Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Đông Anh có kim chủ chống lưng, tính tới hiện tại cũng đã được 6 năm. Chuyện này cũng không hoàn toàn là bí mật, cao tầng trong công ty đều biết phong thanh, nhưng người chân chính nắm rõ nội tình đồng thời quen biết vị kim chủ này chỉ tính trên đầu ngón tay.

Kim Đông Anh kể từ lúc xuất đạo cũng vừa đúng 6 năm, khiến cho người ta đặt câu hỏi anh ta có gì hơn người mà vừa ra mắt đã có kim chủ chống lưng, thời gian dài như vậy cũng không có bị bỏ rơi, có vài phần trái với đạo lý trong giới giải trí.

Có người phỏng đoán do anh ngoại hình xuất chúng, điều này cũng không sai. Nhan sắc của Kim Đông Anh không nhất định là đẹp nhất, nhưng khí chất thì quả thực hiếm thấy, ẩn ẩn nét cô đơn buồn bã sau gương mặt lạnh lùng, ánh mắt có điểm xa xăm mờ mịt như phủ trong sương mù, vừa đúng chuẩn yêu thích của đại chúng. Nét tiên khí ấy, khi Kim Đông Anh nhoẻn miệng cười, liền biến thành vẻ ngọt ngào đáng yêu trẻ hơn tuổi, dễ dàng khiến người ta nhớ rõ. 

Kim Đông Anh ban đầu là ca sĩ thần tượng, sau hơn hai năm gây dựng fandom liền chuyển hướng làm diễn viên, đáng nói là diễn xuất không tệ, phim đầu tay đã là phim văn nghệ của đại đạo diễn, doanh thu không cao nhưng vừa đẹp nhận giải diễn viên mới, kể từ đó không bao giờ đóng vai phụ, con đường diễn xuất cứ thế mà ngày càng phát triển, đến hiện tại cũng đã có hai giải Ảnh đế vào tay. 

Tài nguyên phân bố đồng đều, từ âm nhạc đến thời trang, từ điện ảnh tới hợp đồng đại ngôn. Có một câu nói đùa trong fandom rằng, làm fan của Kim Đông Anh lúc nào cũng có thể ngẩng cao đầu, kiểu nghệ sỹ tài năng hoàn mỹ lại chăm chỉ, thành tựu trong tay không thua kém ai, nhân cách sạch sẽ, đời tư kín đáo, có vài phần bí ẩn càng khiến người ta tò mò bàn tán.

Kim Đông Anh hiện tại đang ở trong đoàn phim, đóng một bộ phim cổ trang đại chế tác, là trọng tâm tranh giải năm nay, trước sau đều tập trung nghiên cứu kịch bản, đợi tới lượt diễn, không hay mở miệng nói chuyện, khiến diễn viên phối diễn cảm thấy tương đối áp lực. 

Chưa nói đến các vai thứ chính đều là diễn viên chuyên nghiệp, các diễn viên phụ dù thời lượng lên hình không nhiều, nhưng ai cũng thầm biết rằng cơ hội được xuất hiện trong bộ phim này đều là do người đại diện sứt đầu mẻ trán giành giật mà có được, hiển nhiên rất trân trọng, thế nên cảm giác áp bức không lời này càng trở thành cản trở lớn trong diễn xuất, trong số đó có một "tiểu thịt tươi" được công ty đặc biệt chiếu cố dàn xếp vai trong đoàn. 

Điều đáng nói là dù cho không trao đổi nhiều lời, đến khi đứng trước máy quay Kim Đông Anh vẫn hoàn hảo diễn đúng theo yêu cầu của đạo diễn, đòi hỏi tám lại dễ dàng đạt tới mười, trái lại bạn diễn đứng trước anh lại thường xuyên vì run mà khớp mấy lần, NG liên tục, trải qua mấy ngày như vậy dù đạo diễn có tốt tính đến đâu cũng không kìm được mà buồn bực, mắng như tát nước. Những lúc như thế, Kim Đông Anh hoàn toàn bày ra tư thế bàng quan, khoanh tay dựa người vào đạo cụ làm phim, nhắm mắt dưỡng thần.

Kỳ thực "bạn diễn" này là diễn viên mới nổi, cùng công ty quản lý với Kim Đông Anh, đi đóng phim chung là do công ty nhồi nhét theo kiểu "trọn gói", thời lượng xuất hiện không nhiều, chủ trương cho cậu ta làm quen với màn ảnh lớn, nhưng ngoài dự liệu không những không nhận được sự giúp đỡ nào từ đại tiền bối, lại còn lâm vào hoàn cảnh như vậy, nói với quản lý thì cũng chỉ nhận lại mấy câu an ủi cố gắng gì đó, nói cái gì mà lúc trước Kim Đông Anh đi đóng phim lần đầu cũng là tự mình phấn đấu, hoàn toàn không có ý định giúp cậu ta trao đổi hay ra mặt. 

Vai diễn tuy nhỏ, nhưng xây dựng nhân vật tương đối dụng tâm, nếu làm tốt có thể nhận được chú ý của đạo diễn khác, đường diễn xuất như vậy càng thêm rộng mở. Nhưng vị đàn anh cùng công ty này thủy chung không có ý định giúp đỡ, đối với ý định hỏi thăm mong được chỉ điểm của cậu hoàn toàn bỏ ngoài tai, đến tán gẫu trò chuyện cũng không bao giờ tham gia, vậy mà tin bát quái trên mạng trăm miệng một lời khen anh ta tốt tính lại dịu dàng với hậu bối, cũng không rõ lấy đâu ra nữa.

"Dương An, chuẩn bị đi, 20 phút nữa tới lượt diễn của cậu"

Đang buồn bực nửa chừng, Dương An bị quản lý ngó đầu vào nhắc nhở, bèn vội lấy tập kịch bản chi chít màu bút nhớ ra để đọc lại. Dương An quả thực là một diễn viên có tinh thần cầu tiến, đối với cảnh quay của mình vô cùng để tâm, dùng bút đánh dấu tô đậm rồi ghi chú những phần cần chú ý, phỏng đoán tâm lý nhân vật.

Dụng tâm là vậy, nhưng đứng trước mặt Kim Đông Anh thì dường như đều quên hết, không thì cũng cảm thấy phán đoán tâm lý lúc trước của mình sai rồi, hoàn toàn không hợp cảnh, tâm trạng quả thực rất tệ.

Không ngoài dự đoán, cảnh quay hôm nay của Dương An tiếp tục diễn ra theo trình tự diễn – bị mắng – diễn lại – bị mắng. Thời tiết nắng nóng khiến lòng người nóng nảy theo, đạo diễn vừa quệt mồ hôi trên trán vừa gắt lớn, sau mấy lượt vẫn không quay xong, liền hét lên bảo nghỉ một lát, Kim Đông Anh theo đó mà quay người về phòng riêng. 

Lúc quay đi liền thoáng nghe thấy người đằng sau lẩm bẩm: "Không phải cũng là được bao dưỡng thôi sao? Có gì lợi hại chứ?" Dương An lúc ấy vừa mệt bở người vừa ôm một bụng tức, lời nói ra tới miệng không kìm lại được, nói xong rồi mới thấy hối hận, tin này là cậu ta vô tình nghe được trong một buổi tiệc rượu, lúc nghe cũng chỉ bán tín bán nghi, hiện giờ tâm tình không được tốt buột miệng mắng người, đợi đến lúc nhớ ra vị trí của mình thì chuyện cũng đã rồi. Dương An trong lòng lo lắng, Kim Đông Anh vừa đi được vài bước liền quay lại nhìn cậu ta, biểu cảm không rõ buồn giận, nhìn 2 giây liền xoay người đi tiếp, cũng không nói thêm câu nào.

Sáng hôm sau, Dương An được thông báo không cần phải tới đoàn phim nữa, phim thần tượng thanh xuân sắp tới cũng được chuyển cho người khác, tạm thời ở nhà chờ sắp xếp khác.

***

"Làm vậy có hơi quá tay." Kim Đông Anh dựa lưng vào người bên cạnh, lơ đễnh lướt điện thoại, như vô tình nhớ ra mà nói một câu không đầu không cuối.

"Em còn không nói với tôi." Không ngờ người kia ngay lập tức hiểu ý, từ tốn đáp lại.

"Cậu ta nói cũng đâu có sai, còn nhỏ như vậy." Lời nói nhẹ tênh, lại ẩn chứa vẻ chua xót khó nhận ra.

"Cũng không phải là đóng băng hoàn toàn, cho cậu ta một bài học mà thôi. Loại không biết thu liễm như thế, phải rèn giũa lại một chút, họa từ miệng mà ra, sau này có việc gì công ty cũng không rảnh đi giải quyết."

Kim Đông Anh cựa mình, ngước mắt nhìn người đàn ông mình đang dựa vào một cái, rồi lại cúi đầu chăm chú nhìn màn hình điện thoại, kín đáo nở một nụ cười. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net