NHỮNG MỐI NGHI NGỜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Bum có vẻ khá căng thẳng. Anh chốc chốc lại liếc nhìn đại tiểu thư để xem phản ứng.

Taeyeon hơi ngã người vào thành ghế, trầm tư. Cô hít một hơi thật sâu rồi mới bắt đầu.

“Vậy là Heechul vô can sao?”

“Dạ. Trước đó Heechul vì có việc phải sang Trung Quốc nên giao mọi việc ở đây cho Dong Gun. Lúc chúng ta liên hệ với Heechul thì hắn vẫn ok nhưng không báo cho chúng ta là Dong Gun là người phụ trách. Ngoài ra khoảng hai tuần trước, có một số tiền từ một tài khoản nước ngoài đã chuyển cho Dong Gun gần 300,000 usd. Tên Dong Gun này chắc chán sống rồi”

“phải có ai đó làm chủ thì hắn mới dám tráo số hàng đó. Vì vận chuyển, tráo hàng vỏn vẹn trong một ngày thì phải dùng sức của rất nhiều người”

Cô dừng một chút rồi hỏi tiếp:

“cảnh sát có liên quan đến vụ này không?”

“Theo người mình điều tra được thì vụ này cảnh sát vô can. Vì trước đó có người mật báo nên họ mới kịp thời bố ráp”

“Ừm. Dong Gun cũng không phải là người báo tin cho cảnh sát. Hắn đã có thể tráo lô hàng thì chắc cũng phải có cách đưa hàng đi. Kẻ báo cho cảnh sát là kẻ khác. Kẻ này trù tính rất sâu xa nên khả năng là một trong những tay đang cạnh tranh thị phần này của ta. Cho người moi tin từ cảnh sát xem. Và xem lại các băng hội khác, coi tên nào dạo gần đây im hơi lặng tiếng thì cho người tìm hiểu hết đi”

“Dạ? Sao lại là những người im hơi lặng tiếng?” Kim Bum ngạc nhiên

Taeyeon nhếch mép “có tật giật mình mà. Ai không biết giới săn đồ cổ thường tập trung vào thời điểm này để tìm hàng chất. Người trong giới lại càng phải bận rộn hơn. Chỉ có những kẻ đang muốn che dấu sự bất thường, mới phải lặng im như thế”

Kim Bum nhìn đại tiểu thư với cặp mắt ngưỡng mộ hết mức. Đi theo đại tiểu thư bấy lâu, anh chưa bao giờ thôi ngạc nhiên về những suy tính của cô chủ mình.

Anh chào đại tiểu thư rồi đi ra. Nhưng lại quay lại, hạ giọng:

“Đại tiểu thư, dạo gần đây chúng ta phát hiện có tín hiệu thu sóng trong khu vực này.”

Taeyeon nhướng mày “Vậy sao? Đã xem xét kỹ chưa?”

“Dạ, đã cho người kiểm tra rất kỹ, nhưng vẫn chưa phát hiện điều gì khả nghi. Chỉ sợ có người muốn nghe ngóng”

Taeyeon ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “cứ từ từ tra xét. Điều cần thiết là bảo vệ an ninh cho thật nghiêm ngặt”

“Dạ”

Taeyeon lịch sự bắt tay và cúi chào thị trưởng Chang. Ông ta hồ hởi:

“Ui chao, ta thấy cháu ngày càng lợi hại, hơn hẳn Tayang”

“Bác quá khen ạ thưa thị trưởng”

“Vào đi. Bác gái vừa đi siêu thị. Trưa nay, bác ấy sẽ đãi chúng ta món sườn bê nướng. Chắc cháu sẽ thích”

“Cháu cám ơn ạ. Thưa thị trưởng, khi bảo lãnh lô hàng đó cho cháu, bác có thấy điều gì khả nghi không ạ?”

Thị trưởng Chang nhíu mày suy nghĩ “cũng không có gì đặc biệt. Ta chỉ làm việc với cục phó hải quan Lee Soo Man thôi. Nhưng không hiểu sao mọi việc lại ra như thế”

Taeyeon suy tư. Thị trưởng Chang đặt tay lên vai, chép miệng:

“Chuyến này thiệt hại không ít đúng không Taeyeon? Mớ đồ cổ đó chắc cũng phải vài chục triệu đô…”

Ánh mắt Taeyeon chợt lóe lên nhưng nhanh chóng biến mất. Cô cười cười:

“Tiền có thể kiếm lại được thưa thị trưởng. Vụ này tuy thiệt hại nhưng ít nhất cũng chắc chắn là bên cháu có nội gian. Giờ phải tìm ra kẻ đó. Chứ nếu không, mấy chuyến hàng có giá trị hơn mấy chục lần sắp tới sẽ phải thiệt hại nặng nề hơn nữa”

Thị trưởng Chang lập tức ngồi thẳng lên, ngạc nhiên:

“Thế sao?”

“Vâng thưa thị trưởng. Mà cháu chợt nhớ ra, cháu có hẹn với một công ty đối tác trong một giờ nữa. Chắc là món thịt nướng này cháu sẽ hẹn lần sau ạ”

Chang thị trưởng tiếc rẻ:

“Tiếc quá. Bác gái mong gặp cháu lắm. Cả con bé Windy nữa”

Taeyeon vừa cúi chào, vừa trả lời:

“Cháu cũng vậy. Nhờ thị trưởng gửi lời hỏi thăm của cháu tới bác gái và Windy nhé”

“Ừ. Có việc gì thì cháu cứ gọi cho ta”

“Dạ”

Chiếc Lexus đậu cách chỗ Taeyeon chừng chục mét. Cô đang đứng trước sông Hàn lộng gió. Những lúc cần suy nghĩ, cô thường đến đây để tập trung hơn, và cũng để thư thái hơn.

Kim Bum bước tới:

“Đại tiểu thư, đã đến giờ hẹn rồi ạ”

“Hẹn gì?” Taeyeon bị cắt đứt dòng suy nghĩ, liền cau có “Không phải chỗ Thị trưởng là chỗ cuối cùng sao?”

Kim Bum lúng túng “Còn một cái hẹn nữa. Cô có hẹn với mẹ con tiểu thư Jessica”

“À…” Taeyeon vỗ trán “đúng rồi. Cám ơn anh”

Kim Bum tủm tỉm cười, đi trước mở cửa cho đại tiểu thư. Anh lờ mờ cảm nhận được tình cảm mà đại tiểu thư của mình dành cho con bé. Có lẽ, con bé có thể làm đại tiểu thư vui hơn thời gian trước.

“Bà Hyoyeon, Seohyun đâu?” Taeyeon vừa vào nhà lập tức hỏi ngay

Bà Hyoyoen càm ràm “Đại tiểu thư hứa với con bé 7g mà giờ đã gần 9g rồi. Nó thay đồ chờ đại tiểu thư hư gần hai tiếng, ngủ gục luôn nên mẹ nó bế nó lên phòng rồi”

Taeyeon áy náy “Để tôi lên xem sao” rồi cô vội vàng bước lên cầu thang. Bà Hyoyeon hơi bất ngờ vì bà biết mấy năm qua, Taeyeon chưa từng đặt chân vào căn phòng đó.

“Con bé ngủ rồi sao?”

Jessica giật mình. Taeyeon đã đứng ở cửa phòng. Lúc nãy cô quên khóa cửa. Cô nói nhỏ:

“Dỗ mãi nó mới chịu ngủ”

Taeyeon ngập ngừng rất lâu, rồi đẩy cửa bước vào. Cô muốn nhìn gương mặt bé bỏng của Seohyun.

Jessica nhìn Taeyeon cảm kích vì cô đã bước chân vào. Cô thừa hiểu căn phòng này nó ám ảnh Taeyeon như thế nào.

Taeyeon ngồi xuống mép giường, đối diện với Sica, nhìn đứa bé đang say giấc mà trong lòng cảm thấy hối hận. Cô thì thầm vào tai nó: “Xin lỗi Seohyun, cô quên mất”

Jessica trả lời thay “không có gì đâu. Con bé mau quên lắm”

Taeyeon gật đầu tỏ vẻ cảm ơn vì Jessica không trách cô. Taeyeo hôn lên trán con bé rồi đứng lên. Jessica vội nói:

“Tôi có xem qua các bản kế hoạch. Tôi muốn trao đổi với Taeyeon một chút được không?”

Taeyeon gật đầu. Cả hai rón rén khép cửa phòng lại, xuống lầu.

Bà Hyoyeon liền hỏi:

“Đại tiểu thư, tôi dọn cơm cho cô luôn nhé. Tiểu thư Jessica cũng chưa ăn tối”

Taeyeon áy náy “Cô chưa ăn sao Jessica?”

“À, vì lúc chiều tôi không thấy đói” Jessica chối liền. Chẳng lẽ cô nói là cô muốn đợi Taeyeon về ăn chung?

Taeyeon liền trả lời “Bác Hyoyeon cứ dọn cho tôi rồi đi ngủ đi. Sáng mai dọn dẹp cũng được”

Không khí thật ngượng ngập. Hai người im lặng ăn không nói với nhau câu nào. Lát sau, Jessica đành lên tiếng:

“Cô thường im lặng như thế này trong lúc ăn sao Taeyeon?”

Taeyeon ngừng đũa, nhìn lên “Xin lỗi. Vì bình thường tôi chỉ ăn một mình”

Jessica hối hận liền với câu hỏi vừa rồi. Cô quên là Taeyeon chỉ có một mình. Miếng cơm trong miệng đắng ngắt. Cô ấp úng:

“Xin lỗi, tôi không cố ý hỏi thế”

“Không sao” Taeyeon đáp gọn. Như thấy mình thiếu lịch sự, cô nói thêm “tôi vui vì cô đã ngồi ăn chung thế này”

Jessica cảm nhận được sự cô quạnh của Taeyeon. Cô nghĩ đến việc Taeyeon ngồi lặng lẽ ăn một mình trong căn nhà lớn này, chỉ nghĩ thôi cũng thấy buồn cho cô ấy.

“Cô thấy kế hoạch của New Century thế nào?” Taeyeon bắt chuyện “Cứ bàn luôn ở đây đi”

“À…” Jessica chống đũa, nhìn Taeyeon nói “Cũng không tồi. Chỉ có tôi nghĩ thời điểm họ đưa ra để launching sản phẩm khá trễ. Nên là hai tuần trước thời điểm đó là tốt nhất”

“Tại sao?” Taeyeon cũng dừng đũa

“Bởi vì tháng chín là mùa cao điểm du lịch và lễ hội. Và cũng do các chương trình khuyến mãi truyền thống của các hãng hàng không. Do đó, cần chuẩn bị mọi thứ trước tháng chín, cụ thể là một hai tuần trước đó hàng phải có sẵn tại các cửa hàng trọng điểm, để đến táng chín khi ra mắt bộ sưu tập thời trang mới thì hàng đã sẵn để trưng lên kệ”

“Như vậy, có nghĩa là thiết kế và sản xuất phải bắt đầu ngay bây giờ thì mới kịp?”

“Đúng vậy” Jessica gật đầu “Nếu bản thiết kế không quá cầu kỳ thì việc sản xuất sẽ không quá mất thời gian. Nhưng, tôi nghĩ, bây giờ mọi người đều muốn sở hữu một sản phẩm không đụng hàng, nên cô nên sản xuất limited một số sản phẩm nổi trội nhất”

“Vì sở hữu một sản phẩm limited, khách hàng sẽ cảm thấy giá trị của món đồ tăng gấp đôi đúng không? Taeyeon hỏi lại

“Chính xác. Đó là cách mà LV, Chanel đã làm, để khách hàng cảm thấy hãnh diện khi mình là một trong những người khách may mắn đó”

Taeyeon gật gật “Ý kiến không tồi. Nhưng việc giới hạn sản xuất sẽ ảnh hưởng doanh thu…”

“Không sao” Jessica quả quyết “bởi vì giá trị của thương hiệu chúng ta sẽ có thể đẩy cao hơn, thuận lợi hơn cho các đợt hàng sau đó”

“cô quả thật làm tôi ngạc nhiên Jessica” Taeyeon bật thốt “Cô rất giỏi nhìn thị trường”

Jessica cười “chỉ là tôi đam mê thiết kế hơn kinh doanh. Chứ nếu không tôi đã tự mình bán sản phẩm mình thiết kế rồi”

Giọng Taeyeon chùn xuống “Được theo đuổi ước mơ của mình, đó là một niềm hạnh phúc”

Jessica dọn dẹp bàn ăn, vừa nói “Ước mơ của cô là gì Taeyeon?”

Taeyeon không đáp. Jessica đặt hai ly nước ép xuống bàn, nói tiếp:

“Tôi nghĩ nếu cô không theo đuổi kinh doanh, thì cô sẽ là một họa sĩ lớn”

Taeyeon kinh ngạc “Sao cô nghĩ vậy?”

Jessica hơi lúng túng “vì tôi thấy một số bức vẽ trong căn phòng của… à… của Sooyeon. Bà Hyoyeon nói đó là cô vẽ cho cô ấy”

Taeyeon sầm mặt lại làm Jessica hoảng hốt. Taeyeon đứng lên, đi loạng choạng về phía cầu thang. Jessica cũng đứng lên, nói với theo:

“Sooyeon nếu biết cô cứ thế này, cô ấy sẽ không thể thanh thản ra đi được”

“Cái gì?” Taeyeon quay phắt lại nhìn cô giận dữ “Cô không được nhắc tới tên cô ấy trước mặt tôi”

“Tại sao?” Jessica cũng sấn tới “cô nghĩ cô cứ mãi khư khư giữ lại ký ức về cô ấy là cách cô yêu cô ấy sao? Cô nghĩ việc cô luôn dằn vặt mình là cách cô đáp trả tình yêu của cô ấy sao? Hãy nhớ là cô ấy đã dùng tính mạng của cô ấy để cho cô được sống. Thì ít nhất, cô phải sống theo cách mà cô ấy muốn chứ?”

Taeyeon đứng sững lại. Hai bàn tay nắm chặt. Jessica nhìn thấy nỗi đau đớn hiện lên trong ánh mắt Taeyeon. Cô cũng hơi hối hận về những gì mình vừa nói. Chẳng hiểu sao cô lại thốt ra những lời đó. Chỉ biết là cô cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy sự cô đơn của con người trước mặt. Taeyeon lắp bắp:

“Cô… cô…” cô ấy vịn vào cầu thang, từ từ rũ xuống. Jessica vội bước tới, giọng hết sức rắn rỏi:

“Cô cần đứng lên và sống vui vẻ theo cái cách mà cô ấy đã sống. Có như thế mới đáp lại được sự hi sinh của cô ấy”

Taeyeon lắc đầu, ôm mặt gục xuống “tôi… tôi không thể…”

Jessica quỳ xuống trước mặt cô ấy.

Con người cứng rắn và trông lạnh lùng đó đang cắn chặt môi nén tiếng khóc. Tiếng nấc cũng khô khốc như nỗi đau đớn mà cô ấy phải gánh chịu trong suốt những năm qua. Jessica rướn người lên, kéo cô ấy dựa vào lòng mình. Thân thể mảnh mai đó như không còn sức chịu đựng đã đổ ập vào cô. Và tiếng khóc đã bật ra, xót xa. Đôi vai Taeyeon run lên từng chập. Jessica vuốt ve mái tóc của con người nhỏ bé đó, dịu dàng như một người mẹ “Khóc đi Taeyeon. Hãy khóc đi, một lần này thôi”

Sở chỉ huy, ban chuyên án.

Đội trưởng Jeon Chi xem đi xem lại tin nhắn gửi từ Champagne “mục tiêu đã gặp nhân vật vip. Xuất hiện hai nhân tố mới. Dự báo chuyến du lịch đang được chuẩn bị, khởi hành vào tháng sau. Xin chỉ thị”

Anh lập tức hồi đáp “Yêu cầu xác định tọa độ lên tàu. Hướng dẫn viên sẽ liên lạc sớm”

Đông Seoul.

Shindong cười khùng khục “Con bé này đúng là có tài. Mới ra tay đã tiếp cận được Kim Taeyeon. Màn kịch hay sắp bắt đầu rồi Kim Taeyeon haha haha”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net