Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Anh đi đây

Jaejoong nói khi đứng cạnh tôi ở cửa sổ, mắt anh nhìn xuống đường nơi chiếc ô tô của Yunho đang đỗ. Tôi không nói gì, lẳng lặng gật đầu. Jaejoong hôn nhẹ lên tóc tôi.

_Anh sẽ trở lại. Anh hứa.

Tôi nhìn bóng Jaejoong khuất sau cánh cửa, bất giác thở dài. Chúng tôi gặp nhau chưa đến năm phút. Tôi ngán ngẩm nhìn căn phòng bừa bãi những bức thư nhàu nát thì Yunho tông cửa phòng. Tôi đứng đờ không biết phản ứng thế nào mặc dù cánh cửa chỉ còn dính lỏng lẻo trên bản lề. Yunho chưa bao giờ cư xử thô lỗ như thế. Yunho thô bạo kéo tôi ra khỏi nhà. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, gằng tay ra khỏi Yunho.

_Hyung kéo em đi đâu vậy?

Yunho nghiến răng

_Đi tìm Jaejoong, Yoochun, Junsu

Nghe đến đây tôi càng ngạc nhiên hơn

_Tại sao? Em không hiểu

Yunho ném điện thoại vào người tôi. Tôi hờ hững đưa điện thoại lên coi, trong khi bản thân vẫn đang bị lôi xềnh xệch xuống lầu. Với từng câu chữ xuất hiện, tôi thấy thân thể rụng rời.

“ Bọn tớ sẽ làm rõ ràng mọi chuyện trong hôm nay. Dù có phải đổ máu. Xin lỗi cậu Yunho. Kí tên : Yoochun”


Giờ thì không cần lôi kéo nữa, tôi chạy trối chết xuống nhà. Bên ngoài con đường chật kín người, xe trên đường rất đông. Trụ sở công ty cách căn hộ của chúng tôi vài căn phố. Tuy không xa nhưng tôi nhìn dáo dác vẫn không thấy bóng dáng của Jaejoong. Lúc gấp gáp con người tôi chẳng suy nghĩ được gì, chỉ biết chạy thật nhanh qua những con phố để đuổi kịp Jaejoong mà không nghĩ rằng có lẽ anh ấy đã lên ô tô đi mất. Tôi đứng thở dốc trước cửa công ty, trán tấm tấm mồ hôi giữa tiết trời lạnh giá. Tôi chạy như điên về phía phòng giám đốc, không suy nghĩ mà tông thẳng vào trong. Bắt gặp sự có mặt của tôi, mọi người đột nhiên im lặng. Yoochun hyung và Junsu hyung nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên nhưng cũng rất thân thương. Họ cùng một lúc nhìn tôi như thế, khiến lòng tôi thổn thức phần nào. Chỉ có Jaejoong là không nhìn tôi. Anh ấy vẫn quay mặt về phía giám đốc, lòng bàn tay nắm chặt.

_Ai cho phép cậu vào đây, ra ngoài ngay - Giọng nói gay gắt của giám đốc làm tôi bừng tỉnh.

Tôi nắm chặt hai bàn tay

_Thưa giám đốc, tôi không thể đứng ngoài cuộc được nữa

Giám đốc hét lớn

_Đi ra


Yunho lúc này cũng đã vào phòng, anh kéo tôi về phía sau lưng mình. Giọng anh nhỏ nhưng dứt khoát

_Tôi nghĩ ngài nên có 1 lời giải thích

Giám đốc lúc này đã bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn rất đay nghiến

_Các cậu định làm loạn ở đây à? Còn cậu, Yunho, cậu đừng nghĩ mình có chức quyền ở đây nhé, chỉ có giám đốc điều hành mới có quyền, tôi có thể tống cổ 5 cậu vào tù đấy

Yunho không nói gì, chỉ có bàn tay là siết chặt thành hình nắm đấm

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Junsu hyung liền lên tiếng

_Mọi người bình tĩnh đi, chúng ta vẫn có thể hợp tác với nhau mà

_Hợp tác? – Jaejoong lên tiếng, anh ấy nói như hét_ Hợp tác thế quái nào mà họ làm cậu bị thương thế kia?

Bây giờ tôi mới để ý vết thương trên đầu Junsu hyung, nó được dán keo cá nhân trùng với màu da nên rất khó thấy

Junsu gãi đầu cười

_Tớ không sao mà

Đến lượt Yoochun nổi giận

_Không sao? Nếu không có tớ đẩy cậu ra, cậu đã bị chiếc xe đó tông chết rồi

Tôi bàng hoàng nhìn Yoochun

_Chuyện này là sao Hyung?

_Có 1 chiếc xe cố tình đâm vào Junsu, vào sau cái đêm biểu diễn của bọn anh, đêm đó bọn anh hát những bài hát cũ của chúng ta, và đêm đó Junsu cũng đăng bức hình đầy đủ 5 thành viên trên twitter của cậu ấy

Tôi dường như không tin vào tai mình, họ lái xe đâm vào Junsu chỉ vì anh ấy đăng 1 tấm ảnh ngày xưa sao?

 _Chúng tôi không báo cảnh sát vì không muốn 2 bên gặp rắc rối, hôm nay 3 chúng tôi đến đây để giải quyết dứt điểm mọi chuyện, nếu ông không giải thích rõ ràng thì…

_Đủ rồi Kim Jaejoong – Yunho hyung hét lớn_Cậu đang làm mọi chuyện phức tạp hơn đấy

_Haha, leader Yunho của chúng ta từ lúc nào trở thành kẻ luồn cúi thế này, không lẽ lời đồn là đúng, cậu là tay sai đắc lực của lão – Jaejoong đay nghiến

Tôi ngạc nhiên khi nghe cái cách Jaejoong nói với Yunho, anh ấy chưa bao giờ nói chuyện 1 cách đểu giả như vậy

Yunho không trả lời, anh đưa đôi mắt sắt như dao nhìn giám đốc

_Tôi nghĩ ngài nên suy nghĩ hành động của mình, đừng làm mọi chuyện đi quá xa, hãy nhớ thỏa thuận của chúng ta

_Jung Yunho – Yoochun hyung hét_ Không lẽ lời đồn là thật, nếu đúng như vậy thì thật là nhục nhã

_Không đúng, Yunho hyung không bao giờ làm vậy.

Nãy giờ quan sát trong im lặng bỗng dưng tôi bật nói thành tiếng, tôi bên vực Yunho hyung như 1 phản xạ


_Changmin, em đưa mọi người sang phòng kế bên chờ anh nhé. -Yunho nói nhẹ nhàng rồi đưa mắt nhìn Jaejoong

_Nếu cậu vẫn còn xem tớ là bạn, thì làm ơn, hãy để chuyện này cho tớ giải quyết nhé

Jaejoong không nói gì, chỉ lẳng lặng đi đến cánh cửa phòng chờ thông với phòng giám đốc. Yoochun, Junsu và tôi đi theo sau. Chúng tôi cùng ngồi trên chiếc ghế sofa dài, không ai nói với ai lời nào. Bất chợt Jaejoong nắm lấy tay tôi. Tôi tưởng như khoảnh khắc đã đóng băng khi hơi ấm nơi anh chạm được đến những ngón tay tôi. Là thật, chẳng phải mơ.

_Đó là lí do anh liều mình đến ký túc xá gặp em, anh sợ rằng chúng ta sẽ không được gặp nhau nữa, nhưng tại sao em biết mà chạy đến đây?

_Là tớ đã nhắn tin cho Yunho, tớ nghĩ cậu ấy và Changmin có quyền được biết – Yoochun nói

_Vậy cũng hay, Yunho chắc sẽ giải quyết được – Junsu tán thành

Hai người họ lúc nào cũng đồng lòng với nhau.

_Nhưng nếu Yunho là kẻ phản bội như lời đồn, chính cậu ấy là kẻ đã đẩy chúng ta vào bước đường cùng như thế này – Giọng Jaejoong nhỏ nhưng vang vọng khắp phòng và nó làm cho trái tim tôi đau nhói

_Từ lúc nào mà hyung lại tin vào những lời đồn? em tin tưởng tuyệt đối Yunho hyung– Tôi nói, đôi bàn tay đã nới lỏng ra từ lúc nào.

Jaejoong đứng phắt dậy

_Em đâu còn nhỏ nữa Changmin, hãy dùng đầu óc mình mà suy nghĩ đi, Yunho luôn có lý do để chống lại anh

Tôi cũng đứng phắt dậy

_Là lí do gì, hyung nói em nghe thử, Yunho hyung nhất quyết không phải là loại người đó

Jaejoong cười cay đắng

_Phải, có lẽ cậu ta là người chính trực trong công việc, nhưng trong tình cảm, cậu ta là 1 tên khốn

_Hyung nói gì, em không hiểu?

_Cậu ta thích em, Jung Yunho thích em đấy Changmin à, trước cả anh nữa, chính miệng cậu ta đã nói với anh lúc giám đốc phân công tụi anh là 1 couple trong nhóm

Từng chữ Jeajoong nói ra nhẹ tênh nhưng sao tôi thấy như tim mình đau như ai bóp nghẹt, càng lúc càng trĩu nặng xuống.

_Đó có phải là lý do Yunho cố gắng níu kéo nhóm hát với Changmin, dù biết thằng bé rất buồn khi phải xa cậu? – Junsu rụt rè nhìn Jaejoong

Không có ai lên tiếng, căn phòng bỗng chìm đắm trong sự im lặng đáng sợ. Vừa lúc đó giám đốc đẩy cửa bước vào, đi phía sau là Yunho hyung

_Các cậu đã bình tĩnh trở lại chưa? – Ông nhìn 1 lượt cả 3 người bọn họ_ Nãy giờ nói chuyện, Yunho có cho tôi 1 đề nghị. Hiện giờ cộng đồng fan của DBSK đang rất sôi sục, họ biểu tình khắp nơi đòi nhóm phải hợp nhất lại. Nhưng các cậu cũng đã biết, chuyện đó là không thể nào. Yunho là 1 người thông minh. – ông đưa mắt nhìn Yunho rồi tiếp tục_ Cậu ta đề nghị chúng ta sẽ tổ chức 1 đêm ca nhạc có đầy đủ 5 thành viên để tri ân fan. Chỉ 1 đêm thôi, rồi sao đó các cậu không được dính dáng gì đến DBSK của Yunho và Changmin nữa

_DBSK không phải của riêng 2 đứa tôi, DBSK là 1 nhóm 5 người. – Tôi hét lớn. Bỗng Jaejoong nắm tay tôi kéo lại

_Bình tĩnh nào Changmin

Đoạn quay sang giám đốc

_Chúng tôi đồng ý, với điều kiện ông không được nhúng tay vào hoạt động của JYJ nữa

_Tôi đồng ý. Các cậu nên về đi. Mọi chuyện về đêm biểu diễn tôi sẽ bảo trợ lý thảo luận với các cậu sau. Nhớ đi cửa sau đấy

Nói xong giám đốc trở về phòng của mình. Căn phòng chờ bây giờ chỉ còn 5 đứa tôi. Tâm trạng của mọi người cũng không khác là bao so với lúc giám đốc nói sẽ chính thức tan rã nhóm. Trong đôi mắt của họ, như có thứ gì đó thiếu mất, trầm lặng buồn thương. Phải chăng là dư âm của những cuộc chia li, nhấm nhẳng suốt cả tháng năm đằng đẵng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net