Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện ngày hôm đó ai cũng thầm biết mà không lật tẩy lẫn nhau. Chút chiều chuộng này Lý Thái Dung vẫn dành đủ cho anh. Về phần La Tại Dân, thằng nhóc đó từ đầu tới cuối vẫn thể hiện mình là một hậu bối ngoan ngoãn biết điều, với trí thông minh cùng tu dưỡng đó, chắc hẳn cũng sẽ không ngu ngốc chạy tới kêu oan ức với Lý Thái Dung. Có điều, tỏ ra ấm ức một chút thì hẳn là vẫn có đi.

Lý Thái Dung chạy qua chạy lại chuẩn bị album cho anh lẫn màn ra mắt của La Tại Dân dường như rất vất vả, Kim Đông Anh không có cách nào can thiệp, vả lại, anh cũng có chút muốn tránh mặt hắn.

Thời gian trước debut dù là với ai thì cũng đều rất áp lực, bên cạnh âm nhạc, vũ đạo, MV thì còn phải thu âm dự phòng rất nhiều, tập dượt phỏng vấn, tác phong, cử chỉ. Càng được đặt nhiều kì vọng thì quá trình này lại càng khắc nghiệt, dường như là đem tất cả kinh nghiệm thời thực tập ra khảo thí thêm lần nữa. La Tại Dân đoán chừng thời gian thở cũng không có, gặp mặt trực tiếp Lý Thái Dung cũng không nhiều lắm, tạm thời không thể làm ra hành động gì.

Nháy mắt đã tới hạ tuần tháng 1, bên chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc kia vẫn đang trong vòng sơ khảo, Kim Đông Anh và ba giám khảo khác sẽ chính thức quay hình từ vòng chung khảo. Lần này bên tổ chức quyết định thay máu toàn bộ dàn giám khảo trước đó, Kim Đông Anh cứ thể trở thành giám khảo trẻ nhất từ trước đến nay.

Thông thường người trẻ tuổi đi làm giám khảo mấy show tuyển chọn sẽ được gán cho vai ngựa non háu đá thích thể hiện người gặp người ngán ngẩm, không thì cũng sẽ là kiểu hiền lành lẫn thảo mai bị mờ mờ nhạt nhạt, nói tóm lại là không thuộc nhóm đối tượng hút cảm tình hay cân bằng yếu tố chuyên môn, hầu hết được đem ra để tạo đề tài. Nghệ sỹ dù có thấy ủy khuất thì cũng hết cách, đài truyền hình không thể đắc tội, các giám khảo khác cũng không thể.

Có điều, không rõ phía chương trình nể vì Kim Đông Anh hay bên tài trợ - không ai khác ngoài tập đoàn giải trí XXX - đã cố ý dàn xếp, mà cứ cách ngày phó giám đốc đài truyền hình lại mời anh đến tụ tập một buổi, nói là để làm quen với ekip một chút. Thỉnh thoảng cũng sẽ có quản lý đi cùng anh, nhưng đa số bên họ đều cố ý xem qua lịch trình của anh rồi tạo hoàn cảnh bất ngờ gặp mặt. Đến cuối cùng, bên chương trình "chốt vai" cho anh hình tượng chuyên nghiệp, ít nói, khó tính, nhưng mỗi lần mở miệng là mang theo phong ba cho thí sinh lẫn quần chúng xem chương trình. Không biết có phải do người xem thích "tự ngược" hay không mà kiểu giám khảo này gần đây được yêu thích đặc biệt.

Concept chương trình là format cổ điển, không đi theo phong cách "người hướng dẫn" đang hot hiện nay mà đơn thuần chỉ là giám khảo đến nghe và đưa ra nhận xét, không xung đột với lịch trình của anh. Về phương thức chấm điểm, sau mỗi màn trình diễn Kim Đông Anh cùng 3 vị giám khảo sẽ cho điểm vào bảng điện tử, kết quả được ém đến cuối mỗi tập, điểm chuyên môn chiếm 50%, 50% còn lại là bình chọn của khán giả.

Thời gian này Kim Đông Anh còn phải tất bật tập luyện cho Xuân Vãn, một mình anh diễn liền 3 ca khúc, dàn dựng rất công phu, coi như là màn đánh dấu sự trở lại của anh với âm nhạc. Vì là chương trình quan trọng bậc nhất năm nên mọi công tác chuẩn bị đều được làm hết sức kỹ lưỡng, Kim Đông Anh dù không phải lần đầu tham gia nhưng vẫn có chút ngợp. Tổng duyệt tới hơn 12h đêm, thân thể đau nhức vì phải treo người trên dây cáp mấy tiếng đồng hồ, không khác khi đi đóng phim là mấy. Kim Đông Anh cúi chào một lượt đạo diễn và nhân viên công tác, ra đến ngoài đã thấy xe của Lý Thái Dung đợi sẵn.

Hắn đã sớm nhắn tin, nhưng Kim Đông Anh không cầm điện thoại, đợi cả buổi không thấy anh trả lời, hắn bèn xem lịch trình rồi đến tận đài trung ương để đợi, cũng thật có lòng. Lý Thái Dung dịu dàng gạt tuyết đọng trên vai áo của Kim Đông Anh, kéo đai toàn cho anh.

Mấy hôm nay Kim Đông Anh dành phần lớn thời gian để tập luyện, xong việc ở công ty sẽ tới trường quay Xuân Vãn duyệt tiếp, kết thúc tập dượt thường rất muộn, tập xong cũng không về nhà Lý Thái Dung. Chuyện kia vốn chẳng có gì, cũng không để lại khúc mắc, nhưng anh vốn không muốn chạm mặt hắn, bèn viện cớ đường xa để trở về nhà mình. Không hiểu sao hôm nay nhìn hắn, có chút tiều tụy.

"Đông Anh,"

"Ừm?"

"Thời gian qua, có chút bận, chuyến du lịch kia vẫn chưa thể cho em."

"Ừm."

Ngừng một chút, lại bổ sung.

"Không sao, em cũng rất bận."

"Em có gì muốn nói với tôi không?"

Kim Đông Anh trong lòng nhảy dựng, không rõ hắn muốn hỏi điều gì. Anh như ngơ ngẩn mà nhìn những giọt tuyết bay tán loạn, không khí lại rơi vào trầm mặc.

"...Không có. À cũng có, nên giữ sức khỏe một chút."

"Chúng ta gặp nhau đã 8 năm rồi." Trên mặt hắn là nét cười rất nhạt.

Là 8 năm 2 tháng 6 ngày. Kim Đông Anh âm thầm bổ sung trong lòng.

"Tôi đã 34 rồi. Em nói xem có phải nên ổn định rồi hay không?"

Trái tim Kim Đông Anh như bị ai đó bóp nghẹt, thế nhưng giọng nói vẫn thực bình thản, không bôi bác danh hiệu Ảnh đế kia.

"Không sai, nên ổn định."

"Cho nên..." Lý Thái Dung hiếm khi nói chuyện nửa chừng như vậy. Kim Đông Anh thở dài, quay sang nhìn hắn. Đôi mắt hắn vẫn tập trung nhìn đường đi, nhưng thân thể lại run lên nhè nhẹ.

Kim Đông Anh lẩm bẩm, như đang tự nhủ, lại như đang nói với Lý Thái Dung. "Nếu không muốn nói thì đừng nói." Dứt lời, vươn bàn tay đặt lên đùi hắn.

Tức khắc, cảm giác lạnh buốt truyền tới, một tay Lý Thái Dung áp lên tay anh, nhiệt độ như tuyết đọng ngoài trời, còn hơn người mới từ ngoài vào xe như anh.

Kim Đông Anh cúi đầu nhìn vào vị trí hai bàn tay kia, nhìn đến thất thần, hoàn toàn không nhận ra xe đã dừng lại bên vệ đường. Đến lúc cảm giác được, ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Lý Thái Dung đang đặt trên người anh, đôi môi mỏng hơi mím như đang kiềm chế điều gì, lại có vẻ rất cô đơn. Kim Đông Anh muốn đặt lên đó một nụ hôn.

Nhưng đai an toàn thực vướng víu, Lý Thái Dung cũng bất động, hơi dựa người về phía sau, chẳng cách nào chạm tới. Cảm giác gần ngay trước mắt xa tận chân trời là thế này ư? Lý Thái Dung đột ngột cử động, bàn tay vẫn để hờ trên bánh lái bỗng dưng giữ chặt lấy cằm anh, hung hăng hôn xuống.

Trong ký ức của Kim Đông Anh, dường như chưa bao giờ hắn mạnh bạo như vậy. Nụ hôn như cuồng phong bão táp ập tới, không cho anh tới một giây chuẩn bị, tham lam chiếm giữ lấy môi anh mà giày vò. Một bàn tay hắn xiết chặt lấy vòng eo thon nhỏ, một tay giữ lấy cổ anh, khí lực mỗi lúc càng mạnh ngoài tầm kiểm soát, như thể hắn vĩnh viễn cảm thấy không đủ, vĩnh viễn muốn giữ anh ở lại. Có thể đó lại là một ảo giác, một ảo giác trong muôn ngàn lần hắn khiến anh rung  động, từ rung động biến thành bị vây hãm trong bẫy tình yêu ngọt ngào, tới mức không thể thoát ra.

Cũng chẳng biết là bao lâu, khi Lý Thái Dung buông anh ra, Kim Đông Anh cảm thấy cả người tê dại. Đôi môi không cần nhìn cũng biết là đã sưng tấy lên, có lẽ ở eo cũng sẽ xuất hiện vài dấu vết màu tím. Nhưng biết làm sao được đây, anh từ đầu tới cuối chưa từng từ chối hắn.

Lý Thái Dung ngày hôm nay ngoài từ "lạ" ra cũng không còn từ nào khác để hình dung. Kim Đông Anh có linh cảm rất mạnh như vậy, nhưng anh biết từ hắn anh sẽ không bao giờ có được câu trả lời, vậy nên chút suy nghĩ ấy cũng được đè nén thật sâu. Lý Thái Dung dường như nhận ra bản thân mình đã thất thố, hắn hít một hơi, gạt nhẹ những lọn tóc hơi ẩm ướt của Kim Đông Anh sang một bên, ngón tay lướt trên gương mặt anh, dừng lại ở đôi môi tấy đỏ kia mà xoa dịu nhẹ nhàng.

"Đêm nay...về nhà tôi đi."

Ngữ điệu có gì đó như van nài, lưu luyến.

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net