Chap 13: sinh bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là Đầu tuần, Lý ra Sáng nay Jiyeon sẽ cùng Eunjung đi dự 1 cuộc họp quản trị lớn trong cty, nhưng mặt trời lên cao đến vậy Cô vẫn còn vùi đầu vào trong gối mà ngủ ngon lành, Cho đến khi tiếng đồng hồ báo thức reo lên ầm ĩ, Cô mới đưa tay định tắt, nhưng khẽ hé đôi mắt mệt mỏi của mình ra xem thì, WTF... cô gần như hoãn hốt mà nhìn vào đồng hồ trên tay, đã 8h giờ sáng rồi tại sao cô lại có thể ngủ say đến như vậy, Nhìn sang bên cạnh Eunjung có lẽ đã đi từ rất sớm, tại sao chị ta lại không gọi cô dậy chứ?

Cô quấn tạm chiếc chăn mỏng định đi vào phòng tắm sửa soạn đến Cty, nhưng cô vừa đứng lên thì mọi thứ trước mặt cô điều quay cuồng, đầu cô cảm thấy thật choáng váng, bước chân cũng không vững nữa, cô liền ngã xuống nền gạch lạnh, sắc mặt Jiyeon tái nhợt đến khiến ai nhìn vào cũng đau lòng, Jiyeon dùng chút sức lực yếu ớt của gượng dậy đi vào phòng tắm

Đứng nhìn mình trong gương Jiyeon không khỏi nhíu mày khó coi, sắc mặt trắng bệch, lộ ra rõ sự mệt mỏi tiều tụy trên gương mặt thanh tú của cô, nhìn mình trong gương Jiyeon không khỏi tự cười giễu cho bản thân mình, cũng có ngày cô trở nên như vậy sao? Phải bị người khác dày vò bản thân mình đến khó coi như vậy, Cô mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, tại sao lại là Cô mà không phải là ai khác?

Tại sao Chị ta lại chọn cô? Jiyeon tự hỏi bạn thân, Cô rốt cuộc đã làm sai điều gì, tại sao lại bắt cô phải chịu nhiều khổ sở như vậy, muốn đi rời xa con người đó càng xa càng tốt. Nhưng cô đi được sao? Cô có thể bỏ đi được hay sao chứ? Bây giờ vẫn chưa được! Cô cần chị ta, không phải gì bản thân, mà là vì mẹ của cô, đúng vậy.

Cô hít một hơi thật sâu để có thể bình ổn lại tâm trạng của mình, nhìn vào gương cô tự nói với bản thân mình, chỉ cần mẹ Cô được bình phục, nhất định cô sẽ rời xa chị ta.. Nhất định.

Mặc lên người Bộ đồ Công sở như mọi ngày, nhìn vào gương Jiyeon nhẹ nhàng đánh lên mặt một lớp phấn nền nhẹ Để che đi sắc mặt nhợt nhạt của mình, môi mỏng nhẹ nhàng đánh lên 1 lớp son đỏ nhẹ, mái tóc bóng mượt được tỉ mỉ cột ra sau, nhìn một lượt trong gương Jiyeon cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng thật tốt để bắt đầu một ngày mới.

Bước xuống lầu, Jiyeon định đi thẳng ra cửa, nhưng không ngờ vừa bước xuống đã thấy Hyomin đang ngồi ở bàn ăn chậm rãi thưởng thức phần ăn sáng của mình, nhìn cách ăn mặc của cô ta hôm nay tương đối nhẹ nhàng, chỉ là 1 chiếc quần jean ngắn để lộ ra cặp đùi thon dài cùng Chiếc áo phông trắng tôn lên làn da trắng mịn, càng làm cho cô ta hôm nay thật rạng ngời, đầy năng động, Jiyeon nhìn cô ta trong lòng không khỏi đầy ngưỡng mộ, cô gái này thật sự rất xinh đẹp.

đang ăn sáng, Hyomin cảm thấy có đôi mắt đang nhìn mình chăm chú, cô ta liền ngước lên nhìn đã thấy Jiyeon đứng ngay ra một chỗ, còn đang nhìn cô ta nữa chứ, Hyomin từ hôm qua đến giờ tâm trạng đã không được tốt, sáng sớm lại nhìn thấy Jiyeon, Càng làm cho Hyomin thêm phần chán ghét, lại nhớ đến đêm qua những tiếng rên rỉ đầy ái muội của Jiyeon lọt hết vào tai cô ta, càng làm Hyomin cảm thấy tức tối trong lòng, thấy Jiyeon vẫn đứng nhìn mình, Hyomin cũng không thèm để tâm đến, chỉ cười lạnh nhìn cô một cái, rồi tiếp tục ăn phần điểm tâm sáng của mình, xem Jiyeon như vô hình, Jiyeon thấy một màn khinh khi mình như vậy, cô Cũng không buồn quan tâm đến, tiếp tục đi thẳng ra ngoài, từ đêm hôm qua Jiyeon cũng cảm nhận được, cô ta thật sự không có thiện cảm tốt gì với Cô, Tuy không biết Cô đã làm gì phật lòng cô ta, nhưng cô cảm nhận được cô ta có tình cảm với Eunjung, nên xem cô là cái gai trong mắt cũng là lẽ bình thường, Jiyeon cũng không muốn quan tâm đến.


Đến Công ty Ham Thị, Jiyeon đi vào với Tinh thần đầy mệt mỏi, khuôn mặt dù đã trang điểm nhẹ để che đi vẻ nhợt nhạt xanh xao, nhưng Ai nhìn vào cũng điều cảm thấy Jiyeon hôm nay thật sự rất mệt mỏi, các nhân viên thấy Cô liền nở nụ cười thân thiện, tuy Jiyeon chỉ mới làm việc ở Ham Thị không lâu, nhưng vì tính tình hiền lành cùng thân thiện của Cô khiến các nhân viên ở đây điều quý mến, nhất là các nhân viên Nam ở đây, họ luôn ngưỡng mộ vẻ đẹp Kiều diễm của cô, vừa cuống hút lại có chút lạnh lùng, khiến ai nhìn vào cũng điều tình nguyện si mê đến chết, nhưng Jiyeon luôn tỏ vẻ như muốn tránh né họ, nên Các nhân viên nam ở đây cũng không dám mạo muội tỏ tình với cô.

Jiyeon thấy họ chào mình, cô cũng nhẹ nhàng gật đầu chào lại, sau đó liền đi lại bàn làm việc của mình.

" Jiyeon, Sao em lại đi làm? "

đang bận bịu chuẩn bị một số tài liệu để đưa cho Eunjung, bỗng bên tai Jiyeon nghe được giọng nói quen thuộc, cô ngẩn đầu lên đã thấy Seungho đang đứng trước mặt mình, nét mặt Anh ta có vài phần lo lắng hỏi.

Thấy Jiyeon có chút khó hiểu nhìn mình, Seungho Liền nói tiếp: " Anh nghe Ham Tổng nói Em bị bệnh nên gọi điện đến Công ty xin nghỉ 1 ngày.." Anh ta quan sát cô 1 lượt kỉ càng, rồi lo lắng nói. " Jiyeon,Em không khỏe sao lại đi làm rồi.? "

Bệnh sao?

Jiyeon hơi sững sờ nhìn Seungho, trong đầu lại Nghĩ đến Eunjung ban sáng vì sao không gọi cô dậy, có lẽ nào chị ta đã biết cô không khỏe trong người, nên mới để cô nghỉ ngơi ở nhà?

Chị ta tốt đến vậy sao?

Thấy Seungho vẫn chăm chú nhìn mình, Jiyeon có chút không được tự nhiên, nở nụ cười nhợt nhạt, cô khẽ lên tiếng: " Em cảm thấy không sao nên mới đến công ty làm việc, Anh đừng lo "

" nhưng sắc mặt em quả thật rất kém, nếu Em không khỏe thì cứ nói Anh biết, Anh sẽ đưa Em về nhà nghỉ. " ánh mắt Seungho nhìn cô đầy dịu dàng, khuôn mặt điểm trai của Anh ta không giấu nổi sự quan tâm chân thành dành cho Cô, điều này khiến Jiyeon có chút cảm động trong lòng.

" Seungho, Em thật sự không sao. " Jiyeon có chút bất đắc dĩ cười, nhìn anh ta quan tâm mình như vậy, Jiyeon thật sự có chút ấm áp trong lòng, người đàn ông điểm trai như anh ta tính tình lại tốt như vậy, nếu ai yêu được Anh ta nhất định sẽ rất hạnh phúc, đương nhiên sẽ không có cô ở trong số đó.

" nhưng... " Seungho vẫn thấy sắc mặt của Jiyeon thật sự rất kém, trong lòng Anh ta không khỏi lo lắng, định lên tiếng nói gì đó, liền bị giọng nói băng lãnh phía sau chuyền đến thẳng thừng cắt ngang lời anh ta muốn nói, Seungho vừa nhìn thấy dáng người cao cao tại thượng bước đến, khiến Anh ta không khỏi rùng mình một cái.

" Jiyeon, Em vào phòng làm việc của Tôi một chút " bỏ lại câu nói lạnh lùng, Eunjung sắc mặt không chút biểu cảm liếc nhìn Jiyeon một cái, rồi quay bước đi vào phòng mình,cũng không thèm để ý đến seungho đang đứng đó.



Jiyeon nhìn Seungho cười gượng, sau đó liền cầm tập hồ sơ trên tay không nói lời nào liền bước đi, nhìn theo bóng lưng của Jiyeon, Seungho thật có chút khổ sở, người con gái này càng nhìn Anh ta càng muốn bảo vệ, muốn đem hết thảy tình cảm của Anh ta nói cho cô biết, muốn làm điểm tựa cho cô mỗi khi mệt mỏi, nhưng. Cho tới bây giờ anh ta vẫn không dám nói ra tình cảm của mình, Anh ta là đang sợ điều gì sao? ánh mắt anh ta như đang suy nghĩ gì đó, cứ đứng thẩn thờ nhìn theo bóng dáng của cô, cho đến khi nó khuất dần.


*Cốc Cốc*

" Vào đi "

Jiyeon cẩn thận mở cửa đi vào, vừa bước vào bên trong cả người Jiyeon dường như cảm thấy không lạnh mà rung, tuy nhiệt độ bên trong căn phòng tương đối ấm áp, nhưng mỗi khi cô bước vào đây cả người cô điều vô thức rung rẩy, không phải vì nhiệt độ mà là vì người ở bên trong căn phòng này luôn làm cô có cảm giác bất an, nhất là khi thấy ánh mắt như muốn giết người kia của Eunjung khi nãy, càng làm trong lòng Jiyeon nổi lên vài phần lo lắng.


Cô đưa mắt nhìn người ngồi trên ghế, sắc mặt Chị ta thật sự không tốt, rõ là đang tức giận điều gì đó, từ khi cô bước vào đây ánh mắt chị ta vẫn luôn chăm chú nhìn cô, nhưng vẫn không chịu lên tiếng, cảm giác ngợp ngạt này thật làm Jiyeon vô cùng khó chịu.


" Ham Tổng, Chị gọi tôi có việc gì căn dặn? " đứng bất động một lúc, rốt cuộc cô cũng lấy hết can đảm khẽ lên tiếng hỏi.

Eunjung vẫn không nói lời nào, cả thân người cao lớn liền đứng dậy trực tiếp xảy bước đi về phía Cô đang đứng, Jiyeon thấy Eunjung đang đi về phía mình, theo bản năng cô lùi về sau vài bước, nhưng rất nhanh cả thân hình nhỏ nhắn của cô đã bị vòng tay mạnh mẽ của Chị ta kéo lại ôm gọn vào lòng, ở trong lòng ngực Chị ta, Cô đến thở cũng không dám thở mạnh, tim cũng trở nên mất kiểm soát mà đập nhanh hơn bình thường, lực ôm của chị ta rất mạnh khiến Jiyeon cảm thấy có chút đau nhức, nhưng cô vẫn không dám chống cự mặc cho chị ta muốn ôm thì ôm, một lúc sau người đang ôm cô mới chịu lên tiếng, tuy lời nói thót ra mang theo ngữ khí lạnh lùng cùng nghiêm nghị, nhưng âm điệu lại có vài phần lo lắng bên trong.

" ai cho phép Em đến đây làm? Không được khỏe thì ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi cũng không phải vì em nghỉ làm một ngày mà đuổi việc em. "

Từ lúc sáng sớm khi Eunjung còn đang ôm cô trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tự nhiên áp vào lòng ngực của chị mà ngủ rất say, lúc Eunjung Cuối xuống định hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi mới đi làm, nhưng khi nhìn đến sắc mặt cô lộ rõ vẻ nhợt nhạt xanh xao, Eunjung liền nhíu mày lo lắng, chị ngước nhìn đồng hồ trên bàn đã 7h sáng, hôm nay Chị ta lại có một cuộc họp rất quan trọng nên không thể đến trễ, Eunjung liền bước xuống giường đi vào phòng tắm, trước khi đi Eunjung không quen đi lại giường ngủ nhẹ nhàng đắp chăn kĩ càng lại cho Cô, cuối xuống đặt lên cánh môi mỏng của Jiyeon một nụ hôn rồi mới chịu đi, trước khi ra khỏi nhà Eunjung cũng đã có dặn Hyomin đang ngồi ở ghế sofa xem tin tức,

" Jiyeon có muốn đi làm thì bảo em ấy nên ở nhà nghỉ ngơi, đợi chị về sẽ trở em ấy đi khám. " Lúc đó Hyomin không buồn để tâm đến, chỉ gật đầu nhẹ cho qua, vì lúc đó cô ta đang cảm thấy tức tối trong lòng, nên lúc gặp Jiyeon, Hyomin cũng quên không nhắc đến chuyện này.




" Tôi... Tôi thật không sao... " dựa vào lòng ngực Eunjung, jiyeon cảm thấy toàn thân cô điều trở nên vô lực, lời muốn nói cũng trở nên yếu ớt như vậy.


" Không sao? Tiểu yêu nghiệt, Em thật là cứng đầu. " nhìn cô sắc mặt nhợt nhạt như vậy Eunjung thật sự rất đau lòng, chị ta không để Cô kịp phản ứng liền nắm chặt tay cô đi thẳng ra ngoài.



Bước ra khỏi phòng làm việc, Eunjung nắm chặt tay Jiyeon bước đi trước bao ánh mắt kinh ngạc đến há hốc mồm kia của các nhân viên, Eunjung vẫn một mặt điềm tĩnh dẫn Cô ra khỏi công ty, Jiyeon bị bao nhiêu ánh mắt tò mò dòm ngó khiến cô thật muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui vào, muốn rút tay về nhưng Eunjung vẫn nắm chặt tay cô không chịu buông, Cô đành bất lực cuối thấp đầu mặc cho chị ta dẫn đi.

Bóng dáng hai người họ vừa khuất dần, bên trong công ty liền có những tiếng xầm xì bàn tán to nhỏ của các nhân viên, có người ngưỡng mộ, cũng có người ghen ghét, làm việc ở Ham Thị bao nhiêu năm trời, cả nhìn Ham Eunjung cũng không nhìn họ đến một lần, lần này trước bao nhiêu ánh mắt của mọi người, Eunjung lại ngang nhiên nắm chặt tay Park Jiyeon bước đi, người ngoài nhìn vào điều biết họ có mối quan hệ không được bình thường rồi, khiến cho những Cô nàng thầm yêu Eunjung liền có cảm giác vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ Jiyeon.


Phía sau rèm cửa sổ ở phòng làm việc, ánh mắt người đàn ông nãy giờ hết thẩy điều chứng kiến những hành động khi nãy của 2 người họ, ánh mắt anh ta hiện lên rõ điều bất an trong lòng, sắc mặt anh ta không giấu nổi sự lo âu, bàn tay vô thức siếc chặc lại, mong điều anh ta đang nghĩ trong lòng không phải là sự thật.






Ngồi trên xe Jiyeon rất muốn hỏi Chị ta rốt cuộc đưa cô đi đâu, nhưng suy nghĩ một lúc rồi cũng im lặng, Eunjung ngồi bên cạnh lâu lâu cũng liếc mắt nhìn cô, biết cô muốn hỏi điều gì nhưng lại không dám hỏi khiến Eunjung có chút buồn cười, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị tập trung lái xe, bên trong xe từ đầu đến cuối vẫn chìm trong im lặng đến nặng nề, xe Eunjung tăng tốc chạy thẳng trên quốc lộ, một lúc sau xe Eunjung dừng lại ở một bệnh viện nổi tiếng nhất Seoul, Jiyeon đưa mắt nhìn ra bên ngoài còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Liền bị Eunjung nắm tay đi thẳng vào bên trong bệnh viện.


" Wow... Ngọn gió nào đưa cậu đến Đây vậy Eunjung? " vừa thấy Eunjung nắm tay Jiyeon đi vào bệnh viện, Cô gái trên người mặc áo Blouse trắng liền đi lại nơi 2 người họ đứng, gương mặt xinh đẹp của cô ta tỏ ra kinh ngạc khi thấy Eunjung ở đây, khác với sự kinh ngạc của cô gái kia, Eunjung trên mặt vẫn không có chút biểu cảm nào đặc biệt, còn Jiyeon thì vẫn đứng ngơ ngác nhìn 2 người họ mà không hiểu chuyện gì. Nhưng Jiyeon phải công nhận một điều vị nữ bác sĩ trước mặt cô quả thật rất xinh đẹp, một vẻ đẹp thuần khiết và Tinh tế.





"Xì.. Bạn bè lâu ngày mới gặp mà cậu lạnh nhạt với tớ vậy đó! " Cô gái tỏ vẻ mất mãn nhìn Eunjung nói, sau đó lại đưa mắt nhìn Jiyeon rồi nở nụ cười tươi rói giới thiệu bản thân: " chào cô! Tôi tên Jiwon là viện trưởng ở bệnh viện này."



Jiwon vui vẻ đưa tay về phía Jiyeon.


" xin chào viện trưởng won, tôi tên Park Jiyeon, cứ gọi tôi là Jiyeon là được. " Jiyeon có chút lúng túng bắt lấy tay Jiwon rồi khẽ cười, còn trẻ như vậy đã làm viện trưởng của một bệnh viện nổi tiếng như vậy quả thật không đơn giản, trong lòng Jiyeon lại cảm thấy ngưỡng mộ cô gái đứng trước mặt mình.




" Jiwon, cậu kiểm tra sức khỏe của Em ấy dùm mình, sắc mặt của em ấy thật kém. " Eunjung bây giờ mới chịu lên tiếng, chị có chút khẩn trương nhìn jiwon nói, tay vô thức lại ôm chặt vòng eo của Jiyeon, như sợ nếu buông lỏng cô nhất định sẽ ngã mất.


Bây giờ Jiyeon mới thật sự hiểu vì sao Eunjung lại đưa cô đến bệnh viện, là chị ta quan tâm cô sao? Tuy giọng điệu chị ta vẫn điềm tĩnh như mọi ngày, nhưng ý tứ câu nói cùng hành động của chị cho cô biết chị ta đang quan tâm đến bệnh tình của cô. Tuy không muốn thừa nhận điều này, nhưng khi nghe Eunjung nói những lời này tim cô lại cảm thấy ấm áp lạ thường.




Jiwon nhìn hai người trước mặt rồi khẽ cười trong lòng, nhìn thấy thái độ quan tâm cùng hành động thân mật của Eunjung dành cho cô gái bên cạnh, Jiwon đương nhiên hiểu ra hai người họ tuyệt đối có quan hệ không bình thường, lại nhìn Sang Jiyeon, tuy sắc mặt cô Lộ rõ vẻ nhợt nhạt đầy mệt mỏi, nhưng những điều này cũng không làm cho vẻ đẹp yêu kiều của cô giảm đi phần nào, ngược lại khi nhìn Jiyeon bây giờ khiến ai cũng có cảm giác thật đau lòng và muốn bảo vệ.

Jiwon quan sát Sắc mặt của Jiyeon một chút, liền cười khẽ gật đầu:
" được.. Đi theo tớ. "







Sau khi kiểm tra tổng quát cho Jiyeon xong, Jiwon để cô nằm ở phòng đặc biệt, rồi tiêm cho Cô một mũi thuốc an thần nhẹ Để cô được nghỉ ngơi một chút, sau đó mới trở lại phòng làm việc của mình, vừa mở cửa đi vào jiwon đã thấy Eunjung ngồi ở sofa đợi mình, Cô ta liền cởi bỏ khẩu trang y tế ra nhìn Eunjung cười cười.




" Em ấy sao rồi.? " còn chưa đợi Jiwon ngồi xuống, Eunjung Đã nôn nóng lên tiếng hỏi.



Jiwon vẫn chưa vội trả lời câu hỏi của Eunjung, Cô chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện với Chị, Chỉnh cho mình tư thế ngồi thoải mái nhất, Jiwon mới nhìn Eunjung nói: " cô ấy là do suy nhược cơ thể, nên mới dẫn đến tình trạng mệt mỏi sắc mặt nhợt nhạt như vậy. "




" Suy nhược cơ thể? " Eunjung nhíu mày nhìn jiwon: " Ý cậu là sao? "



Jiwon nhìn thấy nét mặt nghi hoặc của Eunjung, Cô ta liền nở nụ cười xấu xa nhìn Eunjung trêu chọc: " Cái này phải hỏi cậu mới phải chứ? Tớ biết những người trẻ thời nay làm việc gì cũng điều không nghĩ đến hậu quả của nó, nhưng ít nhất cũng nên biết chừng mực một chút, cơ thể cô ấy thật sự chịu không nổi đâu. "




Nghe những lời này sắc mặt Eunjung liền tối sầm lại, chị ta đương nhiên là hiểu rõ ý tứ trong lời nói của jiwon, im lặng một lúc Eunjung liền nhìn jiwon hỏi " Em ấy hiện tại như thế nào? "




Jiwon cười cười lên tiếng: " Hiện tại tớ vừa cho Cô ấy một mũi an thần nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể về, Nhưng......" Jiwon chăm chú nhìn Eunjung ranh ma nói tiếp " tốt nhất cậu nên biết cách kiềm chế bản thân mình lại, cơ thể cô ấy cơ bản là đã rất yếu đuối rồi, cậu hành cô ta như vậy người khỏe mạnh bình thường cũng chịu không nổi, huống gì là cô ta. "





Eunjung nghe Jiwon nói liền tức giận chừng mắt nhìn Jiwon cảnh cáo: " Chuyện của tớ không cần cậu lo, nhiệm vụ của cậu là giúp cô ấy bình phục lại mà thôi. "


Chứng kiến cảnh Eunjung tức giận như vậy Jiwon cũng không cảm thấy sợ hãi, chơi chung với Eunjung bao nhiêu năm đương nhiên Cô ta hiểu rõ tính khí của người bạn thân này, jiwon nhúng vai tỏ vẻ không quan tâm đến, sau đó nhìn Eunjung căn dặn :" tớ chỉ muốn nói hãy chăm sóc cho cô ấy thật tốt, và để cho cô ấy nghỉ ngơi nhiều một chút, và đừng để cho cô ấy quá mệt mỏi, vài ngày sau cô ấy sẽ khỏe trở lại thôi."


" Tớ biết rồi " Eunjung gật đầu




" mà cô gái xinh đẹp đó là bạn gái cậu àk?" jiwon không nhịn được sự tò mò liền lên tiếng hỏi, nhưng chỉ nhận lại được cái liếc mắt đầy sát khí của Eunjung.

" cái đó không phải chuyện của cậu " bỏ lại câu nói lạnh lùng, cũng không quan tâm đến sắc mặt có chút khó coi của Jiwon, Eunjung liền đứng dậy bỏ đi.

Nhâm nhi tách trà trên tay, Jiwon khẽ cười lắc đầu " tính khí vẫn không thay đổi, ai mà chịu nổi cậu chứ Eunjung?"






********

Trên đường trở về nhà Jiyeon ngồi trên xe luôn có cảm giác như có chuyện gì đó không ổn, từ lúc lên xe đến giờ Eunjung luôn nắm lấy tay cô không buông, tay còn lại vẫn tập trung lái xe, thỉnh thoảng chị ta lại quay sang nhìn cô bằng đôi mắt ôn nhu đầy sự quan tâm, điều này càng khiến tâm tư cô có gì đó vui vẻ?





Trở về đến biệt thự trời cũng đã tối, lúc xuống xe Eunjung liền ôm lấy Eo cô dìu vào nhà, Tuy Jiyeon đã nói là mình ổn không cần phải làm vậy, nhưng Eunjung vẫn nhất quyết ôm lấy eo cô mà đi, Jiyeon nói không được nên cũng mặc kệ chị muốn làm gì thì làm, dù sao hôm nay cô cũng thật sự rất mệt mỏi nên có người dìu cũng tốt.



Bước vào nhà đã thấy Hyomin ngồi ở sofa phòng khách, vừa thấy Eunjung ôm Jiyeon đi vào nhà sắc mặt của của cô ta liền biến thành u ám đến lạnh người, xảy bước đi về phía 2 người họ, cô ta không vui lên tiếng.


" Jungie... Sao bây giờ Unnie mới về? em đã ở nhà nguyên một ngày để đợi unnie về đó."


Cô ta vừa nghĩ đã thấy tức tối trong lòng, nguyên ngày nay cô ta điều ngoan ngoãn ở nhà chỉ vì muốn được gặp Eunjung, nhưng ngồi đợi đến tối mới thấy chị ta về, vậy mà vừa vào nhà đã ôm chầm lấy người con gái kia không rời, một màn chướng mắt như vậy hỏi sao cô ta không tức, ánh mắt sắc bén của cô ta luôn chĩa thẳng vào Jiyeon như muốn ăn tươi nuốt sống cô mới hả dạ, ngược lại từ lúc về nhà Eunjung luôn chỉ nhìn Jiyeon, thật chất không hề để tâm đến những lời Hyomin vừa nói, cô ta thấy vậy càng thêm ấm ức trong lòng, liền ôm lấy cánh tay Eunjung uỷ khuất nói.


" Jungie.... Quan tâm đến em một chút không được sao? "

Jiyeon đưa mắt nhìn qua Hyomin, mắt cô ta đã bắt đầu ửng đỏ như muốn khóc lại như muốn kiềm nén lại, khiến Jiyeon nhìn mà có chút khó xử, chỉ là Eunjung trước sau điều không để ý đến, chị ta chỉ chăm chú nhìn Jiyeon mà thôi.


" Hyomin ngoan mau về phòng ngủ đi," Eunjung thở dài đưa tay xoa nhẹ lên đầu hyomin như vỗ về 1 đứa trẻ, sau đó liền đưa Jiyeon lên lầu không nói gì thêm.



Hyomin đứng bất động một chỗ nhìn theo bóng lưng của Eunjung, tay cô ta siếc chặc thành nắm đấm, từng giọt chất lỏng nóng ấm thi nhau trải dài trên gương mặt thanh tú rồi lại rơi xuống đất, tại sao? Tại sao lúc nào Eunjung cũng xem cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#eunyeon