Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con mẹ nó, mắt tôi chẳng những hoa mà đầu óc hình như cũng có vấn đề rồi.
Thực ra, đây là nơi quái quỷ nào?

Ai đó làm ơn giải thích một câu, là tôi chập mạch hay mấy cái giống kì lạ đang di chuyển ở đây, là thật.

Được rồi, tôi đang bình tĩnh đây, phải tỉnh táo lại rồi hoạt động não bộ  giải quyết vấn đề, sau đó kết thúc vui vẻ, ai về nhà nấy. Xem nào, lúc bước chân vào thang máy, mọi việc đối với Aoko tôi rất rất  bình thường. Như thường lệ, tôi cẩn thận xem xét lại tóc tai trang phục  của mình, dù sao vẫn là đi làm, có cho phận nô lệ cũng phải chăm sóc bản  thân cho tươm tất, đẹp đẽ. Tôi đây, vẫn là không muốn mấy tên sếp cứ  luôn miệng ca cẩm về bề ngoài luộm thuộm, rối bù của mình.

Haizz, tiếp theo đúng là không có gì thay đổi, trừ khi cái thang máy đó trục trặc....???

Phải nha, thang máy có vấn đề, tôi nhớ rồi, bóng đèn sáng nhấp nháy vào  lúc cánh cửa mở ra, tôi còn hoảng hốt tưởng mình gặp ma đấy chứ....  Không ngờ, "tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa", đây có thể gọi là hồng nhan  bạc phận không hả?????

_ Vương phi, người sao còn ở đây? Chẳng phải lúc nãy đã vận trang phục cả rồi sao?

Một cô bé tầm 18 tuổi, ăn mặc kiểu cổ xưa, chẳng vậy đeo trên đầu mấy  cây kẹp sắc màu "hoa lá cành" trông vô cùng mắc cười, còn xưng hô như  kiểu phim kiếm hiệp nữa chứ, tôi chết vì bể bụng mất thôi. Nếu Maya có ở  đây, chắc con bé sẽ hớn hở cười đến toét cả miệng mất, thể loại xuyên  không cổ hủ là thứ nó tâm đắc cả cuộc đời mà.

Tôi quay sang nhìn con người kia, theo nghiên cứu khoa học và kinh  nghiêm bốn năm đại học cộng thêm 20 năm bôn ba học hỏi của mình, dựa  trên cách xưng hô, trang phục đơn giản mà cô bé đang vận, tôi kết luận:

"Đây chắc chắn là phận nô tì, nếu vậy mình, có lẽ nào...????"

Ôi trời, chẳng lẽ một bước xuyên không lại vô tình trở thành giai cấp  cầm quyền chính hiệu? Hây dà, cuối cùng thì ngày may mắn trong truyền  thuyết cũng đã đến, Aoko tôi trở thành vương phi rồi.

_HAHAHAHAHAHAH!!!!_ Đúng, để diễn tả sự sung sướng đang dâng trào trong  từng thớ thịt, tôi đã cười thét lên như một mụ phù thủy khi thực hiện  được âm mưu đen tối của mình. "Cục màu mè" khi thấy được hiện tượng gào  thét lúc nãy thì vô cùng hoảng sợ, trong lòng đoán được phần nào về mức  độ "chạm dây" của tôi.

_ Vương phi à! Người làm sao vậy? Làm ơn đừng dọa em như thế!!!

Tiếng con bé hốt hoảng càng làm tôi thêm thích thú. Mặc dù muốn làm  nhiều chuyện điên rồ hơn nữa, tôi chợt nhận ra đây là thể xác của một vị  vương phi sang trọng quý phái, không phải là bà hàng xóm chập mạch  ngoài đầu đường. Thế nên, để lấy lại uy vũ cho bản thân, tôi bước lại  gần con người đang trợn tròn mắt không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra  kia, dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn thẳng vào mắt nó.

_ Ngươi phải chăng là người hầu của ta? _ Đúng, là em đây, Ayumi, người hầu thân cận của người_ Ayumi gật đầu lia lịa khi thấy tôi nói đúng.

_ Ta muốn hỏi ngươi vài câu. Đầu tiên, có lẽ ngươi sẽ không tin lời ta  nói nhưng ta vào lúc này, không phải là ta thực sự của lúc này, ta chắc  chắn rằng mình đã xuyên không. Vì thế nên, người có bổn phận giúp ta tìm  ra nơi mà ta chính xác thuộc về. Hiểu chưa?

Tôi một hơi giải bày hết tất cả những điều cần nói. Và, mọi người biết  gì không, con bé Ayumi đã phũ phàng gạt bỏ lời nói quan trọng của Aoko  này mà tranh thủ chạy quanh khắp để kêu gọi gia nhân trong nhà đến  khiêng tôi vào với lí do....tránh nắng.

Hây dà, thề với trời lời này tôi nói thật.

Mọi chuyện sau đó, họ đặt tôi xuống giường và rồi thầy thuốc tức tốc  chạy đến. Ai cũng trông sắc mặt lo lắng, đứng ngồi không yên, chẳng lẽ  thật sự nghĩ tôi bị điên sao chứ? Đáng giận mà!!!

_ Vương phi không sao! Có lẽ nhất thời choáng váng nên mới mơ hồ nói nhiều chuyện lạ lẫm như vậy_ Ông thầy điềm tĩnh nói.

Choáng váng hả? Không bao giờ nhé, bà đây khỏe như trâu

_ Vậy còn chuyện đám cưới của người thì sao?_ Một trong các tên gia nô có chức quyền quản lí lo lắng hỏi.

_ Không thành vấn đề!!!

Mọi người thở phào nhẹ nhõm dường như trút được gánh nặng. Sau đó, các  tì nữ kéo thân ảnh vẫn còn đang ngây ra của tôi vào nơi được che chắn kĩ  lưỡng khuất sau gian phòng, nhanh chóng lột trần rồi "giuột" vào bồn  không thương tiếc. Aoko tôi là lần đầu tắm táp trước mặt nhiều người như  vậy, ngượng đến chín cả mặt. Tự nhiên lại nhớ đến căn phòng ngày nào  mình chép miệng chê bai là khu ổ chuột, nhớ bà chị hàng xóm kết nghĩa  "đẹp lạ" luôn quan tâm, lo lắng, nhớ hai ông bà "nhiều lời" nơi quê nhà  xa xôi chẳng biết ăn uống có tốt không? Có đầy đủ không?....Tình huống  éo le này làm tôi muốn khóc chết đi được!!!!

Bộ quần áo hiện đại được thay bằng trang phục cổ trang với đủ loại hoa  văn trông vô cùng bắt mắt. Không yên ổn, ai nấy lại đặt tôi ngồi xuống  ghế, một số người không phận sự lui ra ngoài, chỉ để lại vài nữ tì thân  cận của vương phi. Họ còn muốn dày vò gì tôi nữa chứ???

_ Vương phi! Người làm ơn ngồi im được không?

_ Tại sao lại mang cho ta bộ đồ này? Bây giờ còn định vẽ bậy bạ gì trên  mặt ta nữa chứ?_ Tôi thật sự cảm thấy mất kiên nhẫn, việc này rốt cuộc  là có mục đích gì. Lí do tôi xuyên về đây, chắc chắc không phải là vô  tình mà xảy ra, nhưng vì sao chứ?

_ Người hiện giờ có lẽ vẫn còn rất bàng hoàng, lễ cưới này đã được định  đoạt từ trước. Dù có phản đối như thế nào đều không thể, vương phi biết  rõ điều này mà!_ Đưa lượt chải nhẹ trên mái tóc, giong nói nhẹ nhàng có  phần buồn bã vang lên.

Tôi sẽ cưới chồng. Không phải, là cưới thay cho người vương phi kia, là  vì tôi có dung mạo giống với người đó, là vì...tôi có lẽ xứng đáng trở  thành vật thế thân của con người ác độc đó. Buồn cười thật, cảm giác  mình giống như một con rối.

_ Tên ta là gì?

_ Aoko, vương phi Aoko Nakamori.

Được rồi, giờ thì tôi sốc thật sự đây. Sao trên đời lại có chuyện trùng hợp đến lạ lùng như vậy chứ? Có chăng là kiếp trước?

_ Người không sao chứ? Em có nên gọi lương y..._ Nhận thấy sự khác  thường, Ayumi cảm thấy lo lắng không nguôi. Tôi lắc đầu, nó tuy trong  lòng khó hiểu nhưng lại im lặng tiếp tục hoàn thành việc trang điểm của  mình.

_ Nếu vậy, người ta sắp cưới_ Tôi nuốt một ngụm nước ngọt, chuẩn bị tinh thần nhận câu trả lời_ Là ai?

_ Là ngài Kaito, hoàng đế chính thức của vương quốc Kuroba

Vậy xem ra, tôi còn phải nhận thêm cái chức danh không vui vẻ này dài dài nhỉ!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net