Chương 25 : Ở bên tôi, cậu phải thay đổi (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25 : Ở bên cạnh tôi, cậu phải thay đổi (P1)

Junhyung tao nhã cắt thịt trong đĩa, Yoseob không dám lên tiếng, cũng liền trầm mặc.

Ăn một chút bữa sáng, không khí ngột ngạt mà thân mật.

Yoseob đã muốn khắc chế chính mình không nghĩ đến chuyện tối hôm qua , nhất là trước mặt Kim tổng, hắn bình tĩnh làm cho mọi việc đều trở nên thật nhỏ bé, giống như chuyện hắn gặp phải tối qua chẳng là gì. Cậu cẩn thận nghĩ lại, ngày hôm qua như thế nào lại ngất đi trong lòng hắn? Bị hắn đưa đến khách sạn, cậu một chút ấn tượng thật sự cũng không có sao?

Hơn nữa, suốt một đêm, hắn hẳn là không có chạm vào cậu chứ.

Nghĩ đến đây, mặt Yoseob đỏ lên, thoáng bối rối, đưa tay lấy cốc sữa, không hề nghĩ ngợi gì liền uống một ngụm nhỏ, nhất thời bị mùi vị đặc thù của sữa xộc đến.

Cậu từ nhỏ đã không thích mùi này, cũng không có lý do gì đặc biệt.

Nghe được tiếng ho khan, Junhyung ngước mắt, thản nhiên liếc nhìn một cái, liền hiểu rõ tình trạng của cậu.

Hắn nhẹ nhàng mở miệng: "Uống hết đi."

Yoseob cả kinh.

Cậu nắm chặt ly, không biết nên nói với hắn thế nào, cậu trời sinh không thích uống sữa.

Junhyung tựa vào ghế, lấy khăn ăn lau ngón tay, giọng điệu điềm đạm: "Không nên ép tôi uy hiếp cậu, tôi nhắc lại lần nữa, uống hết đi."

Yoseob chưa bao giờ cảm thấy ai cứng ngắc như vậy.

Hắn cũng không phải là gì của cậu, nhưng là lần đầu tiên gây cho cậu áp lực lớn như vậy, cậu tuyệt đối tin tưởng hắn nói được liền sẽ làm được. Mùi sữa từng đợt thổi đến, cậu không thích, thậm chí là ghét cay ghét đắng.

Cuối cùng cắn răng một cái, cậu nín thở, cầm lấy ly sữa một hơi uống sạch, không dừng lại một chút nào.

Chất lỏng ấm áp trôi xuống yết hầu lại tiến vào dạ dày, Yoseob cố nín thở, đến cuối cùng một ngụm uống hết, cậu buông ly, cúi đầu thở, trong miệng toàn là mùi sữa, cậu liền mất hết cảm giác thèm ăn, không muốn ăn thêm gì cả.

Khi mùi sữa bắt đầu giảm đi, Junhyung đã đứng dậy đi tới, cúi người tay chống vào hai sườn cậu.

Ánh mắt thâm thúy, nhìn qua khuôn mặt quyến rũ của cậu.

"Buồn nôn sao?" Hắn thản nhiên hỏi.

Yoseob toát chút mồ hôi, lắc đầu.

Junhyung ánh mắt lạnh lùng, có chút làm cho người ta không dám nhìn thẳng:"Chính là như vậy. Nếu thật sự chán ghét một loại thức ăn, chạm vào đều không thể, ăn liền nôn ra, ngay cả cơ quan tiêu hóa cũng kịch liệt phản ứng lại. Nếu cậu quả thật như vậy, tôi sẽ không bắt ép cậu."

Yoseob mặt bắt đầu ửng đỏ đứng lên, đó không phải là do ngượng ngùng, mà vì người đàn ông này có thể nhìn xuyên qua bề ngoài của cậu, đem từng chi tiết của cậu ra phân tích rõ ràng.

"Ăn xong lên lầu thu dọn một chút, sau đó đến cửa khách sạn." Junhyung ném cho cậu một câu, đứng dậy rời đi.

Chung quanh áp lực cũng được giảm bớt.

Yoseob nhìn chiếc ly trống trơn trên bàn, tim cũng muốn trống rỗng theo.

-------

Junhyung lái xe từ bãi đỗ xe đến cửa, hạ xuống cửa kính xe, gọi cậu bước lên.

Yoseob có chút kinh ngạc, nhìn chiếc xe đen bóng này, liếc qua nhãn hiệu xa lạ, trong lòng cậu rung động hồi lâu, lúc ngồi vào trong xe cậu vẫn có chút cảm khái.

Kiến thức của cậu về xe cộ cũng không nhiều, nhưng kia là biểu tượng Ferrari chói cả mắt, vẫn làm cho tim cậu đập nhanh mấy hồi.

Đợi cho xe lái ra khỏi khách sạn, cậu mới nhớ tới một việc.

"Yong tiên sinh......" Yoseob nghiêng mặt hỏi, "Ngài muốn đưa tôi đi đâu?"

Junhyung vừa định mở miệng, điện thoại di động của hắn liền vang lên.

Hắn thản nhiên nói vài câu, Yoseob chỉ nghe đến câu cuối cùng, hắn nói, "Tôi đến muộn một chút."

Ngắt điện thoại, Junhyung tao nhã chuyển tay lái, mở miệng nói:"Ngồi cho vững."

Nhìn đường đi càng ngày càng quen thuộc, mắt Yoseob càng mở lớn, tay cậu cũng khẩn trương giữ chặt cửa kính

Trước mắt cậu dần dần hiện ra cao ốc tập đoàn Yoon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net