15. Epil0gue, 1.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là nơi yên nghỉ của Jennifer. Taeyeon đã từng nhìn thấy bức  ảnh cô bé được lồng vào 1 khung hình, đặt ngay ngắn ở 1 góc trên bàn làm việc và chiếc bàn bên cạnh ghế sofa . Tiffany không bao giờ nói nhiều về cô bé, chỉ cho cô xem những bức ảnh lúc họ còn nhỏ và mỉm cười trìu mến với những kỷ niệm. Thỉnh thoảng, nàng sẽ lại bật khóc, Taeyeon không muốn nhìn thấy Tiffany khóc  nên cô cũng tránh nhắc đến Jennifer nhiều

Jennifer và Tiffany không giống nhau. Tiffany thì có 1 nụ cười rạng rỡ với đôi mắt tròn sáng lấp lánh, Jennifer thì có vầng trán cùng đôi gò má cao. Jennifer thực sự rất gầy, dường như còn mỏng manh hơn cả Tiffany, Taeyeon có thể thấy nó ảnh hưởng xấu đến cô bé thế nào trong 1 vài bức ảnh còn sót lại

 Taeyeon quỳ xuống, cười hiền nhìn ngôi mộ. Đây là lần đầu tiên Taeyeon gặp Jennifer và cô hi vọng nó sẽ diễn ra theo 1 cách khác; rằng cô có thể nghe thấy cô bé nói lời chào lại, vui vẻ trò chuyện cùng cô, kể những câu chuyện thú vị về Tiffany. Nhưng đây là nơi cô bé yên nghỉ và điều tốt nhất Taeyeon có thể làm, là  trở thành 1 phần trong cái gia đình nhỏ này

 Họ đặt xuống một chiếc bánh lớn với một ngọn nến duy nhất cắm ở trên. Hôm nay là sinh nhật của cô bé; Jennifer đã 19 tuổi. Thật khó để không  thấy buồn khi nghĩ rằng cô bé đáng ra nên ở bên cạnh họ, ăn bánh, cười đùa và chỉ có cô bé với họ. Nhưng bằng 1 cách nào đấy, Taeyeon vẫn có thể nhìn thấy cô bé đang làm những việc ấy cùng họ và quay sang bên cạnh nhìn chiêc cằm run run cùng đôi môi run rẩy của Tiffany. Cô cúi xuống trao cho nàng một nụ hôn nhỏ để ngăn những giọt nước mắt rơi thêm nữa

 Tiffany cắn chặt môi, những giọt nước mắt đã chực trào nơi khoé mi. Nàng xoay chiếc bánh thay đổi vị trí của nó ít nhất 5 lần, giữ cho đầu óc nàng bận rộn và thắp cây nến lên

" Jennifer rất thích bánh kem . "

Tiffany bỏ đồ uống xuống,nhích lại gần ngôi mộ hơn, tay đặt trên đầu gối khi nàng cúi xuống, Taeyeon có thể nhìn thấy một vài giọt nước mắt rơi xuống đất. Hôm nay, khuôn mặt của Tiffany thật hoàn mỹ - mộc mạt và không hề trang điểm ,nó làm cho nàng còn đẹp hơn, ngay cả khi đang khóc. Taeyeon tiến lại gần, để Tiffany nghiêng người dựa sát vào mình, cho đến khi cô trở thành làn da thứ 2, như 1 lớp bảo vệ nữa bao bọc lấy nàng

Cả 2 đã không về nhà cho đến lúc tối muộn và đã quá mệt mỏi để ‘yêu’. Taeyeon muốn rất nhiều, bởi cô muốn thể hiện cho Tiffany biết mình yêu nàng biết bao nhiêu . Nhưng sau đó Tiffany chợt nói " Jennifer rất thích Tae, cảm ơn Tae " khi cô đắp mền cho nàng, tấm chăn kêu sột soạt khi Taeyeon cúi xuống ôm lấy Tiffany. Cô cũng muốn nói điều gì đấy. Nhưng không, 1 câu cảm ơn không là gì so với những cảm xúc của Taeyeon dành cho Tiffany, không đủ để cho nàng biết cô yêu nàng rất nhiều. Nhưng cô cũng đã thì thầm những lời dịu dàng vào tai Tiffany, nắm lấy tay nàng. Tiffany sớm đã thiếp đi nhưng Taeyeon vẫn muốn cho nàng biết tình cảm của mình với nàng vậy nên cô đã ngân nga giai điệu của 1 bản tình ca, có thể là suốt đêm, cho đến khi giọng của cô khàn đi để chứng minh tình yêu của mình

*

Sáng hôm sau, Tiffany đã thức dậy rất sớm, chính xác là ba giờ trước khi Taeyeon tỉnh giấc, vội vã ăn sáng và cuống cuồng di chuyển từ phòng phủ ra phòng khách rồi đến nhà bếp. Căn hộ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tiffany đã dành cả buổi sáng quét dọn, hút bụi, đổ rác ,lau tủ,sàn nhà và Tivi  cho đến khi mọi thứ đều sáng bóng. Nàng lùi lại một bước, nhìn 1 lượt với 1 cái gật đầu. Đây không phải là việc  nàng hay làm- Tiffany không phải là 1 người gọn gàng, nàng thích các vết trầy xước trên bàn và  vẻ mị hoặc trong những chồng sách để lộn xộn ở góc phòng. Nhưng việc này là vì Taeyeon, vì bố mẹ Taeyeon, cho cả họ và Tiffany hiểu rằng, đôi khi ta phải bớt vì bản thân 1 chút để yêu người được trọn vẹn.

Taeyeon đã đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, nhìn sàn nhà sạch bong trong lúc siết chặt điện thoại trong tay. Tiffany biết điều đó có nghĩa là gì ,nàng nhẹ nhàng xoa mu bàn tay Taeyeon bằng ngón tay của mình , nỗi buồn hiện hữu trong ánh mắt

" Họ không đến sao ? "

Nó không phải là 1 câu hỏi, chỉ là tại sao. Tiffany đã rất mong họ đến, ngay cả khi nàng sẽ ghét bản thân mình nhiều hơn sau cuộc gặp mặt. Vẻ mặt Taeyeon đã sáng bừng khi cô nói họ sẽ đến, trái tim nàng đập rộn ràng khi tưởng tượng đến viễn cảnh của lần gặp mặt đầu tiên này - họ sẽ thích nàng nấu ăn, rồi làm thế nào để thoát khỏi sự im lặng khó xử và làm thế nào để chứng minh với họ cả 2 đang hạnh phúc

Bây giờ, không gian chỉ còn là 1 sự lặng im đến tê người, căn hộ không có sự có mặt của họ và Taeyeon đổ gục xuống, giống như  xương cốt của cô đã bị tách ra khỏi cơ thể. Tiffany giữ chặt Taeyeon, khóc cùng cô khi cả 2 ngã khuỵu xuống sàn - sàn nhà sạch bong không 1 hạt bụi và Tiffany gần như muốn cười, bởi nơi này sẽ mãi mãi được nhuộm đẫm bằng những giọt nước mắt của họ

 Tiffany đứng dậy, kéo Taeyeon theo ,giúp cô ấy ngồi xuống nơi bàn ăn. Taeyeon chỉ còn là một mớ hỗn độn ; đầu tóc rối bù, đôi mắt sưng húp  và nàng dịu dàng hôn cô, vuốt ve bàn tay  cô .

 " Sẽ còn lần sau mà " Câu nói nghe sáo rỗng thật  nhưng Tiffany vẫn cười gượng, chờ đợi cái gật đầu của Taeyeon

 "Em yêu Tae. "

*

Khi Taeyeon choàng tỉnh thì trời đã tối. Cô đã ngủ suốt buổi chiều. Tiffany đang lục đục trong nhà bếp, khi cô bước ra thì bữa ăn đã sẵn sàng - thịt, rau, quả, tôm, mì - tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn  và được đặt gọn gàng trên bàn ăn. Tiffany quay lại ,cô có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, nụ cười mệt mỏi, đôi vai chùng xuống, rõ ràng là Tiffany đã khóc rất nhiều. Thậm chí còn nhiều hơn cả cô

Họ tiến lại gần nhau hơn ,Tiffany bỏ đồ uống lên bàn trước khi vuốt ve bầu má Taeyeon, nhìn cô với một nụ cười yếu ớt .

 "Lần đầu tiên em làm đó " Tiffany khẽ nói nhưng dường như Taeyeon đã không chú ý, vì cô chỉ cúi đầu nhìn xuống bàn tự hỏi tối nay họ sẽ có gì đây .

 " Em thử làm món mới à? "

 Và Tiffany đã cười một lần nữa vớichất giọng khàn khàn mà cô yêu rất nhiều  "gần giống vậy á  " Tiffany bình thản nói  "Em hi vọng Tae sẽ thích. "

 Tiffany kéo Taeyeon ngồi xuống đối diện với mình "Nhắm mắt lại đi Tae " Taeyeon đã làm theo và mỉm cười khi nàng đặt 1 nụ hôn lên trán cô

 Bầu không khí thật yên tĩnh. Taeyeon nhìn thấy 1 màu đen và những chùm ánh sáng be bé;  xanh, đỏ, vàng ... nhưng chủ yếu là màu đen. Chúng đã trở thành những đốm sáng nhỏ, cô nhắm tịt mắt, tưởng tượng thêm  làm cho chúng trở nên sống động hơn. Nhưng chúng đang mờ dần và thật khó để hình dung

 " Xong " Tiffany nói. Taeyeon mở mắt ra thầm nghĩ rằng hình ảnh ngay trước mặt cô lúc này mới chính là điều đẹp nhất. Cô nhìn chằm chằm cho đến khi Tiffany mỉm cười e thẹn, nghiêng người dựa vào bàn  trao cho cô 1 nụ hôn sâu.

 "Nhìn xuống đi Tae " nàng thì thầm, cọ mũi cả 2 vào nhau

 Ở đó, ngay dưới mũi cô là 1 đống bừa bộn, những thứ gì đại loại như nem cuộn với 2 con tôm đặt ở trên tạo thành hình trái tim 

 "Đã lâu rồi tôi chưa gặp bố mẹ mình " cô nói. Taeyeon nhận thấy nước biển đã dâng cao hơn. Chỉ tầm 1 hoặc 2 giờ nữa,nó sẽ tràn đến chỗ họ. " Tôi thực sự nhớ mẹ, nhớ những món ăn bà làm. Tầm thời gian này bà vẫn hay làm món nem cuộn, tôi có thể đã ở nhà nhiều tuần liền. " 

" Em làm món nem cuộn cho Tae à" Taeyeon thì thầm, giọng cô nghèn nghẹn

 Taeyeon từ từ ngước nhìn Tiffany, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe một lần nữa, cắn môi ngăn những giọt nước mắt. Môi nàng run lên bần bật  và trông nàng thật nhỏ bé, đầy bi thương

" Khi mẹ Tae - "

 Câu nói của Tiffany nghẹn lại. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt vớicơ thể run rẩy không ngừng, như thể đang cố hớp lấy không khi lúc cố ngoi lên mặt nước. Tiffany thử lại 1 lần nữa, hít 1 hơi thật sâu   lấy lại bình tĩnh. Và lại nở 1 nụ cười yếu ơt

 " Khi mẹ Tae ghé thăm tụi mình, em chắc bà sẽ dạy em làm món này ngon hơn " Giọng của Tiffany vẫn nghèn nghẹn và nàng cúi đầu xuống lau đi nước mắt

 Taeyeon chỉ lặng thinh. Nhìn xuống đống lộn xộn trên đĩa, 2 con tôm hình trái tim, cô lẳng lặng gắp 1 cuộn nem, cẩn thận không làm rơi nó và ăn hết tất cả chỉ trong vài miếng. Với cái miệng đầy nhóc thức ăn, làm Taeyeon hơi khó nhai  nhưng cô  đã khóc và khóc, nước mắt của cô sẽ không ngừng rơi, vì đây là món ngon nhất mà 1 người từng nấu cho cô ăn. Thực sự , chân thành, chắc chắn..

 "Rất ngon " Taeyeon nói, nước mắt chảy dài trên má cô với tay lấy cuộn nem mà Tiffany đã bỏ sang 1 bên

 Tiffany nhìn Taeyeon, nhìn cái đĩa đầy nhóc của cô rồi lại nhìn cái đĩa. Cô càng ăn thì lại càng khóc nhiều hơn và Tiffany không thể không khóc theo, mỉm cười buồn bã nhìn cô.

 Cả 2 đã không nói gì cả. Không sau khi Taeyeon đã ăn tất cả mọi thứ có trên bàn; không sau khi họ rửa chén cùng nhau; không sau khi họ đã khóc trong vòng tay của nhau. Trong sự im lặng bao quanh họ trong suốt quãng thời gian đó, họ chỉ ngủ thiếp đi, ôm chặt lấy nhau bởi không còn từ ngữ nào có thể diễn tả đủ

*

Đó là một đêm đầy sao  nhưng không trăng. Họ thức dậy và nhận ra người kia cũng đã thức. Cả 2 hôn nhau, nắm tay nhau dẫn nhau vào nhà bếp với những ngón tay vẫn đan chặt vào nhau .

 Chỉ có ánh sáng lờ mờ từ những ô cửa, chỉ mới 4 giờ sáng và 1 nửa thế giới vẫn còn chưa tỉnh giấc. Bầu không khí tĩnh mịch, ngay cả khi họ đã mở toang cửa ban công để những luồn gió mới ùa vào, cảm giác như không có 1 ai làm phiền họ cả

 Tiffany lấy ra hai cái muỗng, một  cái bát lớn và khi  đang đổ ngũ cốc ra, nàng cảm thấy cánh tay của Taeyeon vòng quanh eo mình. Chúng ôm chặt lấy nàng rồi nàng ngả người vào vòng tay của Taeyeon.

 " Sao em lại yêu Tae?" Taeyeon thì thầm. Hơi thở cô mơn man làn da mỏng manh của Tiffany, nàng thầm cười  vân vê mấy  ngón tay của Taeyeon trên bụng mình.

 "Em nghĩ Tae là điều mà em có thể có   . "

 Taeyeon nhíu mày với vẻ hoài nghi và bằng cách nào đó Tiffany biết được,nàng cười nhẹ, hơi thở ấm áp phả  bên tai Taeyeon.

 " Tae là những gì em có thể có, nếu em không phải là em. Em không biết,em chỉ ... tựa như em là   bầu trời màu xám trắng còn Tae là  1 ngôi sao phương xa  "Tiffany giải thíc," Tae càng tiến lại gần, thì lại càng toả sáng hơn. Rồi em  chợt nhận ra màu xám trắng của mình chẳng làm nên  Tae. Nên em muốn thay đổi và trở thành màu  đen của đêm tối  rồi Tae đã đến . "

 Cô quay lại quấn tay quanh cổ Taeyeon, chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt cô. "Tae đã đến với ánh sáng rực rỡ nhất, ngay cả khi em chỉ là bóng tối của tuyệt vọng. "

Tiffany mỉm cười dịu dàng nhìnTaeyeon và Taeyeon cũng cười đáp lại, khi cô nhìn thấy nụ cười của nàng

 " Tae không hiểu những lời em nói? " Tiffany cười khẽ " Dù sao đó là cách em yêu Tae. Em  chỉ ... không biết còn cách nào khác để giải thích nó  "

 Taeyeon mỉm cười, lún đồng tiền nhỏ hiện bên khoé môi, cô ôm nàng chặt hơn, dịu dàng hôn lên cổ nàng

" Đó cũng là cách Tae yêu em. "

Tiffany nghiêng đầu, cười cười rồi kéo cô vào phòng khách với bát ngũ cốc trên tay. Họ ngồi xuống sàn nhà lành lạnh, bên cạnh ghế sofa. Với mỗi thìa, họ nhìn nhau, mỉm cười đầy yêu thương. Hôm nay là một trong những đêm - một trong những đêm họ không còn thấy buồn . Họ chỉ có nhau và ăn uống rồi họ tiến lại gần hơn và gần   hơn  cho đến khi không còn khoảng cách giữa cả 2. Nụ hôn dịu dàng,sâu sắc, họ nếm được vị sữa, vị dâu tây, vị của tình yêu và vị của niềm vui sướng

Thế giới sắp tỉnh giấc khi họ ‘yêu’ nhau và có 1 điều gì đó trong những khoảnh khắc ngắn ngủi này, trong vài phút thân mật họ dành cho nhau trong cái giờ khắc đen tối nhất  rằng họ yêu nhau và muốn dành cả cuộc đời này bên nhau

Mặt trời từ từ ló dạng nơi đường chân trời  nhưng không gian vẫn yên ắng và chỉ mới qua 4 giờ, họ đã yêu, cùng ăn bát ngũ cốc với 1 niềm tin vững chắc như ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt họ rằng, họ có thể được chữa lành, có thể trở thành điều tốt nhất họ có thể dành cho nhau

Nụ hôn cuối cùng của đêm hoà cùng những giọt nước mắt cùng 1 điều ước cho ngày hôm ấy sẽ trở thành hôm nay

Au 's note": Câu chuyện dành cho những người cảm thấy cô đơn trong thế giới này, là những người thấy rằng cuộc đời này quá đỗi bất công . Cuộc sống là không công bằng,nó là 1 cuộc chiến không ngừng ngh , nhưng tôi hy vọng  với câu chuyện này, bạn có thể cảm nhận được 1 chút gì đó. Có lẽ là theo những cách khác nhau nhưng nỗi đau vẫn là nỗi đau và tổn thương vẫn là tổn thương. Cuối cùng chúng ta đêu giống nhau cả , mặc dù tất cả chúng ta đặc biệt theo cách riêng của mỗi người . Cái kết có lẽ không đúng như 1 số người mong đợi – ở đó họ đã hạnh phúc, nhưng cũng chìm ngập trong nỗi buồn. Nhưng tôi nghĩ âu đó cũng là 1 kết thúc đẹp, bởi tất cả mọi người ai cũng đều có 1 nỗi buồn của riêng mình,phải không? Nhưng cũng thật vui khi nhìn thấy người ta vẫn hi vọng  và vẫn có 1 phần  (có thể rất nhỏ ) của niềm hạnh phúc trong trái tim  họ

Câu chuyện được viết dựa trên bài hat Around The Alley( nếu mấy bạn thích nhạc Việt thì có bài Chỉ có thể là yêu thôi- Mình Vương cũng hợp với fic lắm á :]])

" 

"Tôi  đã yêu em, xin lỗi vì đã làm em đau khổ...." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net