phải nói ra phải không Taeyeon?


Có những khoảnh khắc giấu tên mà Taeyeon hoàn toàn không muốn cười để giả bộ quên đi những lo nghĩ về tương lai của cô và Fany. Fany quá nhạy cảm để nhìn thấy điều đó, những bận tâm lúc này của cô cũng thế, khi nhìn thấy cha mẹ đặt quá nhiều kì vọng vào bản thân, nhưng sự trượt dài này chưa bao giờ là con đường làm Taeyeon hối hận.


- Tae muốn yêu em…

- …

- Em không cần phải bắt mình vượt qua những gì làm em tổn thương, vì giữa em và gia đình, Tae gần như không thể chọn lựa…

- Em muốn mình xứng đáng với yêu thương từ gia đình Taeyeon… nhưng có lẻ em đang đi ngược lại phải không?

- Nhìn đây, em hãy vui và tận hưởng cuộc sống được không? Còn mọi thứ xung quanh, dù cho thế nào cũng mặc kệ đi nhé, em có Taeyeon để lo những việc đó, luôn luôn như thế.


Fany là những gì có ý nghĩa nhất Taeyeon nhìn thấy lúc này, ngoài cô ấy, không gì có thể lay chuyển được Taeyeon. Dụi đầu vào cổ người yêu, Fany để cho sự yếu đuối trong mình nức nở, cô không biết ngày đó sẽ thế nào, ngày mà cô đối diện với gia đình thứ 2 của cuộc đời cô, để nói rằng mình yêu con gái họ.


-End Flashback-

.
.
.


- Em nhức đầu

- Yup, unnie thì muốn ngủ


Sica đáp lại lời than thở của Yoona. Trong lúc chờ phần dance của những thành viên khác, cô cứ cụp mắt xuống, chốc chốc lại giật mình vì cú huých tay của Fany khi cameraman lia đến bàn của nhóm.


Taeyeon nhìn Fany từ ghế đối diện, quy ước trên stage của cả nhóm đặt cho Tae-Ny là cách xa nhau nhất có thể, từ khi debut, sự thân thiết quá mức của cô và Fany đã là một dấu hỏi to đùng cho những người trong giới nghệ sĩ, từ đó manager quyết định đẩy Yuri và Sica thành một cặp để làm phân tán sức ảnh hưởng của Tae-Ny. Một vài lần cô nghe Fany kể rằng không ít nam nghệ sĩ hỏi Fany về chuyện couple Tae-Ny, rõ ràng không chỉ mình Taeyeon nhận ra sức hút của Fany, nhưng đó là chuyện của họ, Taeyeon biết Fany thuộc về ai.


Fany bắt gặp ánh mắt Taeyeon đang nhìn mình, cô ra hiệu cho Taeyeon bằng cái lắc đầu nhẹ, cô biết fancam không bỏ sót 1s nào của 9 con người ngồi ở bàn này. Taeyeon chun mũi ròi quay lên nhìn sân khấu, trong cái lướt nhanh qua dãy bàn bên kia, cô nhận thấy Taecyeon của 2pm nhìn về phía cô, chính xác hơn là nhìn về phía Fany.


Cái quái gì với anh ta vậy nhỉ?


Fany vẫn không biết có ít nhất 2 con người đang nhìn mình, cô đang theo dõi chương trình một cách chăm chú có pha ít cố gắng, sự lịch sự trong con người cô không cho phép mình tỏ ra buồn chán hay tương tự thế, dù lúc này được nói chuyện với Taeyeon thì vẫn thú vị hơn.


- Taecyeon cũng là Hàn kiều àh?

- Hah? Cậu nói ai cơ?

- Taecyeon của 2Pm.

- Uh, gia đình sống ở Mỹ như Fany vậy

- Ugh…nhưng không có giống Fany.

- Ah..uh.. sao cũng được..


Sunny còn chưa kịp thở vì màn dance đã phải chạy ngay vào bên trong thay trang phục cho phần diễn với nhóm, thì đã gặp phải thái độ hầm hầm của Taeyeon trong phòng chờ.


Sao tự nhiên lại hỏi về Taecyeon, có bao giờ cậu ấy có hứng thú với những người như thế đâu.

.
.
.

TBC

Chap 4 - Part 2






Phải mặc những bộ đồ diễn bó sát, làm những điệu nhảy cute hay đại loại là những việc nằm ngoài bản chất của mình khiến Taeyeon như phát sốt, nếu như trong phòng tập cô có thể vừa nhảy vừa hát với 100% sức lực thì trên stage chỉ là 70 đến 80%, những trang phục thế này lấy mất của Taeyeon 20% tự tin.


Sunny không muốn để ý đến Taeyeon nhưng quả thật thái độ kì quặc nãy giờ đang làm cô muốn túm lấy áo con người ấy lôi ra ngoài sân khấu để hỏi cho ra lẽ.


Taeyeon càm ràm Yoona trong phòng thay đồ vì mải chọc SeoHyun không để em ấy make up, thậm chí còn bực dọc với Sica khi tai nghe dùng cho mic của cậu ấy có vấn đề, chắc vì Sica đã gọi Fany giúp chăng. Nhưng bình thường Taeyeon rất vui tính, cậu ấy sẽ chẳng phiền hà nếu cả nhóm quá ồn ào, đơn giản vì Taeyeon từng hét lên rằng cậu ấy là nhóm trưởng của một đội quân từ địa ngục mà.


“Cậu ấy bắt đầu dễ nóng tính hơn từ khi qua đợt trầm cảm”


“Và từ khi nào Taeyeon thích nghi với boy group khác ngoài công ty vậy nhỉ?”


Trông như Taeyeon đang chăm chú theo dõi màn trình diễn của 2pm, cái dáng ngồi khoanh tay khi không có camera chĩa vào mình rất dễ làm người khác hiểu lầm rằng Taeyeon kênh kiệu. Nhưng có lẻ vậy, Sunny không hề thấy cảm giác thích thú trong đôi mắt của Taeyeon, chỉ là quan sát và một chút gì đó nhiều hơn thế, và có lẻ cũng chẳng có gì dễ chịu.


Fany đang nói gì đó với Sica và làm ra vẻ như cả hai đang bàn tán về một trong số những anh chàng đẹp trai nào đó trên sân khấu. Taeyeon chỉ thấy sự giả tạo trong màn trình diễn đó, cô ghét phải thú nhận rằng cả 9 người bọn cô luôn phải cố gắng tạo ra nụ cười cho tất cả đàn ông xung quanh mình, không từ chối cũng chẳng chấp nhận, nhưng cứ e ấp nói cười cũng đủ phát ốm.


“Fany ahh, đừng nhìn bất kì người đàn ông nào một cách vui vẻ như thế được không…”


Cái ý nghĩ đó xuất hiện trong từng sát na cuộc đời Taeyeon, cô cắn chặt răng nhìn vào nụ cười Fany và thở dài.


- Đi thôi sắp đến lượt chúng ta rồi.


Yuri ra hiệu cho cả nhóm khi thấy manager vẫy tay bên ngoài sân khấu, Taeyeon rời mắt khỏi Fany và lười biếng đứng dậy, trời quá lạnh, lúc này được ủ ấm trong chăn hay xem vài bộ phim truyền hình thì tốt biết mấy… Bỗng cô cảm giác một bàn tay mềm mại bên trong tay mình.


… Sunny…


Người ta thường bảo đôi khi một nụ cười bâng quơ nào đó vô tình dành cho mình còn đẹp hơn triệu triệu ngôi sao từng tồn tại trên cuộc đời này.


Sunny chưa bao giờ đòi hỏi ở Taeyeon thứ tình cảm nào khác lớn hơn tình bạn, chấp nhận mọi cảm xúc ào đến và để cuộc sống trôi đi tự nhiên như việc cô là người vào nhóm cuối cùng, khi mọi thứ đã ngăn nắp trong cuộc đời Taeyeon. Lúc này, cô hạnh phúc khi được ở bên Taeyeon như một roomie, nhưng cũng đôi khi lạc nhịp trong hơi thở khi chợt thức dậy vào giữa đêm và không có con người đó ở giường bên cạnh. Taeyeon vẫn bảo vệ Sunny như một người bạn bé nhỏ, sợ tiếng pháo hoa và thường dồn đầy tâm trạng, cô không thể tránh làm tổn thương bản thân mỗi khi nhìn thấy Fany bên Taeyeon, nhưng cũng chẳng muốn xông vào trận đánh mà ở đó cô không có gươm cũng chẳng có giáo.


Và cũng vì cô biết Fany xứng đáng được Taeyeon yêu thương. Cô chỉ dám để mình lạc khỏi thực tại trong những giây phút ngắn ngủi được nắm tay Taeyeon hay nép mình sau lưng cậu ấy dù… nỗi sợ tiếng pháo đì đùng ấy đã qua lâu rồi…


- Hi Fany..

- Oh.. Hi.. Taecyeon oppa.

- Lâu quá không gặp em từ sau Star Golden Bell, có thấy em đi ngang vài lần ở MBC nhưng không kịp chào.

- Ah.. dạ.. em thật là không chú ý lắm… xin lỗi anh..

- Sắp đến lượt nhóm em rồi phải không? Anh phải xuống dưới rồi, em diễn tốt nhé, anh sẽ theo dõi đó.

- Cảm ơn anh.


Nhận ra tình huống trước mắt, nếu cô không can thiệp vào suy nghĩ của Taeyeon lúc này, có lẻ chỉ vài phút nữa thôi phía lưng áo của Taecyeon sẽ bị đốt cháy và eyesmile của bạn cô sẽ đẫm nước mắt mất.


- Taeyeon!

- …

- Taengoo!

- Oh…Jess..

- Gọi tớ là Sica xem nào…

- Oh… sao? Có chuyện gì àh?

- Tớ chỉ muốn nói hãy đối diện với chuyện bình thường theo cách bình thường nhất.

- …Huh…

- Cậu biết tớ muốn nói gì mà… phải không?


Sica nhún vai nghiêng đầu về phía Fany, lúc này Taecyeon đã rời đi cùng với nhóm của anh ấy, nhưng cô thấy có một người vẫn nghĩ là Taecyeon còn ở đó. Ánh mắt Taeyeon chẳng có vẻ gì gọi là cho qua những gì vừa nhìn thấy, sự không hài lòng và vài cảm xúc buồn bã hiện lên qua khóe mắt.


“Taeyeon àh, từ khi nào cậu không tin tưởng Fany vậy?”


- Fany có thích anh ta không Sica?

- Chúa ơi Taengoo… cậu phải tin Fany chứ!

- …


Tai Taeyeon như ù đi, cô không muốn trả lời hay nối tiếp điều gì ở câu chuyện này nữa. Thật sai trái khi những lúc thế này cô chỉ mong thế giới đứng lại, như trong truyện Doremon với chiếc đồng hồ ngưng thời gian, chỉ còn cô và Fany, cô sẽ ngấu nghiến con người đó cho thỏa mọi điên cuồng trong lòng lúc này.


.
.
.

TBC...

Chap 4 - part 2 (cont)



Cả nhóm quay về chỗ ngồi khi người dẫn chương trình đọc tên những đề cử, hát 3 bài liên tục cộng thêm tâm lý hồi hộp khiến mọi người không giấu được sự lúng túng, mặt Fany đỏ lên sau khi nghe tên nhóm được đọc qua, cô nắm lấy tay Yuri và HyoYeon để lấy lại bình tĩnh. Sau 1 năm dài gần như không có lấy chút khe hở trong lịch làm việc, tất cả đều nghĩ rằng phép mầu sẽ đến như một sự công bằng, nhưng quả thật Daesang là một điều kì diệu mà chưa bao giờ Fany đặt nó làm mục tiêu.


- Nắm tay nhau nào!


Tiếng SooYoung lẫn trong sự hò reo của khán giả, Taeyeon nhìn thấy Fany cuối xuống cầu nguyện và cô muốn rằng họ phải có giải thưởng đó, chẳng phải để đền đáp bất kì điều gì, chỉ là cô muốn điều Fany đang ước sẽ phải thành sự thật.


Đôi khi Fany tự hỏi con đường nào đưa cô đến những thời khắc này, mỗi đêm cùng Taeyeon cô vẫn hay nghĩ về điều đó. Mọi thứ lúc này có được xem là may mắn, hay chỉ đơn giản là nếu không gặp ở đây, rồi cũng sẽ tìm thấy ở một khúc quanh nào đó trong cuộc đời này.


Và... So Nyuh Shi Dae...



Pháo hoa đã được bắn lên, tiếng nổ tí tách trên bầu trời như vẽ lại dòng kí ức bừng dậy trong Taeyeon, cô khẽ mỉm cười rồi đứng dậy đón nhận niềm vui với đôi chút không trọn vẹn của mọi người xung quanh.





-Flashback-


- Taengoo… dậy thôi… chỉ còn một mình cậu đấy..

- …

- Dậy thôi… hôm nay là ngày chúng ta thu âm ca khúc đầu tiên của album mà sao cậu vẫn…

- Ugh… MiYoung…


Bất ngờ kéo Fany về phía mình làm cho cô ấy mất trớn và ngã trên người Taeyeon. Cuối cùng thì cả nhóm cũng bắt tay vào album đầu tiên, single ra mắt đã thu xong và bây giờ là thời điểm bước ngoặc của cuộc đời 9 người trong ngôi nhà này. Nhưng với Taeyeon từ lâu đã có nhiều hơn một ngã rẽ trong cuộc đời, cô có một bàn tay phải nắm chặt và cũng chính bàn tay đó nâng đỡ mỗi khi cô vấp ngã, bàn tay ôm lấy Taeyeon mỗi khi cô đứng trước những bối rối không thể bước qua một mình.


Fany vén những sợi tóc trên trán Taeyeon và hôn lên đó. Vẫn còn đủ thời gian cho tình yêu bé nhỏ của cô. Từ khi dời vào dorm đời sống tình cảm của cả hai như đảo lộn, không còn không gian

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taeny