Chương 74 : Bắt đầu biết hắn muốn gì (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 74 : Bắt đầu biết hắn muốn gì (P2)

"Cô ..."

"Tôi nói sai rồi sao? Cô lúc rảnh rỗi nhớ theo Yoseob học hỏi nha, không có việc gì lại giả vờ chảy một tý máu liền té xỉu và vân vân, có khi chủ tịch cũng sẽ có thiện tâm đưa cô đi bệnh viện cũng không chừng ."

"Cô thì ít xấu hơn tôi chắc, cô cũng chính là đố kị như tôi !"

"Nhưng mà có đáng gì để mà đố kị chứ, nghe nói có người tố cáo a, lại nghe nói sáng sớm đều đã kinh động đến ban giám đốc, không chừng cậu ta giả ngốc cũng không được bao lâu ..."

"Ha ha, thật sao? Cô nói thật sao?"

"Tôi sao phải lừa cô chứ .."

Mỗi một công ty đều có một kiểu lời đồn đáng sợ của nơi ấy, Yoseob dựa lưng vào cửa, không muốn nghe tới những lời thì thầm không kiêng nể kia, tiếng cười hai người kia dần dần xa hơn, từ từ không nghe thấy nữa, Yoseob lúc này mới buông cổ áo đang bị nắm chặt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo một tia nhu nhược ngỡ ngàng.

Thế giới này dường như không có chỗ nào cho cậu.

Một bên bị ghen ghét cố ý loại bỏ, một bên tràn đầy nguy hiểm, Yoseob muốn đi hồi lâu nhưng không có dũng khí, mãi cho đến lúc di động trong túi "ong ong" rung lên, cậu mới hoàn hồn. "Yeoboseyo, tôi là Yang Yoseob." Cậu vừa đi vừa nhẹ giọng nói.

"Yang thiếu gia, tôi là luật sư." Phía bên kia thanh âm rất cung kính.

Yoseob lập tức lên tiếng trả lời "Luật sư, ông vẫn khỏe chứ."

"Là như thế này... vốn là buổi hòa giải ngày chủ nhật chỉ có một nhân viên trung gian hòa giải của tòa án và đại diện nguyên đơn của bị cáo có mặt, là luật sư tôi cũng không tốt đứng ra, mạo muội hỏi một chút, Lee thiếu gia có thể có mặt chứ?"

Yoseob do dự một chút, nhẹ nhàng mà kiên định nói: "Tôi sẽ khuyên cậu ấy đến, dù sao biện pháp giải quyết chuyện này là vậy, chính cậu ấy quyết định mới tốt, giả như cậu ấy không muốn, khả năng hòa giải cũng đổ vỡ."

"À, là như vậy" phía bên kia luật sư nở nụ cười, "Vậy chúc thiếu gia may mắn, hòa giải thành công."

"Cảm ơn ông, luật sư."

Tắt điện thoại di động, Yoseob vứt đi cảm giác hỗn độn, trong ngực trở lên dũng cảm một chút.

Cậu hiểu rất rõ ràng, có một số việc cậu không có khả năng xoay chuyển tình thế, cậu chỉ có thể tận lực cố gắng đối đầu là tốt rồi, tựa như lần này bị tố cáo, cậu chỉ có thể thản nhiên mà đối diện ban giám đốc, thế nhưng nếu bọn họ không tin, cậu cũng không còn cách nào.

Có khó khăn, có chuyện, thì nhất định phải giải quyết, chí ít tạm thời vẫn còn chưa thất nghiệp, không phải sao?

Trở lại chỗ ngồi, Yoseob không để ý tới những lời to nhỏ phía sau của mấy thư ký cùng ánh mắt đố kị nhìn cậu, cậu ngồi xuống chăm chú làm việc, cậu đảo mắt qua lịch công tác trong ngày, thứ năm, tốt rồi, cậu còn có một ngày an tâm mà nghỉ ngơi.

Trưa ngày chủ nhật, ánh mặt trời nóng bức chiếu xuống.

Cầu thang tòa án mang vẻ âm trầm, một sắc trắng trang nghiêm mà long trọng.

Trong di động thanh âm "tút tút" đã vang lên nửa tiếng đồng hồ, mồ hôi bắt đầu toát ra từ lòng bàn tay Yoseob, đôi mắt trong sáng tràn đầy vẻ lo lắng, cậu cắn thật sâu vào đôi môi anh đào, suýt thốt ra âm thanh tựa như phá vỡ trong ngực,

Nghe điện thoại.

Mình van cậu, Kikwang, nghe điện thoại đi!

Ngày hôm qua tới thăm Kikwang, hai người rõ ràng thống nhất đứng ở cửa tòa án đợi nhau, thế nhưng Yoseob đến sớm một tiếng, tại chỗ này chờ đợi cũng không thấy Kikwang đâu. Nhiệt độ càng lúc càng cao, Yoseob đã có chút tuyệt vọng, điện thoại vẫn thông, rõ ràng là vẫn thông, khả năng là cậu ấy không tiếp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net