Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngoại trừ cái hôm gặp phải Phác Xán Liệt không đáng gặp kia, Biện Bạch Hiền vẫn luôn tất bật với cuộc sống của mình. Việc kiếm kế mưu sinh cũng khiến cậu mệt mỏi rồi làm gì có tâm tư đâu mà nghĩ đến những thứ khác. Coi như là xui xẻo gặp phải họa, cậu cũng không dám nghĩ nhiều, dù sao với thân phận này sớm đã không có cơ hội đứng lên đòi lại công bằng cho bản thân. Cậu cũng không phải con gái! Xót xa cái gì.

Cho đến một hôm...

Biện Bạch Hiền mệt mỏi chậm chạm lê từng bước chân trong con hẻm nhỏ, tay chân nhức mỏi khiến cậu chỉ muốn về nhà đánh một giấc cho trọn.

Vừa về đến nhà Biện Bạch Hiền đã bị chận lại ngay trước cửa, kẻ đến viếng thăm chính là một đám người áo đen, trông sơ qua chính là cái dạng vai u thịt bắp, dân anh chị chứ chẳng đùa được đâu.

Biện Bạch Hiền nhìn thấy đã hiểu chuyện chẳng lành, trông đống tàn thuốc dưới mặt đất là hiểu đám người này đến đây là muốn gặp ai rồi!

Biết chuyện chẳng lành mà không tránh thì chính là kẻ ngốc.

Biện Bạch Hiền vờ vịt không để tâm, đảo mắt liếc qua loa rồi bước đi thẳng.

Một bước... hai bước.... không ai đuổi theo.

Đếm đến bước thứ năm.... Một trong sáu người đàn ông vai u thịt bắp gọi tên cậu: "Cậu Biện."

Bây giờ thì chạy là được rồi.

Biện Bạch Hiền cắm đầu chạy nhanh như bị chó rượt. Đám người áo đen cũng vội vàng đuổi theo ngay lập tức.

"Đừng chạy, chúng tôi muốn nói chuyện với cậu." Bọn họ hoàn toàn không có ý bỏ cuộc, chia nhau đuổi theo, Biện Bạch Hiền dù có phép dịch chuyển thế nào cũng không thoát khỏi sự truy bắt của họ.

Chạy vào đầu hẻm, tay chân sớm đã rệu rã, nếu như chạy một đoạn thì được nhưng lúc này cái mạng già này đấu không lại dám vai u thịt bắp đó.

Phía trước bị chặn, tên áo đen dùng giọng ôn hòa: "Cậu Biện, chúng tôi không có ác ý, chúng ta từ từ bình tĩnh nói chuyện." Đúng là dân bắt cóc có đào tạo chuyên nghiệp, chạy nhiều như thế mà nhịp thở vẫn ổn định, không hề thở hồng hộc như cậu lúc này.

Phía sau bị hai tên chặn hậu.

Lần này xong đời rồi! Cả đời Biện Bạch Hiền chưa từng đắc tội với ai, duy chỉ có một lần. Mà thôi bỏ đi! Đó không phải do cậu, dù gì kẻ đó đã cướp mất lần đầu tiên của cậu rồi còn gì.

"Các người đuổi theo tôi làm gì?" Biện Bạch Hiền ưỡn ngực, phô chất giọng mạnh mẽ.

"Cậu Biện, chúng tôi theo lệnh lão gia, mời cậu theo chúng tôi đến nơi này."

Làm sao họ biết được tên mình, trước kia chưa từng gặp nhau, bây giờ mình chối phăng đi xem ai có quyền bắt bẻ.

"Các người gọi tôi là gì cơ!?" Biện Bạch Hiền cười cười lắc đầu: "Tôi tên là Dương Tử, không phải là cái người họ Biện gì gì các người tìm đâu."

Nói rồi xua tay, quay lưng bỏ đi, hai tên áo đen phía sau đứng chặn trước ngực.

"Cậu Biện, chúng tôi chưa bao giờ nhìn nhầm người. Mời cậu theo một chuyến vậy." Một tên đưa trước mặt cậu hai tấm hình, một tấm là hình thẻ cậu từng chụp còn tấm kia là ảnh cậu đang làm việc trong cửa hàng tiện lợi.

Trong đầu Biện Bạch Hiền oang lên một tiếng, thầm than "Xong đời rồi, bị chụp lén cũng không hề biết."

Không để Biện Bạch Hiền có cơ hội biện minh thêm lời nhiều đám người áo đen lập tức mở cửa xe tống cậu vào trong.

"Oa, các người không được bắt người vô lý như thế! Tôi không hề phạm pháp." Biện Bạch Hiền đập thành xe.

"Chúng tôi không tuân theo luật pháp, cậu yên tâm."

"A a a" Biện Bạch Hiền càng hiểu số phận của mình sẽ trôi về đâu.

Đây chính xác là bắt cóc tống tiền rồi. Gia đình cậu không hề khá giả, đám người này nhầm lẫn rồi. Có khi nào là bán nội tạng không? Chỉ nghĩ tới thôi là thấy rùng mình.

Nơi cậu bị đưa đến là một tòa nhà cổ, ngồi xe khá là lâu. Chắc chắn là đã rời xa thành phố, thoáng thoáng nghe được kẻ phía trước nhận cuộc điện thoại: "Lão gia, người đã đến."

Khi ô tô đi qua đường hầm tối tăm không một tia sáng, có khi lại đi sâu vào một rừng cây, trời đã tối muộn, tòa nhà xuất hiện trước tầm mắt.

Đám người áo đen đưa cậu vào căn nhà. Không một tiếng động, chỉ có tiếng bước chân cùng tiếng lá cây xào xạc vọng lại.

Tim Biện Bạch Hiền đập thình thịch, cậu không nghĩ được điều gì sẽ xảy đến, chỉ còn cách chờ xem điều gì sẽ lại xảy đến.

Trong căn phòng rộng lớn, mùi hương nước hoa sang trọng phả vào cánh mũi, nội thất mang đậm phong cách châu Âu cổ đại, chủ nhân tòa nhà này chắc chắn là kẻ lắm tiền nhiều tật! Đó là nhận định đầu tiên của Biện Bạch Hiền.

Căn phòng khách rộng lớn được xây thành hình lục giác với sáu vách đều khảm bằng đá Ruby đỏ rực. Mái vòm cao ngút nhìn lóa mắt, nền nhà cậu đang bước lên cũng được rắc đá quý màu xanh ngọc bích thẳng tắp dẫn đến nơi chính diện.

Người đàn ông ngồi chính diện mỉm cười hiền hậu nhìn cậu, vừa thoáng qua đã mang đến cảm giác hòa nhã thân mật. Chẳng ai khác chính là chính trị gia - Phác Hưng.

Ngồi bên cạnh ông là một phụ nữ tầm 40, dung mạo tuyệt sắc cùng nụ cười hiền lành, bà ta rất đẹp và sang trọng, nhung lụa trên người bà hẳn cũng rất đắt giá.

Mãi để ý hai vị chủ ngồi chính diện mà quên mất trong tòa nhà này còn thêm một vị khác nữa.

...

Phác Xán Liệt ngồi chiễm trệ trên chiếc ghế đối diện, cả buổi trời cũng chẳng buồn ngoảnh mặt nhìn cậu lấy một cái.

Phác Hưng đưa tay ra hiệu Biện Bạch Hiền ngồi xuống.

Người phụ nữ ngồi cạnh ông dịu dàng nói: "Nào, hãy ngồi cạnh Liệt nhi nào."

Biện Bạch Hiền chân có hơi run, cố gắng điều hòa nét mặt không rét mà run của mình, nhẹ đặt mông ngồi xuống cạnh Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt chán ghét nhìn mảng nệm kế bên mình bị lún nhẹ xuống một chút, buông mắt đánh giá chàng trai nhỏ bé bằng hai từ "tầm thường."

Bầu không khí có chút giượng gạo, Phác Hưng lên tiếng đánh tan đi sự gượng gạo vô hình đang bao trùm xung quanh.

"Biện Bạch Hiền, con hãy trở thành con dâu của Phác gia, con đã ngủ cùng Phác Xán Liệt một lần trong bar."

Biện Bạch Hiền tròn mắt nhìn ông. Cậu nghe không nhầm chứ!? Đây là đang bị ép duyên phải không?

Giọng điệu bình thản như đang trao đổi một bó rau.

"Gia đình con gặp nhiều khó khăn, chúng ta sẽ đứng lên thay con lo liệu mọi thứ, viện phí mẹ con ta sẽ chi trả toàn bộ. Cũng sẽ mua cho bà ấy một căn hộ tốt để bà ta an dưỡng tuổi già."

Người phụ nữ luôn mỉm cười đôn hậu: "Con yên tâm, Xán Liệt sẽ không dám gây khó dễ với con đâu, hôn sự này cả dòng họ đã nhất quyết tổ chức..." Bà ta ngừng một lát rồi nói tiếp: "Với lại, việc nó gây ra với con, đó chính là trách nhiệm nó phải bồi thường."

Một tảng băng lớn đập thẳng xuống đầu Biện Bạch Hiền. Cậu trân mắt nhìn đăm đăm vào bàn trà. Cất giọng bình thản: "Tôi không chấp nhận. Tôi và anh ta không liên quan đến nhau, càng không hề có quan hệ gì với nhau cả."

"Cậu sẽ phải chấp nhận." Phác Xán Liệt nãy giờ chưa từng lên tiếng đột nhiên nói đã phản bác cậu, cứ như hắn hoàn toàn chấp nhận việc này vậy.

"Không, nhất định không bao giờ." Biện Bạch Hiền không để hắn nói dứt câu.

Phác Xán Liệt nhíu mày, người phụ nữ kia vội chen lời: "Mọi chuyện đến ngày hôm nay ta cũng không muốn che giấu con làm gì. Sở dĩ việc bắt hai đứa kết hôn chính vì Liệt nhi đến bar quấy rối đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của dòng tộc. Phác gia sẽ không bao giờ để một giọt mực mà làm vấy bẩn cả viên ngọc sáng được."

Biện Bạch Hiền cười khinh trong lòng "Kẻ lắm tiền nhiều tật như các người thì muốn đổi trắng thay đen thế nào chẳng được, cần gì cưỡng ép người khác như vậy chứ?"

"Chuyện tình cảm trước mắt chúng ta có thể thông cảm được. Hai đứa chỉ mới gặp gỡ vài lần, nhưng sau khi về chung một nhà nhất định lâu dài sẽ nảy sinh tình cảm."

Nếu như không phải đang tranh phiếu bầu cử quốc hội, sợ rằng danh tiếng vì việc con trai ăn chơi trác tán ảnh hưởng thì Phác Hưng cũng chẳng buồn quan tâm đến đứa con hư hỏng này.

Biện Bạch Hiền trước sau như một, thẳng như ruột ngựa đáp:

"Sẽ không có việc này đâu..." Lời chưa dứt đã bị Phác Xán Liệt kéo vào lòng, kề sát vào tai cậu, nói: "Rồi em sẽ phải thích tôi thôi."

Nói rồi đặt môi lên môi cậu, hôn ngấu nghiến mặc kệ hai người đối diện đang nhìn hắn với đôi mắt đầy lửa giận.

Biện Bạch Hiền giật mình đẩy hắn ra, trước mặt cha mẹ hắn giáng xuống một tát lên mặt Phác Xán Liệt. Tức giận quát: "Nằm mơ!" Đứng lên định bỏ đi thì bị hắn kéo lại, ôm vào lòng, trực tiếp ẵm lên bế thẳng lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net