Chương 5: Kẻ Ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Bạch Hiền đệ cái gì cũng không tốt nhưng lại được số mệnh tốt!" Thúy Hoa xoa xoa đầu Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng nói.

Cái được gọi là số mệnh tốt phải chăng là thế này đây, bỗng nhiên có người muốn y làm nương tử. Này là chuyện quỷ quái gì? Thật là dọa chết người ta mà.

"Y sẽ là nương tử của đệ." Câu nói đầy bá khí và quyết đoán này của Phác Xán Liệt quả nhiên là làm cho Biện Bạch Hiền bị dọa một phen hoảng hồn, nước canh vừa uống vào chưa kịp nuốt phun ra đầy bàn. Người bất ngờ không chỉ riêng Biện Bạch Hiền, hít một ngụm khí Phác Tử Yên quả nhiên vung tay roi da xuất hiện không đợi Thế Huân ngăn cản nàng xuống tay quất thẳng về phía Phác Xán Liệt.

Biện Bạch Hiền hãy còn trong trạng thái u mê, không biết Phác Xán Liệt dùng một tay ngăn cản roi giữ giúp mình tránh một đòn, không biết qua bao nhiêu lâu cả căn phòng trở nên yên tĩnh. Khi thần trí dần dần trở lại bình thường thì một cỗ mùi hương thanh mát tựa đàn hương bao phủ lấy mình.

"Không phải bị dọa sợ đến ngốc rồi chứ?" Phác Xán Liệt lo lắng hỏi, lúc bị rớt xuống vực cũng không đến mức này mà. Lo lắng cho Biện Bạch Hiền vòng tay càng siết chặt hơn.

"Huynh buông ta ra!" Ý thức được chính người này vừa nãy muốn mình trở thành nương tử, "nương tử" một nam nhân ngọc thụ lâm phong như y có thể làm nương tử người khác hay sao? Biện Bạch Hiền có chút tức giận, đưa tay đẩy Phác Xán Liệt đang ôm mình ra.

"Một lát thôi, cứ thế này một lát thôi!" Phác Xán Liệt giữ yên cái con người đang ngọ ngoạy như sâu trong lòng. Hắn thế này cuối cùng cũng ôm được người về nhà rồi, về phía tỷ tỷ có thể từ từ giải quyết.

Biện Bạch Hiền nghe âm thanh trầm đục có chút khàn của Phác Xán Liệt đang gục mặt trong hõm cổ thì có chút nhột nhạt. Mặt thoáng có chút đỏ, y sẽ lập tức ngồi yên ư? Không có đâu Biện Bạch Hiền chống tay lên ngực Phác Xán Liệt đẩy hắn ra.


"Cái gì một lát chứ? Hai gã đàn ông ôm nhau thật không thể chấp nhận được." Mặt lại đanh lại, mắt quét xuống phía dưới thấy ống tay áo Phác Xán Liệt bị rách, nơi đó lại có một mảng máu đậm thì chau mày. Không phải lúc nãy vì đỡ đòn cho mình chứ?

Biện Bạch Hiền đứng dậy, bước tới phía sau nhà bếp tìm một mảnh vải sạch băng lại vết thương cho Phác Xán Liệt. Hắn cứu y, y chỉ giúp hắn băng bó vết thương thôi. Quả là quá biết điều.

Băng xong không đợi Phác Xán Liệt phản ứng, Biện Bạch Hiền dợm bước ra ngoài.

"Ngươi đi đâu?" Phác Xán Liệt nhanh như chớp chộp lấy cánh tay của Biện Bạch Hiền.

"Về nhà." Không về nhà thì còn đi đâu nữa, đồ thần kinh toàn làm chuyện khiến người khác khó chịu. Biện Bạch Hiền tay bị cầm lại đến phát đau, liền quay mặt lại gào lên.

"Nhà của ngươi ở đây. Không cần đi đâu hết." Phác Xán Liệt thản nhiên. "Còn nữa ngươi từ giờ sẽ là nương tử của ta, nhà của ta cũng là của ngươi. Ta ở đâu ngươi ở đó, cấm chạy lung tung."

Biện Bạch Hiền bị lời nói của Phác Xán Liệt làm cho đầu kêu ong ong. Lão tử bảo làm vợ ngươi bao giờ, ngươi cũng đừng ngang ngược vậy chứ.

"Ta không phải nương tử của ngươi." Biện Bạch Hiền lạnh lùng đáp.

"Nhưng ta là phu quân của ngươi!" Phác Xán Liệt vẫn mạnh miệng, thật ra đừng để vẻ bề ngoài lạnh lùng của Phác Xán Liệt mà lầm. Kim Chung Nhân từng nhận xét: "Phác Xán Liệt mà mặt dày thứ 2 sẽ không ai mặt dày thứ nhất." Đo độ vô sỉ Phác Xán Liệt thứ nhất.

Biện Bạch Hiền chỉ muốn co giò bỏ chạy thôi, tại sao trên đời này lại có con người ngang ngược như thế. Về nhà nhất định phải tìm lão Miên Đầu quăng mớ ngân phiếu vào mặt lại lão: "Lão tử bán cổ chứ không bán thân."

Biện Bạch Hiền thật muốn quay lại dùng 36 món kinh công võ thuật mà chẻ đôi cái Phác Xán Liệt ra xong rồi bỏ chạy.

"Xán Liệt huynh, thật ra trước đây ta có hứa sẽ giúp huynh tìm đồ nhất định ta sẽ giúp." Tất nhiên là giúp cũng phải lấy tiền "Nhưng trong giao kèo ta không có giao ước là phải làm vợ của huynh. Cũng không còn việc gì nữa. Vì thế giờ ta có thể về nhà được rồi chứ?" Biện Bạch Hiền quay lại lấy lòng.

"Được rồi ta đưa ngươi về." Phác Xán Liệt bỗng dưng nở một nụ cười có thể nói là tươi, thì ra băng tuyết vạn năm cũng có thể tan chảy được vì một người."

Từ lúc Biện Bạch Hiền băng bó tay cho Phác Xán Liệt tâm tình của hắn đã vui vẻ hẳn lên. Thật khó khăn lắm hắn mới tìm lại được bảo vật thì làm sao có thể để tuột mất lần hai cơ chứ. Nhìn Biện Bạch Hiền tỉ mỉ băng lại vết thương đã sớm lành của mình, hắn thấy có chút gì đó ấm áp tựa như năm đó một dòng nước nhỏ len lỏi chảy trong tim hắn dần dần hình thành một hồ nước xuân tươi mát ngọt ngào.

"Ngươi đồng ý không bắt ta phải gả cho ngươi nữa chứ?" Biện Bạch Hiền chưa an tâm. Thả về thôi chưa đủ, phải bỏ cái yêu cầu bán thân ngớ ngẩn kia đi.

Nhìn biểu cảm vừa đăm chiêu vừa có chút ngốc nghếch Phác Xán Liệt không muốn trêu y nữa. Nhủ lòng, thời gian còn dài sẽ từ từ khiến y thuộc về hắn.

"Đi! Ta đưa ngươi về." Đưa bàn tay không bị băng bó đến thảm thương của mình đến nắm lấy tay của Biện Bạch Hiền kéo y đi.

Con đường xuống lại làng thành vẫn khá là xa, hai người nắm tay nhau từng bước từng bước dưới trăng. Không khí không tệ rất thích hợp để ngâm thơ đối ẩm nhưng bên cạnh lại là một tảng băng, mặt không chút cảm xúc thế này Biện Bạch Hiền cũng không muốn rủ hắn ngâm thơ đâu để tránh tụt mất cảm xúc.

"Huynh có thể buông tay ta ra không?" Kể từ lúc bước chân xuống núi tới giờ Phác Xán Liệt cứ nhất định phải nắm chặt tay của Biện Bạch Hiền không buông.

"Cứ để vậy." Phác Xán Liệt vẫn điềm nhiên.

Để vậy? Ngươi xem lão tử là trẻ con à? Còn cần người lớn nắm tay dắt đi.

Phác Xán Liệt cố chấp không buông tay Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền cũng cảm thấy không có gì khó chịu. Cùng lắm là giống như tiểu oa nhi nhà Trương Thẫm nắm chặt góc áo y đòi dắt đi xem chợ sáng.

Suốt con đường bảo dài thì thật là dài bảo ngắn cũng rất là ngắn, Phác Xán Liệt chỉ cần phi thân đạp gió có thể phút chốc đến nơi. Ấy vậy vào lúc này, hắn lại cảm thấy con đường này rõ ràng là quá ngắn đi bao lâu cũng tới. Thật chỉ muốn an nhiên nắm chặt tay người này đi hết đoạn đường, đi hết một đời. Không! Một đời thôi chưa đủ phải là đời đời kiếp kiếp. Mãi nắm tay nhau như thế này. Mãi mãi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net