Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó Fany tính toán, một buổi chiều, tổng cộng thua hơn 200.000. Cô nhìn Park phu nhân cười hơ hớ thu tiền của mình vào ví mà khóc không ra nước mắt. Park phu nhân còn vỗ bả vai cô nói:

- Mới học thì phải nộp học phí thôi.

Fany ai oán nhìn bà, còn chẳng phải là từ chiều đến giờ bà cứ bô lô ba la không ngừng, cái gì mà ông chủ xí nghiệp Jeon thị lại bao một diễn viên, vợ ông ta muốn ly hôn, kết quả không được chia nhiều tài sản rồi hối hận. Cái gì mà vợ bé của ông chủ Kim sinh con trai, vợ ông ta vì không có con sợ bị ngồi lên đầu... Nếu không vì bà cứ kể chuyện bát quái khiến cô mất tập trung thì đã không thua thảm như vậy.

Nhưng mà như thế khiến Fany hiểu thêm vài chuyện. Thứ nhất, về sau tuyệt đối không chơi mạt chược với các bà, bằng không 10 triệu kia của cô chẳng đủ tiền thua! Tuy rằng Han phun hân nhắc nhở cô có thể đến chỗ chồng đòi tiền nhưng cô không thực hiện nghĩa vụ làm vợ nên cũng ngại mở mồm đòi tiền.

Thứ hai, cô không thể cứ nhàn nhã mãi được, không khỏi trở thành loại người dựa dẫm chỉ biết ngồi bàn chuyện bát quái, chơi bài, dạo phố để giết thời gian. Cô phải tìm chút chuyện để làm phong phú cuộc sống của mình. Nếu cô có thể quay về làm Tiffany Hwang thì không thể có cuộc sống thoải mái như vậy được, cái gì cũng phải tự dựa vào bản thân, không thể lười biếng được.

Nhưng nên làm gì bây giờ? Mở cửa hàng? Không được, nếu cô quay trở về làm Tiffany, thì cửa hàng đó lại không thuộc về cô, chuyện làm ăn này không ổn. Ra ngoài làm công? Không được, cô bằng cấp không cao, chỉ biết trang điểm. Mà nhà họ Kim sẽ để con dâu đi làm người trang điểm sao? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là không thể.

Nhưng làm gì thì tốt? Mấy ngày tiếp đó Fany cũng chỉ nghĩ vấn đề này. Trong thời gian đó lại bị Kim phu nhân kéo đi làm người thế chân. Đám phu nhân đó dường như thích thắng lắm, Fany vận may cực tệ, mỗi khi bắt đầu chơi đều sẽ nghĩ đến cô. Fany giả bệnh thoát được một lần nhưng không thể lúc nào cũng giả bệnh được, cứ như vậy bị bọn họ bóc lột thì cô nhảy lầu mất.

Tính tính, mới mấy ngày mà tiền riêng đã hụt một nửa, cô không nhịn nổi mà khóc. Càng kiên định tìm việc mà làm.

Điều an ủi lớn nhất là Taeyeon là lãnh đạo cao cấp của Kim thị, nói là làm. Mỗi tối cậu cũng chỉ ôm cô vào lòng, không có động tác gì khác. Dần dần, cô cũng quen với vòng ôm ấm áp của cậu. Không còn căng thẳng như trước, có khi thậm chí còn xoay người nói chuyện phiếm với cậu. Tựa như hôm nay cô nói:

- Em muốn tìm chuyện gì đó làm, ngày nào cũng vậy rất nhàm chán.

Taeyeon nhíu mày:

- Chỉ mình em bận rộn, đám phu nhân khác chẳng thế, đi dạo phố, uống trà, spa, đánh bài, còn nhiều trò mà... Bọn họ đều vui vẻ thoải mái, sao em lại coi là nhàm chán?

Vẻ mặt Fany đau khổ:

- Tae thử ngày nào cũng lặp đi lặp lại những việc đó xem, chắc chắn còn không chịu được hơn em.

Cậu ngẫm lại cảm thấy cũng có lý. Hơn nữa rất khó khăn cô mới chịu nói chuyện phiếm với cậu, không khí bình tĩnh ấm áp này chưa bao giờ có. Taeyeon phát hiện rằng mình cũng rất thích cho nên cũng không muốn làm cô mất hứng, vì thế hỏi:

- Vậy em muốn làm gì?

Fany nhìn Taeyeon, mắt to chớp chớp:

- Em còn chưa nghĩ ra, Tae có ý kiến gì không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cover #taeny