Chap 126

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yeon Seo khóc thút thít, vội lau nước mắt.

Choi phu nhân cùng vợ chồng Siwon ngồi ở bên ngoài hành lang. Tiếng nói chuyện của ba người trong phòng xuyên qua cánh cửa không khép mà truyền vào tai bọn họ rõ mồn một.

Siwon đi qua đi lại vài lần rồi mất kiên nhẫn nói với Choi phu nhân:

- Mẹ, sao phải ngồi ngoài, vào đi thôi.

Gain ngẩng đầu nhìn chồng nói:

- Cha vẫn còn đang giận chuyện lần trước mẹ nói chuyện của Yeon Seo trong bệnh viện, giờ mà vào cha không cáu mới là lạ.

Quan trọng nhất là người đàn bà kia ở trong, nếu cha chồng trách cứ bà trước mặt người đàn bà đó thì bà còn gì là thể diện? Giờ chắc chắn bà không muốn vào.

Siwon cũng không phải kẻ ngốc, nghe vợ nhắc thì cũng hiểu tâm sự của mẹ. Nhìn mẹ cúi đầu không vui thì khẽ thở dài, ngồi bên cạnh mẹ mà ôm lấy bà. Từ sau khi em gái qua đời, Siwon hoàn toàn thất thế trong Choi Thị, chỉ làm một chức vụ nhàn nhã, chịu đủ sự khinh thị của đám anh em. Anh ta từ trẻ đã ăn chơi trác táng nhưng cũng hiểu, nếu chẳng có tiến bộ gì thì Choi Thị sẽ chẳng còn chỗ cho mình.

Gain khó hiểu nhìn Choi phu nhân:

- Mẹ, vì sao cha cứ phải cố ép Yeon Seo vào Kim gia?

Choi phu nhân thở dài nói:

- Choi thị có nhiều mối làm ăn liên quan đến Kim thị, không có quan hệ này thì ông ta không có cảm giác an toàn. Ông ta đã già, không còn nhiệt huyết tuổi trẻ nữa, giờ ông ta chỉ muốn ôm chặt Kim thị thôi.

Giọng nói dần lộ vẻ khinh thường. Choi phu nhân ngẩng đầu nhìn bốn phía, khóe mắt bắt đầu rưng rưng.

- Nơi này là bệnh viện Eun Hee đã qua đời. Hay cho con người máu lạnh kia, ngay cả đứa con gái đã chết cũng không quên lợi dụng!

Trong phòng bệnh truyền đến tiếng khóc nức nở của Yeon Seo.

Gain thở dài:

- Yeon Seo cũng là người đáng thương, bị cha đẻ ép phải tự sát, chắc cũng là người đầu tiên.

Choi phu nhân cười lạnh:

- Nó có thể không nghe lời cha nó sao. Nó có dám rời khỏi Choi gia như Eun Hee đâu. Ông ta có thể uy hiếp nó cũng chỉ vì thế thôi. Nhưng nó tiếc vinh hoa phú quý, cũng tiếc vị trí dâu cả Kim gia. Hai người bọn họ có cái gì mà đáng đồng tình.

Gain gật đầu:

- Con mãi mãi không quên được lúc Eun Hee dứt khoát bỏ nhà ra đi.

Cô nhìn về phía phòng bệnh:

- Yeon Seo dù hao hết tâm sức cũng không thể có được trái tim Taeyeon bởi vì cô ta vĩnh viễn không thể trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập được như Eun Hee...

Siwon nhìn phía trước, đột nhiên nói:

- Đừng nói nữa, Taeyeon đến rồi.

Taeyeon đi đến trước cửa phòng bệnh chào hỏi bọn Choi phu nhân. Người trong phòng nghe tiếng thì vội vã chuẩn bị. Choi lão gia lại bắt đầu đeo chiếc mặt nạ đau lòng muốn chết.

Taeyeon vốn chỉ định đến thăm một chút rồi sẽ rời đi nhưng khi vừa bước vào bệnh viện này thì tâm tình không khỏi nặng nề.

Nơi này... chẳng phải là bệnh viện Eun Hee đã qua đời sao?

Cậu chậm rãi đi qua đại sảnh.

Ngày đó Eun Hee nằm trên giường đẩy, bị y tá, bác sĩ vội vàng đẩy về phòng mổ, những nơi đi qua đều lưu lại vệt máu chói mắt...

Tim cậu như bị ai bóp, đau thấu xương.

Cậu chậm rãi đi qua hành lang dài, thấy bọn Choi phu nhân, chào hỏi qua rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Cửa vừa mở ra, khuôn mặt tái nhợt của Yeon Seo liền đập vào mắt cậu.

Mặt cô ta loang lổ vết máu, chăn đệm trắng như tuyết đều dính máu tươi. Mái tóc dài xõa tung trên gối đầu. Một tay vô lực đặt bên giường, trên cổ tay là lớp băng gạc dày nhưng vẫn có vệt máu khẽ nhuốm ra ngoài.

Nghe tiếng động, Yeon Seo khó nhọc quay đầu nhìn về phía Taeyeon, đôi môi tái nhợt run run, đôi mắt như ngọc đầy đau khổ, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

- Taeyeon...

Giọng nói yếu ớt, mỏng manh.

- Taeyeon, nếu Taeyeon không thể tha thứ cho em, em còn sống có ý nghĩa gì? Xin Taeyeon đừng chia tay em, em yêu Taeyeon như thế, em yêu Taeyeon...

Yeon Seo vì diễn quá thật mà mất không ít máu, lúc này thân thể cô ta thực sự rất yếu, giọng nói run run khiến những lời nói ra càng thêm ai oán.

Cô ta nhìn Taeyeon, sắc mặt tái nhợt, tóc dài đen rối tung, mặt dính máu đỏ tươi, hai mắt đẫm lệ, buồn bã nói "Em yêu Tae". Giọng nói suy yếu, ai oán khiến cậu nhớ lại lúc Eun Hee qua đời.

Taeyeon đau lòng không thôi, tựa như giữ lấy Eun Hee trước khi chết, cả người run run.

Cả người Yeon Seo đột nhiên run lên, mắt nhắm lại, đầu ngả về phía sau. Taeyeon hoảng sợ, mắt mở lớn đầy sợ hãi nhìn khuôn mặt tái mét, mắt nhắm nghiền kia giống hệt Eun Hee khi qua đời. Cảm giác đau đớn đó lại một lần nữa thổi quét cậu.

"Taeyeon, em rất không nỡ rời xa Tae..."

"Taeyeon... đừng đau lòng... em vẫn sẽ ở bên Tae..."

"Taeyeon... đừng khóc... em sẽ không sao"....

...Taeyeon...

... Eun Hee.....

Chẳng lẽ bắt Tae phải nhìn em chết ở trước mắt Tae một lần nữa sao? Không, cậu không muốn nhìn thấy Eun Hee chết, cô ấy không thể chết được! Cô ấy không thể chết được!

Taeyeon đặt Yeon Seo trên giường rồi vuốt hai má cô ta, nước mắt lã chã rơi

- Tỉnh lại đi... em đừng chết... đừng chết...

Mẹ Yeon Seo là cũng nhào đến trước mặt con gái, lớn tiếng khóc, lòng lo lắng không thôi.

Mà Choi lão gia thì thầm lau mồ hôi nghĩ thầm: tuy chảy nhiều máu nhưng chắc không chết đâu! Nhất định là mưu kế của Yeon Seo! Ông nhìn vẻ đau đớn của Taeyeon mà thầm vui mừng, hiệu quả tốt lắm.

Gain thì đứng ở cửa phòng nhìn Taeyeon. Hôm đó cô là một trong số ba người đi vào, tình huống lúc đó cô hiểu rõ nhất. Cô có thể hiểu sự bi thương của Taeyeon, chính cô nhìn Yeon Seo thế kia cũng không tự chủ được mà nhớ tới Eun Hee huống chi Eun Hee yêu Taeyeon sâu đậm như vậy?

Nhìn Taeyeon đau lòng như thế, Gain không nhịn được mà cũng rơm rớm nước mắt, cô quay đầu đi nhìn Choi phu nhân cũng đang rưng rưng kia khẽ nói:

- Bọn họ thực sự quá tàn nhẫn, vì đạt được mục đích của mình mà không hề nghĩ đến cảm xúc của Taeyeon...

Choi phu nhân lau nước mắt:

- Chính là bọn họ đoán chắc Taeyeon sẽ như vậy, đây mới là mục đích của bọn họ! Nhưng bọn họ quá coi thường Taeyeon rồi. Lúc này Taeyeon vì đau lòng mà mất lí trí nhưng chờ mọi chuyện qua đi, nó sao không biết mình bị mắc mưu? Đến lúc đó chỉ có Yeon Seo là ăn đủ!

Lời tuy là vậy nhưng nhìn Yeon Seo hai mắt nhắm nghiền giống hệt Eun Hee trước khi chết khiến Choi phu nhân không được gặp con gái lần cuối càng thêm đau đớn. Đó là nỗi tiếc nuối lớn nhất đời bà, giờ nhìn Yeon Seo như thế, thù mới hận cũ với Choi lão gia càng dâng lên, bà thất thanh khóc rống.

Yeon Seo tuy rằng mất máu nhưng chết thì chưa chết được, vừa rồi chẳng qua là có chút choáng váng mà hôn mê một chút mà thôi. Taeyeon lay mãi thì cô ta mới từ tử tỉnh lại.

Cô ta chậm rãi mở to mắt, nhìn Taeyeon gần ngay trước mắt. Taeyeon thấy cô ta tỉnh lại thì vô cùng vui mừng, lòng như được an ủi. Cậu ngưng khóc, khẽ nói:

- Yeon Seo, truyền máu đi! Tính mạng đáng quý như vậy, không thế đùa giỡn được.

Yeon Seo thấy thời cơ chín muồi, vội nói điều kiện:

- Taeyeon có còn cần em không, Taeyeon còn cần em không...

Cậu ngẩn ra, nói không nên lời.

- Em sẽ cố gắng hết sức để Miyeon chấp nhận em, Taeyeon.... đừng bỏ mặc em.

Thấy Taeyeon vẫn do dự, Yeon Seo lại nhắm mắt lại làm bộ ngất xỉu, đương nhiên lần này là giả.

Mẹ cô ta ở bên cầu xin:

- Taeyeon, cháu cứ dỗ nó đi! Chẳng lẽ cháu thực sự muốn thấy nó chết trước mặt mình sao?

Nhìn vẻ hấp hối của Yeon Seo, nhìn nước mắt của cô ta, trong đầu Taeyeon đột nhiên hiện lên một quyết định, cậu nhắm mắt lại, khẽ gật đầu.

Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống.

Mẹ Yeon Seo mừng rỡ, vội vàng nói với Yeon Seo:

- Yeon Seo, Taeyeon đồng ý rồi, con mau tỉnh lại đi!

Choi lão gia cũng vội vàng gọi bác sĩ đến, lập tức truyền máu cho Yeon Seo.

Taeyeon lùi ra phía sau vài bước, không quấy rầy bác sĩ làm việc.

Cứ như vậy đi! Đây cũng coi như là cách hay, như vậy lòng cậu sẽ không bị dao động, cả đời chỉ dành cho trái tim cho Eun Hee mà thôi.

Cứ như vậy đi! Đuổi Tiffany ra khỏi tim mình...

Không thể để bất kì ai thay thế vị trí của Eun Hee...

Nhưng vì sao tim cậu lại đau như thế.

Lúc này, có người khẽ gọi:

- Taeyeon...

Cậu quay đầu nhìn về phía Gain.

Gain khẽ kéo ống tay cậu, nhân lúc bọn Choi lão gia không để ý thì kéo cậu qua một bên, khẽ nói:

- Taeyeon, bọn họ đều làm theo kế hoạch rồi, vết thương của Yeon Seo cũng chẳng quá nghiêm trọng, em đừng để bọn họ lừa!

Cô thực sự không đành lòng nhìn Taeyeon bị bọn họ lừa gạt.

Siwon ở bên vội nhìn thoáng qua Choi lão gia, thấy ông không để ý thì vội quát vợ:

- Im miệng, sao em lại nói ra những lời này?

Muốn nói thì giờ cũng chẳng phải là lúc!

Gain phản bác:

- Chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn người em gái mình thương yêu bị người khác đem ra lừa gạt sao?

Giọng Gain hơi lớn khiến Choi lão gia để ý. Ông ta thấy thế thì nhíu mày hỏi, trong lòng đầy cảnh giác:

- Sao thế?

Taeyeon không biến sắc, khẽ lắc đầu:

- Không có gì cả!

Choi lão gia thấy Taeyeon vẫn vậy thì yên tâm nói:

- Đêm khuya rồi, hai đứa đưa mẹ về trước đi.

Siwon biết cha đề phòng bọn họ thì vội gật đầu, dẫn vợ rời đi. Lúc gần đi lại nghe Taeyeon khẽ nói:

- Những điều đó cũng chẳng quan trọng, bọn họ lừa gạt em, em cũng lợi dụng cô ta, hòa nhau...

Siwon quay đầu nghĩ, cũng đúng, Taeyeon là người dễ bị lừa thế sao?

Siwon dẫn mẹ và vợ rời đi, việc này anh ta cũng không muốn dây dưa nhiều.

Yeon Seo qua truyền máu mà sắc mặt dần bình thường lại. Choi lão gia và mẹ Yeon Seo thấy cô ta không sao thì cũng rời đi, để không gian cho bọn họ.

Yeon Seo thực sự rất muốn thủ thỉ dịu dàng với Taeyeon một lúc nhưng cơ thể còn yếu, hơn nữa do thuốc mà rất buồn ngủ, không lâu sau đã nặng nề chìm vào giấc mộng.

Mà giờ, Taeyeon đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Ánh trăng dịu dàng xuyên qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Yeon Seo.

Cậu nhìn khuôn mặt giống hệt Eun Hee mà chẳng có cảm giác này, nỗi đau đớn xé lòng khi nãy như chưa hề tồn tại.

Cậu nghĩ trước nghĩ sau, kết hợp với lời của Gain mà đã nhìn thấy mọi thứ.

Taeyeon nhìn Yeon Seo cười lạnh.

Choi Yeon Seo, nếu cô đã hao hết tâm tư để ở lại bên tôi thì hi vọng sau này cô sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

Gần sáng Taeyeon mới quay về Kim gia.

Cậu cảm thấy mệt mỏi không thể chống đỡ nổi, người mệt nhưng lòng càng mệt. Những người hầu đang quét dọn đều ngừng tay mà chào hỏi cậu. Bình thường Taeyeon cũng gật đầu nhưng giờ cậu thực sự không có tâm tình, cũng chẳng buồn nhìn mà đi thẳng lên lầu.

Taeyeon lên lầu 3, trước khi vào phòng thì không khỏi nhìn về phía phòng Miyeon, cậu nhẹ nhàng đi qua, lúc sắp chạm vào cửa phòng thì lại dừng lại, như cảm thấy mình làm sai chuyện gì mà vội rụt tay lại, xoay người đi về phòng. Taeyeon đẩy cửa đi vào sau đó nhanh chóng cởi quần áo đi tắm.

Cậu để mặc dòng nước xối qua người, tiếng nước ào ào bên tai làm nhiễu loạn suy nghĩ của cậu mà dường như cậu đang muốn điều này. Ra khỏi phòng tắm, Taeyeon ngã nhào xuống giường, sự mệt mỏi mấy ngày qua nuốt chửng cậu, nặng nề mà chìm vào giấc ngủ. Cũng chẳng biết qua bao lâu, mãi cho đến khi nghe tiếng bước chân nặng nề đi lên lầu, rất nhiều tiếng bước chân, tiếng nói ồn ào đi vào phòng Miyeon ở cách vách.

Cậu nhíu mày, giận dữ xoay người, đang định ngủ tiếp thì một tiếng thét chói tai vang lên khiến cô hoàn toàn bừng tỉnh

- Ở đây!! Ngay đây!! Tìm được rồi, Tiffany, cô còn gì để nói nữa!

Nghe thấy nhắc đến Tiffany thì Taeyeon cả kinh, mọi mệt mỏi tan biến, vội vã đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài đã thấy hai ba người hầu đang vây quanh phòng Miyeon nhìn vào bên trong, vẻ mặt đầy ý khinh thường, còn châu đầu ghé tai thì thầm gì đó. Nghe được tiếng động thì nhìn về phía phòng Taeyeon, thấy Taeyeon đi ra thì vội cúi người tôn kính chào:

- Chào cô chủ!

Thấy Taeyeon đi tới thì đều tự giác tránh đường.

Taeyeon đi tới, nhíu mày nói:

- Đã xảy ra chuyện gì? Ầm ầm gì thế?

Nói xong cậu đi đến phòng Miyeon nhìn vào trong, chỉ thấy thím Lee cầm một hộp gì đó nhìn Tiffany, vẻ mặt đắc ý mà Tiffany chỉ mím môi bình tĩnh nhìn thím Lee.

- Tôi không biết vì sao cái này lại ở đây.

Tiffany nhìn thoáng qua đồ trong tay thím Lee rồi thản nhiên nói.

Thím Lee nhướng mày cười lạnh:

- Giờ đương nhiên cô nói không biết! Nhưng tang chứng vật chứng rõ ràng. Tiffany, cô đừng hòng thoát tội.

Cho dù có thủ đoạn thế nào, Kim gia cũng sẽ không dùng một bảo mẫu thích táy máy làm bảo mẫu cho cô chủ nhỏ.

Taeyeon nghe đến đó thì không khỏi giận dữ.

- Thím Lee, đã xảy ra chuyện gì, bà nói thế là có ý gì?

Nhìn Tiffany bị người khác nhìn với ánh mắt đó, lòng cô rất khó chịu.

Thím Lee quay đầu nhìn thấy Taeyeon thì vui mừng. Tới khéo lắm, hôm nay để cho tất cả mọi người trong Kim gia thấy rõ con người thật của Tiffany đi.

Bà ta đi đến bên Taeyeon, cầm hộp đồ kia đưa tới trước mặt cậu:

- Đại tiểu thư, chiều nay phu nhân phát hiện chiếc hộp để vòng cổ vàng để trong phòng biến mất! Tôi đã kiểm tra tất cả những người vào phòng của phu nhân, phát hiện thấy vòng cổ của phu nhân trong hành lý của Tiffany.

Nói đến đây, bà ta lạnh lùng nhìn Tiffany một cái rồi lại tiếp:

- Mọi người ở đây đều tận mắt thấy tôi tìm được chiếc vòng trong hành lý của cô ta, tang chứng vật chứng rõ ràng nhưng Tiffany còn chống chế!

Cậu quay đầu nhìn về đám người hầu đứng sau:

- Là thế này sao?

Trong đó có một người gật đầu trả lời:

- Đại tiểu thư, quả thật là như lời thím Lee nói.

Nói xong lại nhìn về phía Tiffany với vẻ khinh thường.

Thím Lee liếc nhìn Tiffany cười cợt.

Taeyeon cầm hộp trong tay thím Lee, mở ra thấy đúng là vòng vàng của mẹ, trong lòng cậu có chút nghi hoặc.

Taeyeon không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Tiffany thì đã thấy cô đang lẳng lặng nhìn cậu, đôi mắt đen láy sáng bừng không chút tạp chất, như mảnh gương sáng chiếu vào lòng cậu.

Không, không phải cô. Chút nghi ngờ trong lòng Taeyeon biến mất hoàn toàn. Cậu không biết sự tin tưởng này từ đâu mà có nhưng cậu biết, tuyệt đối Tiffany sẽ không làm chuyện thế này!

Taeyeon đi đến bên Tiffany, cúi đầu nhìn, nhẹ nhàng nói:

- Tiffany, cô có gì giải thích không?

Thím Lee ở bên cười lạnh, giải thích? Cô ta vào phòng của phu nhân, giờ tìm được vòng cổ trong hành lý của cô ta, bà cũng muốn xem xem cô ta sẽ giải thích thế nào! Chuyện này bà ta đã lên kế hoạch từ lâu, mỗi bước đều rất kĩ lưỡng, đâu dễ để ai thoát thân.

Sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại của Choi tiểu thư, nói rằng kế hoạch có thể thực hiện. Choi tiểu thư nói rất chắc chắn với bà, chỉ cần bà có thể đuổi Tiffany đi thì cô ta tuyệt đối có thể giới thiệu con gái bà ta vào làm.

Thím Lee ở bên lạnh lùng nhìn Tiffany. Tiffany cô đừng trách tôi, ai bảo cô ngăn cản tiền đồ của con gái tôi?

Tiffany ngẩng đầu, nhìn thoáng qua thím Lee, nhẹ nhàng cười cười, bộ dáng thoải mái khiến lòng thím Lee thoáng căng thẳng, giờ vẫn còn cười được sao?

Tiffany quay đầu lại, nhìn Taeyeon nhẹ nhàng nói:

- Đúng là tôi có chuyện muốn nói nhưng tôi muốn nói trước mặt Kim phu nhân và tất cả mọi người. Tôi có thể chứng mình sự trong sạch của mình.

Taeyeon thấy Tiffany như vậy thì biết cậu đoán đúng, chuyện này không phải là cô ấy làm.

- Được, Kim gia chúng ta tuyệt đối sẽ không đổ oan bất kì ai.

Kim phu nhân cùng Taeyeon ngồi ngay ngắn trên sô pha. Thím Lee đứng sau Kim phu nhân. Toàn bộ người hầu của Kim gia, ngoài những người thực sự bận thì đều tập trung ở đại sảnh. Mà Miyeon thì đã được Kim phu nhân cho người mang đi chỗ khác, bà không muốn cô bé nhìn thấy những chuyện không hay đó.

Chiếc vòng vàng đặt trước mặt Kim phu nhân.

Kim phu nhân đã nghe qua Thím Lee nói, hơn nữa có người hầu làm chứng nên lòng bà có chút nghi ngờ. Bà hồ nghi nhìn về phía Tiffany nhưng thế nào cũng không thể thấy rằng Tiffany là loại người tay chân bẩn thỉu đó. Tuy rằng chiếc vòng cổ này trong số trang sức của bà chẳng đáng là gì nên bà không cất cẩn thận nhưng thực sự nếu bán đi thì cũng được số tiền không nhỏ.

Tiffany chăm sóc Miyeon rất tốt nhưng thời gian tiếp xúc cũng không lâu, nhân phẩm của cô thực sự thế nào bà cũng không chắc chắn được. Nhưng bà thực sự rất thích cô, không muốn để cô bị oan nên nói:

- Tiffany, cô giải thích sao?

Tiffany mỉm cười, vẻ mặt thoải mái tự nhiên, không có một chút bối rối. Sự trấn tĩnh như thế khiến mọi người có chút ngạc nhiên.

- Kim phu nhân, cái này không phải tôi lấy! Tiffany nhẹ nhàng nói.

Tất cả mọi người ngừng thở chờ Tiffany giải thích, nghĩ cô sẽ có bằng chứng gì phủ định được nhưng không ngờ chỉ là câu nói thiếu sức thuyết phục này.

Kim phu nhân có chút thất vọng nhưng Taeyeon vẫn không hề bớt tin tưởng Tiffany.

Cho dù cậu không thể chấp nhận người con gái này thì cậu cũng không cho rằng cô ấy là loại con gái xấu xa. Cậu cũng sẽ không cho phép bất kì ai làm tổn thương, nói xấu cô ấy.

Thím Lee vội nói:

- Tiffany, cô vào phòng phu nhân, vòng cổ lại tìm được trong hành lý của cô, cô cho là chỉ một câu nói đó mà phu nhân sẽ tin cô sao? Tôi khuyên cô nên thành thật thừa nhận đi, nếu không để phu nhân báo cảnh sát thì cô hối hận cũng muộn.

Nghe xong lời bà ta, Kim phu nhân lập tức nhíu mày mà Taeyeon cũng có chút đăm chiêu nhìn thím Lee một cái.

Tiffany nghe xong thì cũng không giận, ngược lại bước đến gần bà ta, cười thản nhiên nói:

- Thím Lee, sao biết tôi vào phòng phu nhân? Phòng phu nhân không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào.

Thím Lee giật mình rồi nói:

- Đương nhiên là cô lén lút đi vào....

- Tôi lén đi vào thì sao bà lại biết. Tiffany vẫn mỉm cười.

Bà ta biến sắc:

- Tôi... Tôi nhìn camera thì biết...

Trong mỗi căn phòng quan trọng của Kim gia đều có máy quay.

Tiffany cười lạnh, lùi về phía sau hai bước, đi đến giữa đại sảnh, lớn tiếng nói:

- Thím Lee, bà vốn có thể khẳng định tôi vào phòng phu nhân là bởi vì sáng nay chính miệng bà nói với tôi là phu nhân tìm tôi, bảo tôi vào phòng phu nhân gặp bà ấy.

Lời vừa nói ra, người chung quanh đều xôn xao, như vậy thì chuyện có chút khó hiểu. Một số người hầu bình thường có chút khúc mắc với thím Lee thì đều nhìn bà ta với vẻ hoài nghi.

Kim phu nhân cũng hồ nghi nhìn về phía thím Lee.

Thím Lee đã sớm dự đoán được Tiffany sẽ nói vậy, bà ta sớm đã chuẩn bị sẵn, không chút hoang mang:

- Tiffany, cô đừng như chó điên cắn loạn, tôi bảo phu nhân tìm cô lúc nào? Có ai làm chứng?

Lúc đó, bà ta để ý bên cạnh không có ai thì mới nói những lời đó. Nói xong lại cúi người nói với Kim phu nhân:

- Phu nhân, bà đừng tin lời Tiffany nói, cô ta đang nói dối mà thôi.

Taeyeon ngẩng đầu nhìn thoáng qua thím Lee một cái, ánh sáng lạnh trong mắt khiến bà ta lạnh người, ánh mắt như đã thấu rõ hết thảy. Cảm giác này khiến tim thím Lee đập loạn. Bà ta vội tự an ủi mình, đừng tự dọa mình, đại tiểu thư từ đầu đến cuối đều không xuất hiện thì sao mà biết được?

Tiffany nghe thím Lee nói xong thì cũng không lo lắng, cậu chậm rãi đi đến bên thím Lee, hai mắt đen nhánh nhìn thẳng vào bà ta, vừa đi vừa nói:

- Thím Lee, kế hoạch của bà rất hoàn mỹ, đầu tiên, bà dẫn dụ tôi vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cover #taeny