Chương 61 : Không vì quyền lợi mà rơi lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61 : Không vì quyền lợi mà rơi lệ

Bác sĩ cũng phải ngưỡng mộ người đàn ông trước mặt, cả người tỏa ra khí chất cương quyết, tay chống trên bàn, đôi mắt thâm thúy ẩn chút mãnh liệt có thể hủy diệt mọi thứ, vị bác sĩ có chút khẩn trương đẩy tròng kính nói: "Không có vấn đề gì cả."

Trong phòng nghỉ nhỏ, Yoseob cuộn tròn người lại, cả người cậu lạnh như băng, cậu thử co người lại hơn nữa, nhưng vẫn rất lạnh... Trong lúc đó, dáng người cao lớn của Junhyung bức bách cúi xuống, bàn tay ấm áp xoa nhẹ khuôn mặt cậu, Yoseob khẽ run lên, đôi mắt trong trẻo nhìn lại hắn, tay hắn rất ấm, dịu dàng vuốt ve cậu, chỉ muốn làm cậu ấm lên, hoàn toàn không muốn tham lam gì hơn nữa, hắn chỉ có thể như vậy nhìn cậu. Đôi môi lành lạnh thốt ra mấy lời khan khan: "Cảm ơn."

Bác sĩ viết xong toa thuốc thì đứng dậy, bước ra khỏi phòng bệnh, Yoseob.căng thẳng cũng vội đứng dậy theo, bất chấp mọi thứ, cậu hiện tại rất muốn chạy qua xem tình trạng của Kikwang, cậu còn chưa đi được một bước, vòng eo nhỏ và yếu ớt của cậu đã bị một cánh tay kiên cố bắt lại, toàn bộ thân người cậu đều bị thân người ấm áp ôm chặt, Yoseob.hô hấp có chút bất ổn, cậu kinh ngạc ngẩng đầu, trong đôi mắt Junhyung có chút mãnh liệt.

"Tôi muốn đi xem Kikwang, tôi không biết cậu ấy thế nào rồi..."

Giọng nói của cậu vẫn như thế, âm điệu non nớt đầy thương cảm, Junhyung đưa mắt nhìn khuôn mặt cậu, mím môi.

"Đã có bác sĩ rồi, không cần cậu lo lắng." Hắn thản nhiên nói.

Yoseob lắc đầu, trong mắt có chút ngấn lệ, yếu ớt nhưng không dao động, nói: "Tôi không yên tâm, cậu ấy bị như vậy là do tôi, nếu như không phải do tôi, cậu ấy sẽ không bị phiền phức thế này, cậu ấy sẽ không bị bất cứ gì hết..."

Cậu còn chưa nói xong, toàn bộ thân thể đều bị đặt lên vách tường, Junhyung đem cánh tay xanh xao của cậu đặt trên đỉnh đầu, sít sao bóp chặt thắt lưng cậu, đôi mắt sâu hun hút như muốn xé nát cậu ra, sắc nhọn mà lạnh lùng, không khí trong gian phòng đột nhiên bị trùng xuống.

Toàn bộ tiếng nói của Yoseob đều nghẹn lại nơi cổ họng, trái tim yếu ớt đập loạn lên, không nói được lời nào.

"Đừng tự bắt bản thân phải gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy, cậi không đủ sức đâu. Cậu ấy bị như thế không phải lỗi của cậu, nếu như cậu không hiểu, có thể yêu cầu tư vấn pháp lý để xem xét những người có trách nhiệm, không phải muốn báo cảnh sát sao? Nếu còn đủ sức, thì hãy nghĩ cách nào giúp cậu ấy lấy lại công bằng ấy."

Yoseob cả người ngây ra, nước mắt vừa thấm ra đã vội bị ngăn lại, hoảng hốt lo sợ không dám chảy xuống.

Người đàn ông trước mặt quá lạnh lùng, quá vô tình, cậu ở trước mặt hắn hình như cho đến tận bây giờ cũng không có quyền được rơi lệ.

Cậu đứng thẳng lưng, không cho nước mắt rơi xuống, không cho bản thân mềm yếu, tay vịn trụ tường chậm rãi gật đầu, giọng khàn khàn thốt lên một câu: "Tôi biết rồi..."

Cậu muốn đi ra ngoài, muốn rời xa tầm mắt lạnh lẽo của hắn, cũng không nghĩ rằng cậu mới vừa đi vài bước đã bị choáng, Junhyung đúng lúc đó bèn ôm lấy cậu, toàn bộ cơ thể cậu đều được hắn ôm trọn trong lồng ngực, Yoseob cắn môi cố không khóc, hắn chậm rãi cúi đầu xuống khuôn mặt lạnh lẽo của cậu, đôi môi bàng bạc nóng hổi hôn lên viền mắt cậu, giọng nói trầm thấp: "Còn có câu này chưa nói... Nếu như không đủ sức, hãy dựa vào lòng tôi..."

Trong nháy mắt chóp mũi Yoseob cay xè, nước mắt cũng không nhịn được nữa, sát sao nhìn người đàn ông trước mặt, nép vào trong lồng ngực ấm áp của hắn, khóc òa lên.

Junhyung ôm vào lòng nam nhân nhỏ nhắn đang run lên vì lạnh, nhìn chăm chú dáng vẻ yếu ớt của cậu

Yoseob không biết hắn hôn cậu lúc nào, hơi ấm nóng lặng lẽ tiến vào khoang miệng cậu, mang theo vị cay xè của nước mắt, cậu sát vào gần hắn, cảm giác như có được cả thế giới, cậu không cảm giác được phía sau cổ có một lực đè rất nặng.

Hắn vẫn còn mải miết hôn cậu, đặc biệt muốn chiếm giữ lấy cậu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net