Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao ? Cậu biết hết rồi à, có phải cậu thấy tôi đáng thương lắm không ?- Krystal cười nhạt.

- Krystal à...

- Không cần nói gì hết, tôi không muốn nghe những lời an ủi nữa. Mà chắc là cậu đang cười nhạo tôi phải không ? Tôi là một đứa không có một gia đình trọn vẹn mà.

- Tôi hiểu cảm giác của cậu. Đó đâu phải lỗi của cậu, là lỗi của người lớn thôi mà.

- Đừng tỏ ra rằng cậu hiểu tất cả về tôi, tôi rất ghét thái độ đó, cậu thì có một gia đình hạnh phúc rồi, làm sao hiểu được cảm giác của tôi.

- Cậu chắc chứ, gia đình tôi hạnh phúc sao ? Đúng vậy, ba mẹ ly hôn từ khi tôi còn nhỏ, ba mẹ xem tôi là một gánh nặng cần phải trút đi, như thế là hạnh phúc ?- Ji Yeon nhìn Krystal bằng đôi mắt đượm buồn.

Krystal khá bất ngờ, cô không ngờ Ji Yeon cũng có hoàn cảnh như cô, nhưng tại sao Ji Yeon lại có thể sống một cách vô tư như thế, nhìn bên ngoài thì khó có thể biết được nỗi khổ trong lòng Ji Yeon, phải chăng là cô che giấu cảm xúc quá giỏi.

- Năm tôi mười tuổi, tôi đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của ba mẹ, họ nói sẽ ly hôn, chỉ cần chu cấp tiền cho tôi ăn học là hoàn thành bổn phận. Dễ dàng quá đúng không ?- Ji Yeon gượng cười- lúc đó, tôi rất buồn, tôi đã chạy ra khỏi nhà, chạy trong cơn mưa lạnh buốt và tôi đã gặp một người...

- Là Irene...phải không ?- Krystal đoán

- Đúng vậy, là cậu ấy. Lúc đó, cậu ấy là chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi, chúng tôi đã trở thành bạn thân và Irene luôn luôn ở bên tôi, khiến tôi quên đi sự cô đơn của mình.

- Irene rất quan trọng đối với cậu đúng không ? Chắc cậu yêu Irene lắm - Krystal cảm thấy rất đau lòng khi thốt lên câu hỏi này, cô nghĩ là mình thật sự thích Ji Yeon rồi, cái cảm giác của cô đối với Ji Yeon là cảm giác mà cô chưa từng có trước đây, bức bối, thoải mái, vui vẻ, buồn phiền, lo lắng, nhiều cung bậc cảm xúc đã xuất hiện trong cô, nhưng nó chỉ xuất hiện khi ở bên Ji Yeon.

- Irene đương nhiên là rất quan trọng đối với tôi rồi, cô ấy là người bạn đầu tiên của tôi mà. Còn chuyện tôi yêu Irene thì...cũng chẳng biết nói sao nữa. Có lẽ từ trước đến giờ tôi chưa hề yêu cô ấy, có lẽ tôi chỉ thấy cảm kích cô ấy thôi, có lẽ là tôi chỉ ngộ nhận. Thật ra thì gần đây tôi mới phát hiện ra là mình không yêu Irene. Cậu biết vì sao đến tận giờ tôi mới nhận ra không.

- Vì sao ?- Krystal cảm thấy tò mò vô cùng

- Tất cả là vì một cô gái đáng ghét. Tôi rất ghét người đó, thật sự rất ghét. Đó hoàn toàn không phải là mẫu người mà tôi thích, nhưng tôi lại đi yêu cô gái ấy mới khổ. Haiz, thật là không hiểu nỗi bản thân nữa rồi - Ji Yeon nhăn mặt trông rất ngộ nghĩnh.

Krystal chợt buồn, Ji Yeon đã có đối tượng rồi sao ? Krystal hỏi với giọng nhẹ tênh:

- Là ai ? Người mà cậu yêu ấy ? - Krystal không hiểu tại sao hôm nay cô lại tò mò và quan tâm đến một người nhiều như vậy nữa, chắc vì người đó là Ji Yeon.

- Ưm... Để xem, cô ấy rất lạnh lùng, khó gần, nhưng cô ấy rất tốt, rất chân thành, là một người sống nội tâm. Lời lẽ của cô ấy thì như là một con dao sắc lẽm, đôi khi khiến người khác rất khó chịu. Điều quan trọng nhất là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là ở trên sân thượng. Tôi cứu cô ấy và bị mắng một tràng luôn - Ji Yeon mỉm cười.

Krystal đủ thông minh để nhận ra Ji Yeon đang miêu tả ai. Là cô, người mà Ji Yeon miêu tả chính là cô, sao có thể !?

- Nãy giờ người mà cậu nói là...- Krystal vẫn hơi ngập ngừng.

- Sao cậu ngốc thế. Bình thường cậu thông minh lắm mà. Tôi là đang tỏ tình với cậu đó ngốc ạ - Ji Yeon kí vào trán Krystal.

Hạnh phúc, bây giờ Krystal chỉ cảm thấy như thế, có lẽ điều này khó tin nhưng cô thật sự thích Ji Yeon rồi, và Ji Yeon cũng vậy. Nhưng bây giờ Krystal lại muốn trêu Ji Yeon một chút:

- Có lẽ cậu hơi trễ vì đã có người tỏ tình với tôi trước rồi, tôi nói với cậu ấy là sẽ suy nghĩ về việc đó.

- Là ai ?- Ji Yeon tối sầm mặt - là tên Ji Won gì gì đó đúng không ? Tôi biết ngay mà, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta là tôi đã không có thiện cảm rồi. Cậu chết chắc rồi Ji Won- Ji Yeon đùng đùng bỏ đi.

- Yah, cậu không muốn biết quyết định của tôi sao ?- câu nói của Krystal khiến Ji Yeon lập tức đứng lại, Ji Yeon đi về phía Krystal.

- Cậu nói đi.

- Tôi sẽ chọn Ji Won.

- Tôi hiểu rồi...chúc cậu hạnh phúc - Ji Yeon cười đắng cay, hết rồi, tất cả đã hết rồi, có lẽ cô sắp khóc, nhưng không được, cô phải mạnh mẽ lên.

Ji Yeon não nề bước từng bước đến cửa phòng, cô định mở cửa đi về thì Krystal nói lớn :

- Yah, Stupid. Tôi chỉ trêu cậu thôi mà. Tôi không có thích Ji Won đâu.

Ji Yeon nghe thấy liền tức giận bước đến nói với Krystal :

- Cậu xem tình cảm của tôi là trò đùa sao ? Bỏ đi, tôi không muốn nói nữa.

Ji Yeon một lần nữa đùng đùng bỏ đi, nhưng trong lòng thì muốn Krystal giữ cô lại.

" Ais, không giữ mình lại sao"- Ji Yeon nhăn mặt suy nghĩ.

Ji Yeon đã bước tới cửa, Krystal vẫn không giữ lại. Đúng là số khổ, bị người ta trêu mà vẫn không thể giận người ta, vẫn không đành bước đi, Ji Yeon một lần nữa quay lại nơi Krystal đang đứng:

- Cậu thật quá đáng đó. Đối với cậu thì tôi là gì, cậu còn không bèn giữ tôi lại nữa. Được thôi, lần này tôi về thiệt đây, từ nay tôi sẽ tập quên đi cậu - Ji Yeon nói rồi quay phắt đi, cô định bước đi nhưng lại khựng lại.

Ji Yeon không thể bước tiếp đơn giản là vì đã bị người kia ôm cứng ngắt. Krystal chủ động ôm lấy Ji Yeon từ phía sau, đôi tay vòng qua eo Ji Yeon, Ji Yeon cảm giác như có một luồng điện chạy trong người cô, Krystal cũng thấy vậy, cảm giác cả thân thể như nóng bừng lên.

- Cậu...cậu...làm gì vậy ? Buông...buông tôi ra đi - Ji Yeon lấp bấp

- Cậu bảo giữ cậu lại mà - Krystal ngây thơ trả lời.

- Không lẽ giữ ai lại cậu đều làm vậy hả ?

- Tất nhiên là không phải.

- Vậy cái ôm nay là có ý nghĩa gì đây !- Ji Yeon cười thầm.

- Không lẽ cậu không hiểu - Krystal buông Ji Yeon ra.

- Tôi không hiểu thật mà - Ji Yeon nhất quyết ép Krystal phải nói rõ.

Krystal cầm chiếc điện thoại lên và bấm bấm cái gì đó. Vài giây sau, điện thoại Ji Yeon rung lên, là một tin nhắn. Ji Yeon mở ra đọc và mỉm cười.

" Em yêu unnie "- chỉ cần ba chữ này cũng đủ khiến Ji Yeon hạnh phúc.

- Unnie cũng yêu em - Ji Yeon ôm chầm lấy Krystal, xoa đầu Krystal cười mãn nguyện.

...

#Lớp 3-1

Không khí nặng nề u ám bao trùm lấy hai chiếc bàn cuối của lớp - nơi cư ngụ của lớp trưởng Ahn Hani và lớp phó Bae Irene.

Hôm nay đột nhiên thầy dạy Toán bị bệnh thành ra lớp được trống hai tiết, nếu là ngày bình thường thì chắc lớp này sẽ ồn ào như cái chợ luôn cho xem, nhưng hôm nay thì lại khác. Hôm nay tâm trạng của hai cán bộ lớp không được tốt, nếu bình thường khi lớp quậy, họ còn bao che cho lớp, nhưng khi họ không được vui thì sẽ không chắc chắn được điều gì, khi nãy Hani cũng đã ra lệnh cho lớp là hãy im lặng, ai mà dám cãi lại cô chứ.

Trong lớp im lặng đến nỗi chỉ nghe được tiếng lật sách của Hani và tiếng viết bài của Irene. Ai ai trong lớp cũng thấy lạnh sống lưng, thi thoảng lén nhìn xuống cuối lớp xem biểu hiện của hai người họ.

Irene đang viết bài đột nhiên đụng trúng cục tẩy làm nó rơi xuống đất, rơi đâu không rơi lại rơi trúng chân Hani và văng ra nơi khác.

Irene nhìn Hani, cứ tưởng rằng Hani sẽ nhặt giúp cô, nhưng không, Hani vẫn cứ ngồi yên đọc sách, xem như không có gì. Đây là lần đầu tiên mà Hani lạnh nhạt với cô như thế, điều đó khiến Irene buồn vô cùng. Cô đã làm gì sai chứ, cô và Ji Yeon là trong sạch mà. Irene rời khỏi ghế, cúi xuống nhặt cục tẩy lên, sau đó buồn bã chạy thẳng vào nhà vệ sinh, có lẽ cô không kiềm được nước mắt.

Hani nãy giờ đã nhìn thấy tất cả, cô cũng thấy rất đau lòng. Nói là đọc sách như thế thôi chứ thật ra cô vẫn lén quan sát Irene, cô làm sao có thể chú tâm vào cuốn sách được.
Hani thừa biết Ji Yeon và Irene không có phản bội cô, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu khi Irene ôm Ji Yeon. Cô chỉ muốn giận Irene một lúc thôi, sau đó sẽ làm hòa. Nhưng không ngờ lại khiến Irene buồn đến như thế, chắc cô nên dừng việc giận dỗi này lại rồi.

Hani đặt cuốn sách xuống và đi theo sau Irene thật chậm.

#WC

Irene đã khóc, cô cố gắng kiềm chế lắm nhưng không được rồi. Ngay lúc đó, người khiến cô buồn lại bước vào.

Vì không muốn gặp mặt Hani ngay lúc này, Irene nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh, nhưng chưa kịp đóng cửa lại thì Hani đã phóng vào phòng đó trước sự bất ngờ của Irene, Hani khóa cửa lại để cả hai có thể đối diện với nhau.

- Cậu vào đây làm gì, ra ngoài cho tớ - Irene tức giận quát.

- Tớ xin lỗi - Hani nói

- Cậu không ra thì tớ ra - Irene đẩy Hani sang một bên, định mở cửa bước ra nhưng đã bị Hani giữ lại, Hani ôm lấy cô.

- Cậu tránh ra, nếu không tin tớ thì chia tay đi, buông tớ ra - Irene vừa vùng vẫy vừa nói.

- Tớ xin lỗi mà, tớ tin cậu, đừng như vậy nữa - Hani cố giữ chặt Irene.

- Tớ ghét cậu - Irene đánh liên tục vào người Hani, càng ngày càng khóc to hơn.

Hani đành đứng yên cho Irene đánh, nếu điều này khiến Irene hết giận thì cô sẵn sàng chấp nhận. Sau khi đã khóc xong, Irene sà vào lòng Hani, Hani cũng ôm chặt lấy cô, xoa xoa lấy tấm lưng nhỏ nhắn. Cả hai ôm nhau thật lâu.

...

Eun Ji và Cho Rong cùng đi vào nhà vệ sinh, thật ra là chỉ có Cho Rong đi thôi, nhưng Eun Ji lại nằng nặc đòi đi theo.

- Eun Ji à, cậu nghĩ chuyện của Ji Yeon và Irene là như thế nào ?- Cho Rong vừa rửa tay vừa hỏi.

- Tớ cũng không biết nữa. Từ sáng đến giờ tên ngốc đó còn chả thèm trả lời điện thoại của tớ nữa.

- Có gì phải nghĩ. Họ chắc chắn là không có gì rồi - Hani từ trong phòng vệ sinh bước ra, theo sau là Irene.

- Ôi mẹ ơi. Giật cả mình. Yah, mà hai cậu sao lại cùng bước ra từ trong đó thế. Hai cậu đã làm gì mờ ám hả, khai mau - Eun Ji từ trạng thái bất ngờ chuyển sang nghi ngờ.

- Đừng tưởng ai cũng đen tối như cậu, bọn tớ chỉ nói chuyện thôi - Hani kí vào trán Eun Ji.

- Vậy chuyện của Ji Yeon và cậu là hiểu lầm đúng không ?- Cho Rong hỏi Irene.

- Ừ, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi - Irene trả lời.

- Vậy là ổn rồi. Thôi chúng ta về lớp đi - Cho Rong nói.

End chap 11.
___________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net