Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới gần trưa mới tỉnh dậy, cả người đau ê ẩm, Lý Thái Dung bất kể tâm trạng ra sao cũng không từ chối "nhiệt tình" của Kim Đông Anh, thậm chí có phần mãnh liệt hơn bình thường.

Mà điều trái với bình thường hơn nữa là, dạo gần đây, lúc thức dậy, Kim Đông Anh thường xuyên nhìn thấy Lý Thái Dung nằm bên cạnh. Hôm nay cũng vậy, người kia an tĩnh nằm cạnh, nét mặt thư thái, hình như ngủ rất ngon. Kim Đông Anh dáng ngủ rất tốt, không ngọ nguậy nhiều, nhưng một khi tỉnh liền không nằm được yên được, lăn qua lăn lại, chẳng ngờ Lý Thái Dung ngủ cũng không sâu, rất nhanh liền bị đánh thức.

"Sao không ngủ thêm?"

Giọng điệu bình thường.

"Hôm qua có chút quá giấc, ngủ không ngon lắm."

Kim Đông Anh dè dặt đáp lại, tự mình phán đoán thái độ của Lý Thái Dung. Lý Thái Dung quàng tay qua người anh kéo sát lại, lại vươn tay lấy chiếc điện thoại nằm trên tủ kê sát đầu giường, liếc nhìn đồng hồ rồi quăng qua bên cạnh, tay còn lại rảnh rỗi xoa xoa má Kim Đông Anh.

"Chuyện hôm qua...là em đường đột..." Kim Đông Anh khó khăn mở miệng.

Lý Thái Dung hơi nhíu mày, không nghĩ anh sẽ đề cập tới chuyện này. Hắn cảm thấy không quen, bàn tay xoa mặt Kim Đông Anh dùng lực thêm một chút, giọng khàn khàn đáp lại.

"La Tại Dân, tôi cảm thấy cậu ta rât có tiềm năng, có mấy phần tương đồng với Tại Hiền ngày trước. Tôi có viết một ca khúc, khá lâu rồi, cho giọng nam trung, em không hợp, Trịnh Tại Hiền...thời điểm này cũng không thích hợp. Hôm qua lúc thu âm EP, tôi có vô tình nhắc tới, La Tại Dân tỏ ra rất hưng phấn, tôi suy nghĩ một lát, cảm thấy đưa ca khúc này cho cậu ta cũng không phải phí phạm. Nhạc bản tôi viết tay, cũng chưa sao lại bao giờ, để ở dưới hầm, nên mới đưa cậu ta về."

Một lời này của Lý Thái Dung được nói ra bằng giọng điệu rất bình tĩnh, hình như, lại mang theo vài phần ý vị giải thích dỗ dành, hoàn toàn không có ý trách cứ gì Kim Đông Anh.

Kim Đông Anh đang ôm tâm trạng nhận lỗi, một bụng chữ nhất thời nghẹn cứng lại, không biết nói gì thì tốt, đành thở dài, rúc mình vào chăn. Lý Thái Dung ôm cả người cả chăn vào lòng.

"Hôm qua tôi không có tức giận em, là tôi lo lắng."

Kim Đông Anh thực sự cảm thấy, tim phổi của mình bị ngược đãi quá mức rồi. Lý Thái Dung này, dạo gần đây anh rất bận rộn cơ mà, làm thế nào lại rảnh rang đi học mấy câu thoại phim thần tượng như thế.

"Nhưng mà..."

"Ừ?"

"Hôm qua anh nói với La Tại Dân là anh gọi em đến? Để giúp đỡ cậu ta?"

"Ừm."

"Vậy chúng ta không khỏi quá thân thiết rồi."

Thật ra quan hệ giữa anh và Lý Thái Dung, Kim Đông Anh quá nửa xác định La Tại Dân đã biết một hai, chỉ là dám chắc cậu ta sẽ không có động tĩnh gì mà thôi.

***

Tâm trạng rối bời vì bị lời nói của Lý Thái Dung đánh úp qua đi, Kim Đông Anh nhớ lại ánh mắt lạnh nhạt của hắn tối hôm qua. Ánh mắt đó không phải giận dỗi, càng không phải chán ghét khó chịu, chỉ đơn giản là bình thản thờ ơ, không có chút bận tâm. Đối với anh mà nói, loại thái độ này mới là đáng sợ nhất. Người càng vô tâm không vướng bận, hành xử sẽ càng quyết đoán tàn nhẫn.

Ngày hôm nay anh có lịch trình tại công ty, thảo luận phương hướng hoạt động trong năm tới. Một năm này anh tập trung diễn xuất, qua năm mới chuẩn bị album, Lý Thái Dung đương nhiên sẽ xuất hiện trong lần bàn bạc này. Còn có quản lý trực tiếp Tiền Côn, giám đốc Marketing, giám đốc PR, đặc biệt là sếp tổng mới về nước Lý Minh Hưởng, xem ra vị thế của Kim Đông Anh ngày càng vững vàng.

Lý Minh Hưởng vẫn không khác gì so với ấn tượng của Kim Đông Anh, từ đầu tới cuối anh ta không nói gì nhiều, sau khi đứng lên chào hỏi xã giao liền ngồi xuống, vừa xem xét bản kế hoạch vừa nghe giám đốc PR trình bày chi tiết. 

Album dự kiến phát hàng tháng 6, nhãn hàng đại diện cùng công ty sẽ đẩy bìa đơn kim cửu, trước mắt dự kiến là 2/5 tạp chí lớn nhất, còn một bìa chụp chung với các nghệ sỹ đang đàm phán. 

Công tác chuẩn bị tuyên truyền tiến hành từ đầu năm, sau khi Kim Đông Anh xuất hiện trên chương trình Xuân Vãn, sẽ đánh tiếng với các blogger âm nhạc, trong suốt thời gian này tung thông tin nhỏ giọt, khuấy động sự quan tâm của công chúng. 

Quan trọng nhất là, Kim Đông Anh, sau hơn 6 năm xuất đạo, lần đầu tiên sẽ xuất hiện trên chương trình truyền hình kéo dài tới 3 tháng. Chương trình tuyển chọn ca sỹ mới, danh tiếng rất cao, mặt giải trí lẫn tính chuyên môn đều được đảm bảo, đi theo format cổ điển, Kim Đông Anh được mời làm giám khảo cố định. 

Thật ra, vai trò này vốn định sắp xếp cho Trịnh Tại Hiền, nhưng world tour của Trịnh ca vương bắt đầu từ đầu năm sau, lịch trình kín kẽ không chừa ra một khe hở, không tham gia là điều tất nhiên. 

Mặt khác, chương trình năm nay có sự quan tâm tài trợ của XXX, lợi ích bị buộc chặt với nhà đài, nói dễ hiểu hơn là, công ty muốn giành hết "mầm non" xuất sắc lần này về, chưa hết, Kim Đông Anh theo đuổi hình tượng chuyên tâm vì sự nghiệp, đời tư kín đáo, còn trẻ mà đã nhận danh hiệu "lão cán bộ", lần này tham gia thuận lợi thể hiện tính cách bản thân nhiều hơn, tích lũy nhân khí trong nửa đầu năm.

***

Cuối năm, công ty tổ chưc hai bữa tiệc tất niên. Bữa tiệc thứ nhất là của toàn thể nhân viên, thứ hai là của các nghệ sỹ và ban quản trị. 

Kim Đông Anh đã hai năm liên tiếp không tham gia, năm nay không hiểu vì lý do gì lại gật đầu đồng ý vào phút cuối, Hoàng Nhân Tuấn cũng lấy đó làm vui vẻ, nhanh chóng liên lạc với stylist lên đồ gấp rút. 

Kết quả, bữa tiệc nghệ sỹ công ty hôm ấy đặc biệt đông vui, không chỉ Kim Đông Anh, mà Trịnh Tại Hiền đang trong thời gian đi tour cũng xuất hiện, tổng giám âm nhạc Lý Thái Dung cùng sếp tổng Lý Minh Hưởng đi cùng nhau, hai anh em trò chuyện vô cùng thân thiết.

Lớp nghệ sỹ chuẩn bị ra mắt gồm La Tại Dân cũng có mặt, nhận được không ít lời khen ngợi chú ý từ các tiền bối. Duy chỉ không có sự xuất hiện của một người, giữa khung cảnh rực rỡ náo nhiệt vốn chẳng ai để tâm nhớ đến, Lý Khải Xán.

La Tại Dân đứng trong đám thực tập sinh xuất sắc được đặc cách tham gia, vốn dĩ toàn người tài năng xuất chúng, thế nhưng sự hiện diện của cậu ta dường như vẫn đóng vai trò trung tâm. Gương mặt xinh đẹp tinh xảo lúc nào cũng vương nét cười dịu đàng, đối với hâm mộ và ngợi khen của người khác không kiêu mà bình thản tiếp nhận, chỉ đứng đó thôi cũng đủ thu hút sự quan tâm của người khác.

"Đông Anh." Trịnh Tại Hiền xuất hiện trong tầm mắt, che khuất đi nụ cười xinh đẹp của La Tại Dân. Kim Đông Anh khẽ gật đầu: "Anh Tại Hiền!" Vốn dĩ khi bắt đầu nhập tiệc đã có một màn xã giao hình thức, lúc đó hai bên gật đầu chào nhau một tiếng rồi tiếp tục thực hiện "hiếu lễ" với người khác, có lẽ đã xong một vòng tròn. Hiện giờ Trịnh Tại Hiền lại tới chỗ anh, trên tay là hai ly vang đỏ, chất lỏng sóng sánh chiết xạ ánh sáng vàng nhạt lên thành ly đẹp mê người, làm nền cho khí chất cùng ngoại hình của anh ta.

Trịnh Tại Hiền đưa cho anh một ly, Kim Đông Anh đón lấy, nhưng không hề nhấp môi. Trịnh Tại Hiền lắc nhẹ ly rượu, không nhìn Kim Đông Anh, chầm chậm nói.

"Đông Anh, cậu thấy La Tại Dân thế nào?"

"Không tệ, rất có tiềm năng."

"Chỉ thế thôi sao?"

"Có vài phần tương đồng với anh, đây là lời của Lý Tổng giám."

"Tôi hỏi suy nghĩ của cậu, không phải của anh ta."

"Tôi không tiếp xúc với La Tại Dân nhiều, thời gian này cũng tương đối bận, không có để ý được."

"Cậu ta rất thông minh."

"Những người ra mắt sớm như cậu ta không có khả năng là kẻ ngu ngốc."

"Cậu không hiểu hay không muốn hiểu đây."

"Thông minh tài giỏi là phúc khí trời sinh của cậu ta, tôi cũng đâu có cách nào can thiệp."

"Phúc khí không nhất định là bẩm sinh. Con người cũng có thể đem lại phúc khí cho kẻ khác."

"Vậy phải xem bản lĩnh của cậu ta."

"Cậu thật sự không lo lắng sao?"

Kim Đông Anh hít một hơi.

"Định hướng của tôi và cậu ta khác biệt, tương lai gần sẽ không có xung đột, chưa cần lo lắng."

"Tôi đang nói về địa vị trong lòng người."

"Nếu cậu ta có bản lĩnh, tôi thua cũng không phải không có khả năng."

Trịnh Tại Hiền bật cười, lúm đồng tiền thật sâu bên má xuất hiện, đôi mắt cong cong. Hôm nay anh ta mặc sơmi trắng bên ngoài áo len dệt cổ cao màu xám, mái tóc màu nâu sáng không tạo kiểu, trang điểm đơn giản, tạo cảm giác trẻ hơn tuổi thật. Chỉ là khi cười rộ lên, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn rất nhạt, không dễ nhận thấy. Kim Đông Anh hướng Trịnh Tại Hiền mỉm cười, vô thức đưa tay lên thái dương.

Bữa tiệc kết thúc lúc hơn 12h. Già nửa số nghệ sỹ cùng nhau đi tới quán bar trong trung tâm thành phố để chơi cho đã, Trịnh Tại Hiền bị lôi kéo một hồi cuối cùng cũng ra nhập.

Kim Đông Anh không tham gia, đứng trước sảnh lớn của khách sạn, đợi xe của công ty đến đón, hôm nay Hoàng Nhân Tuấn có việc đột xuất đã xin nghỉ phép, Lý Thái Dung cùng Lý Minh Hưởng sớm đã rời tiệc, khả năng cao sẽ không quay lại.

Trong sảnh lác đác vài người, La Tại Dân cũng không đi bar, có lẽ là về kí túc xá. Cậu ta có vẻ chần chừ, sau rốt vẫn quyết định bước tới gần Kim Đông Anh.

"Tiền bối!"

"Tại Dân đó sao? Tôi đã nói là không cần một tiếng "tiền bối", hai tiếng "tiền bối" như vậy mà." Kim Đông Anh dịu dàng đáp lại.

La Tại Dân dường như rất ngại ngùng, tựa như fan được đứng gần thần tượng, ngượng ngịu nói.

"Anh Đông Anh."

"Ừ."

"Anh chưa về sao ạ?"

"Tôi đang đợi xe tới đón. Còn cậu?"

"Em cũng thế ạ. Cũng lâu rồi mà xe chưa tới nữa, chắc là do cuối năm đường xá đông hơn bình thường."

"Xe của tôi đến rồi, tôi đi trước nhé."

"Dạ? À vâng, anh đi trước ạ."

Kim Đông Anh mỉm cười gật đầu chào, bước đi trước. Vừa đi được vài bước liền quay lại.

"Cậu ở KTX của công ty đúng không?"

"Vâng. Em sống cùng các thực tập sinh khác ở KTX ạ."

"Vậy đi cùng tôi đi. Cũng tiện đường về nhà tôi."

"À không cần làm phiền anh đâu ạ... Chắc xe cũng sắp tới rồi."

"Phiền gì chứ, mọi người cũng đã về hết rồi. Để cậu ở đây đợi một mình không ổn lắm."

Một tia thất vọng lóe lên trong mắt La Tại Dân, nhưng rất nhanh bị che khuất bằng nụ cười xinh đẹp, có lẽ không lâu nữa sẽ trở thành "thương hiệu".

"Vậy em không khách sáo nữa ạ. Cảm ơn tiền bối."

"Đi thôi."

Ngồi trong xe, Kim Đông Anh ngẫu nhiên hỏi La Tại Dân vài câu hỏi về quá trình thực tập của cậu ta. Xem chừng người này thực sự rất có tiềm năng, trả lời lưu loát, không có gì để bắt bẻ.

"A lúc nãy tôi sơ suất, cậu đã nhắn lại với công ty là về cùng tôi chưa?"

"Rồi ạ. Lúc vừa lên xe em đã nhắn rồi ạ."

"Nghĩ lại hồi tôi còn thực tập, điện thoại cũng không được dùng. Bây giờ công ty đã thoải mái hơn rồi nhỉ."

"Điện thoại của em vẫn bị kiểm soát ạ, trong máy cũng chỉ có vài số điện thoại cơ bản để liên lạc khi cần thiết thôi ạ."

"Ồ là vậy sao?"

"A đến nơi rồi!" La Tại Dân thốt lên, giọng nói như ẩn chứa vài phần tiếc nuối.

"Ừ cậu đi vào trước đi. Chúc ngủ ngon."

"Chúc tiền bối ngủ ngon ạ. Cảm ơn đã cho em đi nhờ xe." La Tại Dân lại nhoẻn miệng cười, xuống xe còn quay lại vẫy tay với Kim Đông Anh.

Kim Đông Anh rút từ trong túi áo khoác ra một chiếc điện thoại, màn hình bật sáng hiển thị có tin nhắn đến. Từ Lý Thái Dung. Khoảng 10 phút trước, khi anh và La Tại Dân vẫn còn ngồi cùng xe. Chiếc xe chở anh quay đầu, vòng theo hướng ngược với KTX, lướt nhanh giữa màn đêm tối tăm. Kim Đông Anh không mở tin nhắn mà chỉ dựa lưng vào ghế, nhìn qua cửa kính xe.

Đèn đường nối dài tít tắp như sao sa trên đường cao tốc, con đường vắng vẻ im lìm mang tới một cảm giác khó tả. Khu biệt thự cao cấp chẳng mấy chốc mà hiện ra trong tầm mắt, Kim Đông Anh liếc nhìn đồng hồ, giờ này có lẽ Lý Thái Dung cũng đã về nhà được một lúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net