NGƯỜI ĐÓNG THẾ VAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà quản gia Hyoyeon cứ chặm chặm nước mắt. Taeyeon phải lên tiếng an ủi:

“Không sao đâu bác Hyoyeon. Bác đã làm hết sức rồi. Chỉ là bọn họ đợt này đã nắm kỹ hành tung của chúng ta nên mới qua mặt được”

Kim Bum lắc lắc đầu:

“Không ngờ kế hoạch kín kẽ thế mà vẫn bị phát hiện và đánh tráo ngay trước mặt nhà ảo thuật của chúng ta”

Taeyeon lừ mắt với Kim Bum, làm anh ta sực nhớ là mình đã lỡ lời. Cũng may là bà Hyoyeon mải lo thút thít nên không để ý. TaeWoo tặc lưỡi:

“Ngay cả tôi cũng không nhận ra bác Hyoyeon khi đóng thế vai Tiffany, nhưng không ngờ cũng có phe lại dùng nhân thân của Kim đại tiểu thư để lừa bác ấy. Cô ấy là ai thế nhỉ?”

“Có thể nói đó cũng là một người quen với chúng ta” Taeyeon trầm ngâm “vì bác Hyoyeon đã ở bên cạnh tôi bấy lâu nay nhưng lại không thể nhận ra được sơ hở của kẻ giả mạo thì người đó phải hết sức quen thuộc tính cách, cử chỉ của tôi thì mới có thể lừa được bác ấy…”

“Đại tiểu thư… hix hix” Bác Hyoyeon góp lời, giọng còn nghẹn nước mắt “đúng là người đó không hề có sơ sót. Dù lúc đó, tôi cho nổ hai viên khói đặc nhưng tôi vẫn có thể quan sát rõ ràng mọi người. Người đóng vai của đại tiểu thư ngay cả thần thái và giọng nói trầm trầm cũng bắt chước được…”

“Chẳng lẽ có nội gián? Kế hoạch được chúng ta bàn thảo qua hệ thống dự phòng và chỉ trước khi hành động 1 ngày, đại tiểu thư mới cho mọi người biết chính xác vị trí của mọi người. Nhưng tại sao họ lại biết?” Kim Bum suy đoán

Taeyeon nhếch mép “chúng ta sử dụng hệ thống dự phòng vì sợ có người biết kế hoạch, nhưng cũng không có nghĩa là họ không thể đoán ra thủ đoạn của chúng ta. Nhất là sau vụ bức tượng ở Hà Lan. Vả lại, những người thân tín trong giang hồ đều biết Kim gia có một nhà ảo thuật rất nổi tiếng...”

“đại tiểu thư, bây giờ chúng ta sẽ tính sao?”

“Im lặng thôi. Kẻ trộm viên ngọc trước sau cũng phải ra mặt, bởi họ cũng cần phải giao dịch. Tuy nhiên, theo tình hình hiện tại thì rất có thể Siwon và cảnh sát sẽ ra tay…”

“Đại tiểu thư nghĩ là cảnh sát định tóm gọn chúng ta sao?”

Taeyeon gật đầu “nếu không thì không thể nào có mặt tại hiện trường nhanh đến thế?! Chắc chắn là có tay trong”

“Đại tiểu thư có nghi ngờ ai không?” Kim Bum dọ hỏi

Taeyeon lắc đầu, dù trong đầu cô thấp thoáng hình ảnh của một số người “không nên suy đoán lung tung. Chỉ làm cho chúng ta nhức đầu thêm”

“À, đại tiểu thư…” Bà quản gia sực nhớ liền nói “trước đây đã từng có người giả dạng tiểu thư rất giống, đến nổi đánh lừa được cả tôi. Vả lại, người đó còn được đích thân tôi chỉ dạy. Nhưng mà…” Bà Hyoyeon lắc lắc đầu “không thể nào…”

Kim Bum và TaeWoo hỏi dồn “bác nghĩ là ai?”

“Là… là…” Bác Hyoyeon ngập ngừng “là Sooyeon tiểu thư… nhưng mà cô ấy…”

Gương mặt của Taeyeon rúm lại, vẻ đau đớn. Cả ba nhận thấy phản ứng của đại tiểu thư nên liền im bặt. Taeyeon rất lâu sau mới phẩy tay, giọng chùn xuống:

“Cô ấy đã chết lâu rồi… sau này đừng nhắc lại nữa”

Cả ba nhìn nhau rồi lặng lẽ cúi chào đi ra. Taeyeon thừ người ra. Đúng là trong đầu cô cũng thoáng qua suy nghĩ đó. Trên đời này nếu có ai đó cải trang thành cô mà không bị phát hiện ra, thì chỉ có thể là Sooyeon. Nhưng… Taeyeon siết chặt nắm tay của mình, cắn môi ghìm nén lại sự xúc động. Sooyeon của cô đã vĩnh viễn không còn nữa.

Shindong mân mê viên đá, miệng khẽ cười:

“Em quả thật thông minh. Tại sao lại có thể nghĩ ra kế hoạch này được vậy Jessica?”

Cô gái tóc vàng mệt mỏi trả lời:

“Vì em nghĩ bọn họ sẽ sử dụng lại cách này để lừa chúng ta. Còn nhớ đợt trước, khi ở Hà Lan về, em nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra được họ đã lừa chúng ta cách nào. Cho tới khi em phát hiện cuốn passport của bà Hyoyeon để quên ở phòng khách. Trong đó có visa Hà Lan, trùng với thời điểm chúng ta ở đó. Do vậy, em chỉ tương kế tựu kế thôi”

“Ha ha… chắc là Kim đại tiểu thư đang tức lồng lộn lên. Họ không ngờ lại bị gậy ông đập lưng ông. Em quả thật là một bộ óc siêu phàm.  Anh cứ tưởng em sẽ ngắt chuông báo động rồi ra tay bẻ khóa hệ thống phòng vệ bằng tia hồng ngoại chứ không ngờ…”

“Ban đầu em cũng tính là thế. Nhưng khi quan sát thì thấy không ổn. Sảnh quá đông người. Cho dù em di chuyển đến và lấy được cũng khó mà chen ra khỏi. Cũng như Siwon đã lắp thêm hệ thống dò thân nhiên phía ngoài càng khó để thoát ra. Vì thế em suy đoán xem Taeyeon lần này sẽ cho người giả dạng ai… và theo vệ tinh theo dõi được, trong vài tuần gần đây, Taeyeon đã thiết lập một chế độ tập thể dục giảm cân cấp tốc cho bà Hyoyeon, nên em đoán bác ấy sẽ giả ra một người mà có thể đi lại thoải mái ở biệt thự đó… người đó chẳng phải Tiffany sao?”

Shindong cười hăng hắc “kế hoạch của em làm cả anh cũng bất ngờ. Nhưng đáng tiếc, từ đó đến giờ em chưa bao giờ chịu sát cánh với anh để quản lý địa bàn này. Nếu không, tiếng tăm của em tuyệt không thua kém bất cứ ai”

Jessica lắc đầu:

“Em không muốn dấn thân vào cuộc sống của thế giới của anh. Chẳng qua…” Jessica thở dài “hai mẹ con em nợ anh mạng sống này nên em mới giúp anh một số việc. Em không muốn Seohyun nó sống trong sự sợ hãi và nguy hiểm thế này”

Shindong cười:

“Anh biết rồi. Anh đã hứa cho em gặp lại con bé. Chỉ cần viên đá này gặp được chủ nhân trong nay mai, thì em sẽ có thể bình an rời khỏi Hàn Quốc”

Shindong đứng dậy, đi đến bên Jessica, đặt lên trán cô một nụ hôn. Không hiểu sao, cô rùng mình. Shindong dường như nhận ra được phản ứng nhẹ đó, hắn hơi cau mày, nhưng rồi cũng bước ra khỏi phòng.

Jessica ôm đầu gục xuống. Taeyeon, xin lỗi Taeyeon…

Jeon Chi vò đầu bức tai:

“Không hiểu sao mà viên đá có thể biến mất. Ai đã đóng giả ra Kim Taeyeon đó, cuỗm mất chiếc xe của cảnh sát rồi chạy ra phía xa lộ? Chúng ta cứ nghĩ sẽ bắt quả tang Kim Taeyeon ra tay, từ đó trấn át được khu Tây Seoul, nhưng không ngờ giờ bị tên Siwon lôi cả vào vụ này…”

Yoona cau mày “nhưng theo quan sát thì Kim Taeyeon còn lại mới giống đại tiểu thư hơn, vì tôi nhớ Kim tiểu thư luôn đeo trên người một sợi dây chuyền bằng bạc. Nó là một vật rất quan trọng của cô ấy. Cô gái giả dạng lên xe chạy đi, trên cổ không có đeo sợi dây chuyền như thế”

Đội trưởng Jang cũng thở dài:

“Hai người thu xếp lấy lời khai, tôi phải trình báo việc này với cấp trên. Ai mà không biết thị trưởng Chang có quan hệ tốt với cái tên Siwon này chứ. Cũng cần có kế hoạch để theo dõi từng bước đi của bọn chúng. Viên đá đó sẽ còn gây ra những rắc rối dài dài… haizzz”

Jeon Chi quay sang Yoona:

“Tạm thời cô theo sát Kim tiểu thư. Cô chưa bị phát hiện nên hãy cứ trở về bên cô ấy. Tôi sẽ cho người theo dõi động tĩnh của Siwon, hi vọng sẽ biết được chút tin tức”

Cả ba nhìn nhau rồi ngao ngán tản đi.

Siwon trợn mắt nhìn tên cận vệ rồi đột nhiên hắn tung một cú đá và hạ bàn tên đó, làm hắn gập người xuống vì đau đớn.

“Khốn khiếp, mày quản lý kiểu gì vậy? để cho cả đám giang hồ vào đây ngang nhiên cuỗm đi viên đá quý mà lại nói là không truy ra ai??? Mày chán sống rồi phải không? Hả? hả? hả???”

Mỗi tiếng “Hả” là một cú đấm như trời giáng vào tên quản lý an ninh của biệt thự. Tên đó chỉ biết cúi đầu chịu đựng. Máu mũi, máu miệng trào ra nhưng hắn không dám rên rỉ một tiếng. Siwon bước tới chiếc ghế bành, ngồi phịch xuống thở dốc. Hai hàng cận vệ đứng xung quanh như ngừng thở, sợ bị ông chủ nổi xung thiên chém không thương tiếc. Siwon chỉ mặt tên quản lý an ninh, gầm gừ:

“Mày kiểm tra lại các camera của tòa nhà xem tên nào lớn gan dám chơi trò đó với tao. Mày mà không phát hiện ra điều gì thì liệu mà về hốt xác cả nhà mày đi”

“Dạ, đại ca…” Tên quản lý quỳ mọp xuống không phải vì đau mà vì run rẩy. Ai chứ Siwon có thể giết cả nhà của hắn mà không sợ bị cảnh sát điều tra ra. Dưới trướng của hắn có hàng trăm tên đàn em sẵn sàng ngồi tù hoặc chịu chết thay. Hắn cũng là một trong số đó.

“Jay Kim” Siwon hét lớn

“Dạ” một tên ốm ốm, gương mặt xương xẩu vội chạy ra cúi đầu

“Mày gọi thằng Kwon đến đây cho tao. Tao xem thử đứa nào dám động đến viên đá đó”

“Đại ca” Tên Jay láo liêng “em nghe nói lão có bản đồ trong tay”

“Vậy sao?” Tên Siwon quắc mắt “hừ… vậy thì lôi lão cùng với bản đồ đó tới đây. Ngay bây giờ”

“Nhưng mà… lão Kwon núp bóng của tên Park Ji Jung…”

“rầm” Siwon đạp mạnh cái ghế, đứng lên, xỉ mặt Jay:

“Tên Park Ji Jung là cái thá gì. Nếu nó dám hó hé, mày lôi xác của nó về đây cho tao”

“Dạ… dạ…” Tên Jay gật gật. Hắn biết đại ca của hắn đang điên tiết, chuyện gì cũng có thể làm. Tốt nhất là im lặng thôi.

“Reng…”

Tên thân cận đang đứng gần điện thoại vội nhấc máy. Hắn đưa máy cho Siwon “là điện thoại của tiểu thư Tiffany

“Vậy sao?” Siwon dịu giọng “đưa máy đây”

Không cần nói thì cả đám tay chân đồng loạt thở phào. Họ thầm cám ơn cú điện thoại đó đã làm thay đổi thái độ của đại ca mình.

“Đại tiểu thư… hắn… hắn… đã nhớ lại” Kim Bum nhảy sổ vào phòng Taeyeon mà không kịp gõ cửa, hổn hển nói

Taeyeon ngạc nhiên “Ai?”

“Là YoungMin, hắn đã nhớ lại được… hắn nhớ lại vụ việc của 5 năm về trước”

Taeyeon đứng bật dậy, lao người đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net