Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thế gian vốn có hai thứ khiến người ta thỏa mãn. Một là tiền, hai là tình" Đó là nhận định là Phác Xán Liệt trong suốt 25 năm cuộc đời.

Cuộc sống của người có tiền lúc nào mà chẳng phóng túng như thế? Sống một cách vô tư đâu cần lo nghĩ đến cách làm thế nào để có tiền? Suốt 25 vô bổ! Đó chính là lời nhận xét của nhiều bạn học dành cho hắn.

Đại thiếu gia họ Phác còn chẳng buồn quan tâm đến những lời nói xấu châm biếm sau lưng. Bất lắm chỉ cần quăng vào mặt cục tiền là ngậm mồm hết chứ gì?

Chàng thiếu gia quen thói xa hoa người vẫn còn dán chặt lấy giường thì điện thoại đổ chuông. Hôm qua chơi bời đến tận hai giờ sáng, hiện tại Chu công đang còn đánh cờ với hắn trong mơ.

"Phác thiếu gia, tối nay rảnh không? Có chỗ này hay lắm cùng đi chứ?" Những kẻ có gia thế hầu hết đều là dân ăn chơi trác táng.

"Anh đây ngoài ăn - chơi - ngủ ra thì có phải làm gì đâu chứ?" Phác Xán Liệt đạp chăn lười biếng đáp, cơ thể nồng nặc mùi rượu. Nhếch nhác vô cùng.

Còn thứ gì mà hắn chưa từng thử qua? Kim Chung Nhân khiến hắn tò mò. Cha là quan chức cấp cao ngoài việc phạm pháp ra thì cha mẹ mặc hắn muốn tung hoành thế nào cũng không thèm quản.

Nhưng mà...

Là người, ai cũng sẽ có yếu điểm, dù có che đậy thế nào cũng có lúc bị người khác nhìn thấu, Phác Xán Liệt buộc phải rời xa những ngày tháng ăn chơi của mình cũng vì điều đó. Đáng lẽ vỏ bọc công tử sẽ mãi mãi tồn tại nếu hắn không vô tình chọc nhầm tổ kiến lửa.

***

Biện Bạch Hiền bực bội vì không kiếm được công việc part time, không phải vì thực lực không có mà bởi tính cách thẳng thắng của mình. Lần thử việc thứ nhất tại một cửa hàng take a way, vì đuổi bắt một tên ăn trộm vặt khiến cả cửa hàng một phen náo loạn, chỉ là một tên trộm cỏn con mà cậu làm ầm ĩ khiến khách trong tiệm sợ hãi bỏ chạy tán loạn.

"Tôi biết cậu có tinh thần nghĩa hiệp nhưng chỉ vì một tên trộm vặt thì không đáng" Ông chủ nói đông nói tây rồi cũng muốn đuổi việc.

Biện Bạch Hiền ôm số tiến làm thêm nửa tháng đi kiếm chỗ khác, nơi thứ hai nhận cậu là cửa hàng thời trang tầm cỡ. Nhưng công việc cũng chẳng kéo dài được bao lâu, tính tình vốn chẳng nhược bằng, nay còn gặp mấy quý cô mua hàng mà chê lên chê xuống, mà cứ nhằm thẳng mặt Biện Bạch Hiền mà chê trách.

Cậu mang quần áo cho khách thử, hết bộ này đến bộ khác chẳng lúc nào ngơi tay. Sự kiên nhẫn con người luôn có giới hạn, một khi Biện Bạch Hiền đã nổi cáu thì đừng nói câu "khách hàng là thượng đế" trước mặt cậu.

Lão chủ khó tính đuổi việc cậu với lý do: "Chất lượng phục vụ không tốt."

Năm ngày làm việc coi như toi công, đã thế còn ôm cái lưng đau về nhà. Lúc trèo cao treo đồ, một đầu chân thang bị lún, Biện Bạch Hiền ngã nhào xuống đất, kết quả bị chấn thương vùng lưng.

Lúc đi ngang phố đi bộ cậu được mấy anh đẹp trai phát cho tờ quảng cáo.

"Làm việc ngắn giờ - lương cao - chất lượng tốt" Hai từ "lương cao" đập vào mắt, Biện Bạch Hiền quên mất cái lưng đau chạy ngược lại nơi được phát quảng cáo mà hỏi cặn kẽ địa chỉ. Cậu muốn đăng kí làm thêm tại đây.

Biện Bạch Hiền làm trong một quán bar, điều đặc biệt là nơi này không tuyển dụng nhân viên nữ, ban đầu Biện Bạch Hiền không quan tâm nhiều, chỉ biết nỗ lực thật nhiều vì mục tiêu là có tiền trả tiền thuê nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net