Chương 17: Chuẩn Bị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền ngồi ngẩn ngơ trong thư phòng, cuốn sách bị cầm ngược cũng không biết cứ thế lật qua lật không chút nhập tâm. Sau khi trốn khỏi vuốt của Phác Xán Liệt ban sáng, Biện Bạch Hiền liền tản bộ sang bên thư phòng đầy sách của Phác Xán Liệt mà ngày xưa y ao ước được đọc sách ở nơi này. 

"Làm sao vậy?" Phác Xán Liệt không biết đi đâu từ lúc rời giường giờ mới quay lại hỏi Biện Bạch Hiền. "Đang chờ ta sao?"

"Ai thèm chờ huynh chứ?" Biện Bạch Hiền quắc mắt. 

Ai, càng ngày càng hung dữ nha. Tiểu Hiền Hiền ngay xưa khóc đến tê tâm phế liệt nhào vào lòng hắn đâu mất rồi, sao giờ hở tí là xấu hổ hở tí là lườm hắn vậy nè. 

"Ta đau quá nha?" Phác Xán Liệt làm bộ ôm tim mặt đau khổ. 

Biện Bạch Hiền giật mình nhìn biểu cảm đang giằn vặt của Phác Xán Liệt, "Đau ở đâu?" Y lấy tay mình áp lên tay của Phác Xán Liệt đang bưng ngực trái lo lắng.

"Có phải tim có vấn đề gì không?" Biện Bạch Hiền áp tay vào một hồi mới biết mình bị hắn trêu thì mới giận dữ. "Phác Xán Liệt." Y gằn lên từng chữ. 

Phác Xán Liệt phá lên cười đầy nuông chiều, "Có tại hạ, Biện công tử có gì phân phó." 

"Huynh lại trêu ta." Biện Bạch Hiền quyết định không nói chuyện với Phác Xán Liệt nữa quay lại cầm cuốn sách lên tiếp tục giả bộ đọc. 

Cuốn sách ngay tức khắc bị bàn tay to lớn của Phác Xán Liệt giật lấy, lồng ngực ấm áp của hắn áp vào lưng y. "Cầm ngược sách rồi này." Vừa nói còn như vô tình mà cố ý thổ nhẹ vào cổ Biện Bạch Hiền khiến y nhột mà rụt cổ lại theo bản năng.

Biện Bạch Hiền ngượng đến chín mặt, máu nóng bốc tới đầu nóng bừng. Ném luôn cuốn sách không còn tâm chí gì mà đọc nữa. Tất cả đều bị con sắc lang này quấy rối mà.

Đôi bàn tay to lớn của Phác Xán Liệt vòng qua eo ôm lấy Biện Bạch Hiền từ phía sau. Phác Xán Liệt nói, "Cho dù ngươi nhớ lại những gì? Hay ta là ai. Có không phải nhân loại thì ta vẫn muốn nắm chặt tay ngươi đến bách niên giai lão." 

Không giống như lời thủ thỉ của các đôi tình nhân nói với nhau, đây là lời hứa hẹn. Dùng cả tính mạng của mình ra mà đảm bảo một đời an nhiên cho y.

"Thiên trường địa cửu, có ngươi là có ta." Phác Xán Liệt gục mặt vào cổ Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền chợt thấy cõi lòng trào lên một nỗi ấm áp khó diễn tả bằng lời. Người ấy ôn nhu như vậy, ấm áp như vậy nói Biện Bạch Hiền sau này nếu có chuyện sao có thể buông tay hắn ra đây. 

Biện Bạch Hiền quay lại, gương mặt lúc này đã đỏ ửng một mảng. Y ngước lên nhìn Phác Xán Liệt gương mặt anh tuấn cương nghị ấy cho dù lớn lên cũng không thay đổi nhiều so với lúc còn bé. 

Y nhoẻn cười với Phác Xán Liệt, "Ừm sau này nghe theo huynh. Ở bên cạnh huynh." Ngừng một lát y lại nói, "Suốt đời, suốt kiếp." 

Nói rồi Biện Bạch Hiền úp mặt vào ngực Phác Xán Liệt, cũng học theo động tác của Phác Xán Liệt giang ôm lấy hắn thật chặt, thật thật chặt như thể khoảnh khắc này không chân thực, có thể biến mất ngay lúc nào vậy.

Phác Xán Liệt chỉ hận không thể rèn thép khi còn nóng, "Vậy thành thân với ta có được không?" 

Nhìn thấy đôi mặt đầy trông chờ của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền như bị trúng huyệt không gật cũng không lắc cứ ngây như phỗng nhìn hắn. 

"Nhũ nương, nhũ nương còn chưa biết." 

Phác Xán Liệt còn lo y không đồng ý, nhưng khi nghe y nhắc đến người đã nuôi nấng y từ khi còn bé thì hắn thoáng yên tâm. Từ sớm hắn đã sai hạ nhân đến báo bình an cho nhũ nương của y, còn sắp xếp nơi ở mới cho bà để bà có cuộc sống tốt đẹp hơn. 

"Ngươi yên tâm, ta sẽ tự có cách sắp xếp." Phác Xán Liệt trấn an y nói. 

Biện Bạch Hiền lúc này mới vui vẻ gật đầu "Ừm" một tiếng. Y không phải là người giỏi giang có tiền đồ như Diệp Thần Tuấn, y cũng không mạnh mẽ như Thúy Hoa có thể bình tĩnh mà đương đầu hết trước tất cả sóng gió. 

Cái y cần là một người thật lòng yêu thương y và y cũng thật lòng muốn sống cùng người đó. Cho dù thân phận Phác Xán Liệt có ra sao thì cũng không thể thay đổi được ước muốn được sống cùng hắn của Biện Bạch Hiền lúc này. 

Cả hai đang thân mật ôm nhau thì cửa thư phòng đột nhiên bị đạp một cái mở toang. 

Phác Tử Yên nặng nề bước vào, cái bụng đã to tới mức khiến nàng đi đứng một lát thôi đã phải kiếm chỗ ngồi thở dốc. To đến mực chắn luôn tầm nhìn dưới chân phải để hạ nhân bên cạnh dìu. Lúc bước vào còn không quên liếc mắt lườm Phác Xán Liệt một cái. 

"Ta nghĩ là đệ vui mừng hơi sớm rồi đấy." Phác Tử Yên nhẹ nhàng nhấp ngụm trà do hạ nhân mang lên, "Phía mẫu thân ta đã sớm giúp đệ nói đỡ nhưng người không phản ứng gay gắt cũng không phản đối bảo đệ trở về một chuyến." 

Nói rồi lại chuyển mắt đến Biện Bạch Hiền cười thật ngọt ngào, "Nhớ mang theo tiểu Bạch theo đấy."

Phác Xán Liệt từ lúc cửa bật mở đã bị Biện Bạch Hiền đẩy ra không cho ôm nữa khiến hắn rất bất mãn mà ngó đến vị tỷ tỷ của mình đang thong thả bên kia. 

"Thu xếp xong bên này đệ sẽ trở về." 

"Tốt rồi, khoảng thời gian tới ta sẽ không thể ghé thăm đệ được nữa. Tiểu tử này không chịu trong bụng nữa nó muốn ra ngoài lắm rồi." Nói rồi nàng yêu chiều xoa xoa cái bụng bảo bối.

Phác Xán Liệt cũng không để tâm vẫn thản nhiên ôm eo Biện Bạch Hiền nhà hắn, "Tỷ phu gửi tin đang trên đường trở về rồi." 

"Ta biết rồi." Nói rồi nàng nắm tay nha hoàn bước ra ngoài. 

Phác Xán Liệt quay lại nhìn người nãy giờ im lặng ngoan ngoãn đến đáng yêu, "Nghe rồi chứ? Cùng ta về nhà. Không cho phép nói không." 

"Ta có bảo không bao giờ." Biện Bạch Hiền nghe vậy thì buồn cười nhìn Phác Xán Liệt, nói rồi y vươn tay vuốt mớ tóc tán loạn trước trán của hắn. Con người này tóc tai sao lại cứ rối tung ấy chả theo nếp tí nào. 

Sau khi ăn điểm tâm xong Phác Xán Liệt lại bận rộn. Biện Bạch Hiền để ý từ ngày trở về hắn thường xuyên vắng bóng không biết đã đi đâu. Tới bữa thì về dùng cơm cùng y, dùng xong lại đi mất hút đến tối mang một thân hơi lạnh chui vào giường của Biện Bạch Hiền.

"Huynh đi đâu?" Biện Bạch Hiền đã cố nhẫn nhịn không hỏi nhưng vẫn là nén không được lo lắng cho hắn hỏi đồng thời nhích người vào trong chừa một trỗ cho Phác Xán Liệt dựa lưng. 

Phác Xán Liệt vốn dĩ cũng không thấy lạnh nhưng hắn biết người bên cạnh là con người bình thường, sẽ rất sợ lạnh nên lại vận nội một dòng hỏa khí nhanh chóng thổi lên sự ấm áp cho cả hai. 

"Tiểu Hiền lo cho ta à?" Phác Xán Liệt chủ động đổi chủ đề. 

Biện Bạch Hiền không nói với hắn y quay lưng lại y biết hắn là cố gắng trốn tránh chủ đề này mà. Y thực sự giận rồi.

Phác Xán Liệt biết y thực sự giận cũng không đùa giỡn nữa, hắn ôm lấy Biện Bạch Hiền thủ thỉ, "Mọi chuyện tất cả rồi sẽ ổn, chỉ cần ngươi tin tưởng ta được chứ?"

Biện Bạch Hiền nghe Phác Xán Liệt nói câu này thì khựng người lại, cả người cứng ngắc. 

"Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Ngươi lo lắng điều gì ta đều hiểu chứ, nhưng cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra ngươi cũng vạn nhất đừng rời xa ta có được không?" 

Không thấy Biện Bạch Hiền đáp lời, Phác Xán Liệt càng bất an hơn. Lòng bàn tay ngàn năm lạnh buốt lúc này còn rét hơn. 

"Ngày xưa ngươi đáp ứng ta cũng là chỉ là lời nói của trẻ con, hơn nữa không biết liệu ngươi còn nhớ hay không. Ta... ta thực sự là không muốn cưỡng ép ngươi đâu Tiểu Hiền à. Người ta gọi ta là quái vật..."

Hắn còn chưa nói hết câu thì Biện Bạch Hiền quay lại lấy tay bịt miệng Phác Xán Liệt không cho hắn nói nữa, "Đủ rồi." Sao càng nói càng khó nghe vậy chứ. 

"Tiểu Hiền." Phác Xán Liệt liếm liếm lòng bàn tay Biện Bạch Hiền khiến y giật thót rụt tay về. Lại xấu hổ mà đỏ mặt. 

"Là ta tự nguyện, huynh không có cưỡng ép ta." Biện Bạch Hiền nhỏ giọng an ủi tâm hồn đang lửa đốt của Phác Xán Liệt. "Ta biết huynh không phải con người bình thường, nhưng cũng không phải là quái vật. Huynh đừng có nói linh tinh."

"Vậy tại sao? Tại sao khi gặp ta ngươi lại cứ xấu hổ cố trốn tránh?" Phác Xán Liệt thành tâm muốn biết. 

Hắn dạo này bận bịu chạy tới thu xếp cho ngày cử hành đại lễ tân hôn. Về phía các tộc khác cũng không dám lơ là. Mặc dù phía sau đã có Ngô Thế Huân và một vài bậc trưởng bối thu xếp nhưng có một số việc hắn vẫn phải đích thân ra mặt. 

Chạy qua chạy lại đến khi về cùng Biện Bạch Hiền thì thấy y đã say giấc. Còn lắm lúc thì y hoàn toàn ngó lơ hắn khiến hắn cứ như kiến bò chảo nóng. 

"Ta... ta..." Biện Bạch Hiền xấu hổ ấp úng trả lời. "Cái này sao mà nói rõ được chứ? Dù sao cũng là chuyện hôn nhân đại sự cả đời cơ mà."

Mãi cho đến ngày Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền trở về ra mắt Phác phu nhân thì cái gai trong lòng của Phác Xán Liệt mới được gỡ bỏ. 

Ngồi một bên cắn hạt dưa, Phác Tử Yên cười phá lên trêu Phác Xán Liệt. 

"Cái đó, tâm lý tiểu cô nương nào trước khi thành thân chả như thế. Đệ việc gì phải lo lắng nhiều thế." 

Phác Xán Liệt vẫn lạnh nhạt không buồn bực trước vẻ cười trên nỗi đau của người khác của tỷ tỷ hắn gằn từng chữ, "Nhưng y là nam nhân." 

"Là nam nhân hay nữ nhân cũng thế thôi trước khi cùng nửa kia về đồng sàng cộng chẩm sẽ có những chấn động về tâm tư tình cảm." 

Phác Xán Liệt cố vặt lại tỷ tỷ của mình, "Nhưng đệ cùng y đã sớm đồng sàng cộng chẩm."

Phác Tử Yên thức thời không nói tiếp cùng hắn. Đừng nhìn Phác Xán Liệt lạnh lùng ít nói là có thể dễ dàng trêu trọc hắn. Số câu nói của hắn rất ít nhưng một khi hắn đã nói thì chả ai có thể vặn lại được. 

Một lát sau Phác Tử Yên mới không yên tâm hỏi Phác Xán Liệt, "Đệ để một mình y đi gặp mẫu thân không sao chứ?" 

Vẫn giữ vẽ mặt lạnh lẽo, "Đệ tin y sẽ không buông tay." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net