27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa đêm, Kim Tại Hưởng chập chờn ngủ, bỗng nhiên sực tỉnh dậy. Gã ngồi dậy, xoa cái gáy nhức mỏi của mình, dưới cổ và lồng ngực truyền đến một cảm giác khô khốc đau nhói. Kim Tại Hưởng với lấy cốc nước đặt trên tủ đầu giường, một hơi uống cạn hòng làm xoa dịu cổ họng khô nóng. Nước tràn vào vòm họng, chảy xuống dạ dày, càng uống càng cảm thấy khó chịu. Kim Tại Hưởng nằm vật ra giường, một tay gác lên bụng một tay xoa mi tâm. Gã xảm thấy có gì đó không ổn, cả cơ thể đều đau nhói đặc biệt là lồng ngực, có một loại cảm giác không an toàn. Kim Tại Hưởng trấn an bản thân, điều tiết lại năng lượng cơ thể, hiện tại cái gì cũng không đúng,...

Không ổn rồi! Mân Doãn Khởi xảy ra chuyện rồi!

Kim Tại Hưởng nhận ra điều bất ổn, cố nhớ lại số điện thoại của Mân Doãn Khởi mà gã đã xoá nó từ lâu, kể từ khi... Kim Tại Hưởng gọi đi năm sáu lần đều không có ai bắt máy, tâm tư hắn như ngồi trên đống lửa, cả cơ thể đều nhộn nhạo.

Trong khi gã còn chẳng biết làm sao Kim Dung Tiên liền gọi điện thoại tới, cô cũng phát hiện Mân Doãn Khởi gặp nguy hiểm, cũng đã thử liên lạc với y nhưng không thể. Kim Dung Tiên gấp gáp liên lạc với Kim Tại Hưởng, cô gần như quên mất rằng mối quan hệ khó hiểu hiện tại của họ.

"Tại Hưởng! Mân Doãn Khởi gặp nguy hiểm rồi!" Kim Dung Tiên cuống lên.

"Tôi biết rồi, không liên lạc được với em ấy. Định vị được ở rất xa, rốt cuộc đã có chuyện quái gì xảy ra cơ chứ?" Kim Tại Hưởng còn nôn nóng hơn Dung Tiên, đầu ngón tay siết chặt điện thoại đã trắng bệch.

"A! Cậu ấy không phải đi làm nhiệm vụ với Kim Thạc Trấn sao? Nhưng tôi thấy Thạc Trấn vẫn ổn, chỉ có Mân Doãn Khởi là không đúng, cậu ấy gặp nguy hiểm rồi! Cả người tôi đều run lên!"

"... Mẹ kiếp! Cái nhiệm vụ quái quỷ gì mà nguy hiểm tới tính mạng như vậy?" Kim Tại Hưởng bỏ qua lồng ngực đau nhói của mình, hiện tại cần phải biết rốt cuộc làm cách nào mới cứu được Mân Doãn Khởi đây. "... Thử liên lạc với Kim Thạc Trấn chưa?"

"Rồi, nhưng không bắt máy, không làm cách nào liên lạc được!"

"... Tôi có cách!"

Kim Tại Hưởng nhanh chóng cúp máy. Gã muốn thử truyền tín hiệu đến đại não của Kim Thạc Trấn, nhưng khoảng cách địa lí quá xa, gã thử cả trăm lần, bản thân cũng không chắc chắn hắn có nhận được không.

Phía bên này Kim Thạc Trấn vẫn đang say ngủ trong lều, hắn trong mơ màng đột nhiên cảm thấy bị giật nhẹ một cái, nhưng không đủ tỉnh táo để nghĩ quá nhiều, coi như mình đang nằm mơ. Nhưng tần suất bị giật càng ngày càng lớn, chỉ hơi rát rát và tê như bị kiến cắn, nhưng hắn thấy rõ ràng là không ổn, cắn răng bỏ qua cơn buồn ngủ dữ dội đang mời gọi bản thân để đứng dậy xem rốt cuộc có chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.

Kim Thạc Trấn ra khỏi lều, rừng về đêm càng lạnh, hắn tiếp thêm củi cho đống lửa, kiểm tra quanh phát hiện chẳng có điều gì bất thường, gãi đầu một lúc mới nhận ra, đội canh gác thiếu một người. Hắn cho rằng Mân Doãn Khởi trốn trực, liền đi tới võng của Mân Doãn Khởi bắt quả tang, ai ngờ một cái bóng cũng không nhìn thấy, tìm xung quanh cũng không tìm ra y. Kim Thạc Trấn đi tới chỗ Lí Thắng lôi hắn dậy, Lí Thắng bị bắt ngủ gật, rối rít xin lỗi Kim Thạc Trấn, bị hắn đánh cho một cú vào đầu, Kim Thạc Trấn bực dọc hỏi: "Mân Doãn Khởi đâu rồi?"

"Doãn Khởi... cậu ấy canh gác ở đằng kia." Lí Thắng chỉ tay theo hướng Mân Doãn Khởi ngồi gác.

Kim Thạc Trấn xoa mi tâm, ảo não nói: "Không có, không ổn rồi, Mân Doãn Khởi mất tích rồi!"

Lí Thắng tưởng mình chưa tỉnh ngủ,vuốt mặt hai cái, hỏi lại: "Mân Doãn Khởi mất tích?! Tôi vừa nãy còn thấy cậu ấy ngồi ở đó! Hay cậu ấy trốn đi ngủ rồi?"

"Không, tìm quanh rồi, không thấy đâu hết! Chia nhau ra tìm thôi, mẹ nó, lạc trong rừng vào ban đêm thế này không ổn đâu! Gọi bọn họ dậy đi, bắt cặp đi tìm, tuyệt đối đừng đi lẻ đấy!" Nói rồi Kim Thạc Trấn cầm đèn pin chạy vào rừng trước.

Bóng tối trong rừng dần nuốt chửng Kim Thạc Trấn, Lí Thắng bàng hoàng, xác định mình không nằm mơ mới hốt hoảng gọi cả đội tỉnh dậy, theo lời Kim Thạc Trấn bắt cặp tiến vào trong rừng tìm kiếm Mân Doãn Khởi.

Kim Thạc Trấn chạy một đoạn dài, vừa chạy vừa gào tên Mân Doãn Khởi, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, thở dốc không ngừng. Kim Thạc Trấn càng đi càng không rõ mình đang ở đâu, chạy mải miết tưởng như mình đang bị nhấn chìm trong khu rừng u tối, bỗng hắn nhìn thấy một luồng ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ sau bụi cây lớn. Kim Thạc Trấn đi xuyên qua bụi cây, há hốc mồm trước cảnh tượng trước mắt.

Mân Doãn Khởi bị nhấn chìm trong dịch phát quang, dịch nhầy không ngừng xuất hiện bọt khí, toả ra mùi hôi thối nồng nặc. Kim Thạc Trấn sử dụng pháo phát tín hiệu chuyên dụng, sau đó cố nén lại sự buồn nôn, rút dao găm lao tới muốn rạch bụng loại thực vậy kinh tởm trước mặt. Cái cây nhận thấy sự nguy hiểm, dây leo từ thân cây bỗng chuyển động, tấn công Kim Thạc Trấn. Dây leo mềm dẻo lại có gai nhọn rải rác trên thân, Kim Thạc Trấn dùng dao găm cắt đứt đám dây leo, nhưng bọn chúng quá nhiều, cắt hoài không hết, qua một hồi Kim Thạc Trấn đã thấm mệt.

Đúng lúc hắn không phòng bị, một đoạn dây leo đã quấn vào chân hắn, đoạn dây có gai, ghim vào chân Kim Thạc Trấn khiến hắn phải rít lên vì đau. Kim Thạc Trấn bị dây leo quấn chân lôi lên cao, dốc ngược cơ thể xuống. Máu dồn ngược khiến hắn khó chịu vô cùng, Kim Thạc Trấn dùng dao găm cắt đứt đoạn dây leo ở chân mình. Hắn từ trêu cao rơi xuống, lưng tiếp xúc với mặt đất, bị đập một cái đau điếng, Kim Thạc Trấn nhổ ra một ngụm máu, ôm lấy cái chân bị gai đâm thủng của mình.

Lúc này đồng đội đã nhận được tín hiệu của Kim Thạc Trấn, nhanh chóng chạy tới nơi hỗ trợ hắn. Dị năng giả hệ hoả tập trung thiêu trụi đám dây leo, còn lại thì liên tiếp tấn công vào nó, cuối cùng cái cây bị gọt nhẵn trụi, nó chỉ cậy đông, thực chất yếu vô cùng, nhanh chóng bị tiêu diệt.

Dịch nhầy trong bụng ngừng phát sáng, Kim Thạc Trấn được đồng đội đỡ một bên, Lí Thắng rạch bụng nó, dịch bên trong ồ ạt chảy ra, Mân Doãn Khởi một cơ thể dính dịch hôi thối, ngã đổ lên người Lí Thắng.

Bọn họ trở về lều, kiểm tra nhịp tim Mân Doãn Khởi phát hiện tim y vẫn còn yếu ớt co bóp Tuy nhiên bọn họ làm cách nào cũng không giúp được tình trạng của y, Mân Doãn Khởi vẫn luôn trong trạng thái say ngủ, nhịp tim yếu ớt dường như có thể dừng lại bất cứ lúc nào.

Mân Doãn Khởi cả người nối đầy dây dợ nằm trên cáng. Ba ngày hôm sau bọn họ vẫn tiếp tục đi loanh quanh trong rừng không thể thoát ra. Kim Thạc Trấn hiểu rõ tình trạng này không ổn, đành cố tìm kiếm một nơi nào có sóng cầu cứu viện. Kim Thạc Trấn may mắn liên lạc được với Kim Dung Tiên, phát hiện cô đang trên đường tới đây bằng trực thăng cứu hộ, dự là sẽ tới trong nửa ngày nữa, lúc này hắn mới thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.

Kim Dung Tiên ngồi trên trực thăng bay tới đây, trực thăng lượn một vòng trên không trung cô liền phát hiện ra có gì đó không đúng, khu rừng hiện tại bị lập hai, ba tầng kết giới, nếu chỉ mù quáng đi dọc theo cánh rừng thì không thể nào thoát ra được. Kim Dung Tiên dễ dàng định vị được vị trí của bọn họ, bẻ gãy kết giới, giúp bọn họ nhanh chóng thoát ra khỏi khu rừng.

Trong thời gian bị kẹt ở đây Kim Thạc Trấn phát hiện ra loại thực vật biến dị kia không tự dưng mà có, rõ ràng nó được tạo ra bởi dị năng giả, và ai đó đã điều khuyển nó. Nhưng Kim Thạc Trấn không nghĩ ra nổi bất cứ một ai.

Mân Doãn Khởi được đưa lên trực thăng bay về trước. Y lần thứ ba được đưa vào phòng cấp cứu gấp, nhưng lần này Kim Nam Tuấn đều không biết làm thế nào, Mân Doãn Khởi vẫn luôn ở trong trạng thái người thực vật, không làm cách nào tỉnh lại.

Kim Thạc Trấn sau khi trở về liền báo cáo lại sự việc, mọi chuyện đều xảy ra một cách kì lạ, kết giới kia, thực vật biến dị,... không ai có thể lí giải nổi, cứ như ai đó đang nhắm đến Mân Doãn Khởi vậy, chính là chỉ nhắm đến y.

Sau khi Mân Doãn Khởi trở về, Kim Tại Hưởng ngày nào cũng tới canh y, hầu như thời gian rảnh đều ở trong phòng bệnh, lí do khiến gã như vậy bản thân gã cũng không thể hiểu được, đám Kim Thạc Trấn nhìn vào càng cảm thấy khó hiểu.

Chiều hoàng hôn nhuộm đỏ một vùng trời, Kim Diệu Huyền đi tới nhà riêng của Phác Chí Mẫn. Cô gõ cửa phòng y, Phác Chí Mẫn mặc dù không thể hiện ra nhưng trong lòng luôn Tuấn Chung Quốc tới, đến khi Diệu Huyền bước vào phòng, y mới gượng cười che giấu đi cảm giác mất mát trong lòng mình. Phác Chí Mẫn hầu như vẫn luôn nằm trên giường bệnh, cơ thể y yếu càng yếu hơn, mỗi ngày Trịnh Hạo Thạc đều tới kiểm tra cho y. Cho nên người tới lần này là Kim Diệu huyền, y có hơi bất ngờ, nhưng hình như cũng không bất ngờ lắm...

"Mẫn! Cầu xinh anh, anh hãy bảo Tuấn Chung Quốc buông tha cho Mân Doãn Khởi đi! Anh ấy rốt cuộc đã làm ra chuyện gì mà phải chịu đựng mọi thứ đến mức này? Anh trai em chưa đủ khổ sao?" Kim Diệu Huyền quỳ xuống bên cạnh giường Phác Chí Mẫn.

"Huyền... em đứng dậy đi, đứng dậy rồi mình nói chuyện." y bối rối.

"Anh, anh ta không muốn Khởi yêu Kim Tại Hưởng, bọn họ đã không còn gì nữa rồi, tại sao cứ phải hành hạ Khởi như vậy? Mân Doãn Khởi sẽ chết mất!" Kim Diệu Huyền ngồi bệt trên sàn ôm đùi, vùi mặt vào hai tay.

"Mân Doãn Khởi cậu ấy lại làm sao?!"

"Anh ấy lúc làm nhiệm vụ bị tấn công, hiện tại... trở thành người thực vật." Kim Diệu Huyền chua chát nói. Phác Chí Mẵn lặng người, thực sự y không hề biết một chuyện gì. Kể từ lúc đó, Tuấn Chung Quốc chẳng còn tới đây nữa.

Mối quan hệ giữa y và Kim Diệu Huyền bắt đầu từ mười mấy năm trước. Kim Diệu Huyền trước là Mân Yến Chi, là em gái Mân Doãn Khởi, là đứa trẻ bị Tần Hải vứt ra bãi rác. Kim Diệu Huyền tỉnh dậy giữa bãi rác, khi ấy em chỉ là đứa trẻ, giữa đêm mưa rào ở một nơi xa lại em chỉ biết đi lang thang khóc nức nở gọi tên anh trai. Kim Diệu Huyền ngất đi giữa đường, được cứu bởi một gia đình nghèo vợ chồng tuổi đã cao mà chẳng có lấy một người con, chẳng bao lâu sau đều qua đời, Kim Diệu Huyền thành trẻ vô gia cư sống chui lủi nơi đầu đường xó chợ, ăn cắt vặt qua ngày. Cuộc sống cứ như vậy trôi đi, hôm nào may mắn thì được một bữa no, hôm nào đen thì bị đánh cho một trận.

Kim Diệu Huyền sau khi được cứu liền sốt nặng, mọi thứ đều mơ hồ, chỉ nhớ anh trai Mân Doãn Khởi, nhớ mình đã bị một tên cầm thú vấy bẩn, cô sống khép kín, có dấu hiệu của bệnh trầm cảm. Cô cứ mãi an phận sống chui lủi như thế, cho đến một ngày Kim Diệu Huyền móc túi Phác Chí Mẫn, bị y bắt được, song được y âm thầm giúp đỡ, sau bộc lộ dị năng, gia nhập TS từ sớm, luôn giữ mối quan hệ thân thiết với Phác Chí Mẫn.

Mặc dù mọi thứ đều mơ hồ, nhưng Kim Diệu Huyền lại nhận ra Mân Doãn Khởi ngay từ lần đầu tiên đụng mặt ở trước toà chính. Cô quá đỗi bất ngờ, chỉ muốn hét lên và ôm chặt y, nhưng một trận chua xót ập đến, những kí ức đau thương đều đổ về, hơn nữa Mân Doãn Khởi dường như cũng không nhận ra mình, Kim Diệu Huyền chỉ mỉm cười với y, đem toàn bộ chua xót giấu vào lòng.

Sau mọi chuyện xảy ra giữa Kim Tại Hưởng và Mân Doãn Khởi cô đều biết. Cả chuyện Tuấn Chung Quốc động tay chân với Mân Doãn Khởi cô cũng biết. Nhưng không có bằng chứng buộc tội hắn, cô đối đầu không nổi, chỉ đành cầu xin Phác Chí Mẫn. Khi Mân Doãn Khởi đau khổ tột cùng vì sự nhẫn tâm của Kim Tại Hưởng, chính cô đã tới cầu xin Phác Chí Mẫn sử dụng dị năng một lần nữa lên Mân Doãn Khởi, khiến y tạm quên đi, tạm buông xuống những tình cảm sâu đậm dành cho Kim Tại Hưởng, cho nên, Mân Doãn Khởi mới trở nên dửng dưng lạ thường như chưa từng có đoạn tình cảm ấy. Cô không muốn anh trai mình cuốn vào những chuyện rắc rối như vậy. Kim Tại Hưởng không phải người bình thường, tốt nhất là đừng dính líu đến gã, để y quên đi tình cảm của mình, như vậy là tốt nhất. 

Tưởng như mọi thứ đã kết thúc, Mân Doãn Khởi và Kim Tại Hưởng chẳng còn chút liên hệ nào, ai ngờ Kim Tại Hưởng lại đột nhiên trở về, người đầu tiên muốn tìm gặp là Mân Doãn Khởi, chẳng rõ là vì dị năng của Phác Chí Mẫn tác động lên gã đã yếu dần, hay bản thân gã muốn như vậy, nhưng điều đó đã vô tình khiến Tuấn Chung Quốc không thể chịu nổi, dù sao hắn cũng tương tư Kim Tại Hưởng lâu như vậy, bản thân hắn đã quá cuồng si một người không yêu mình. Kẻ mù quáng vì tình, tàn độc như hắn có điều gì không thể làm ra chứ?

Kim Diệu Huyền biết rõ người đứng sau cuộc tấn công lần này là ai, nhưng vẫn là chẳng làm gì được.

Cầu xin Phác Chí Mẫn, là cách duy nhất mà cô có thể làm!

18022021
ji

———
toii cũng méo biết cảm hứng đâu ra mà toii đột nhiên chăm chỉ vầy nữa😢
2 giờ sáng rồi mọi người ạ
chúc mọi người ngủ ngon, toai ngủ đâyyy
fic càng ngày càng tiết lộ nhiều chuyện ha, rắc rối ha? các cô thích kết thúc sớm khôm nèo🌝🌝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net