[LONGFIC][Trans] Accident [chap VII], Taeny, Yulsic | PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chap VII

“không! Không có chuyện tôi sẽ đưa Tiffany vào tròng” tôi lập luận “đặc biệt là trong cái trò chơi mà cô đã dựng lên”

“cô sợ sao?” Seungyeon chế giễu tôi. “thế chúng ta thay đổi nó thành bóng đá thì thế nào?” nó rõ ràng là cô không muốn chơi với đội bóng chày của tôi. Trong

bóng đá, chúng ta sẽ trong trạng thái bình đẳng. Hãy chơi với một nhóm nhỏ. Cô cùng với Kwon và Jung và tôi sẽ lập nên một đội với hai người bạn từ lớp học

của tôi”

Tôi nhìn vào cô ta “không”

Seung Yeon cười chế nhạo. “đó là điều cơ bản cô từ bỏ àh, Kim Taeyeon.”

Tôi nắm chặt nắm đấm của mình. Từ bỏ sao? Không có cách nào khiến tôi từ bỏ Tiffany cả “Tiffany không phải là một món đồ chơi mà cô có thể đặt cược vào trận đấu!” tôi bùng nổ với ánh nhìn bực bội vào Seungyeon. “nhưng néu cô ta nghĩ tôi từ bỏ Tiffany thì cô tay sai rồi”

“vây nên hãy tham gia trận đấu bóng đá” SeungYeon cười dối trá “nếu cô thắng, tôi sẽ rời xa Tiffany”

Nó ổn đối với tôi. Nhưng tôi chắc nó không phải là cách giải quyết công bằng “nếu tôi thua thì thế nào?

“thì cô phải rời khỏi. Và sự rời khỏi này, không chỉ là rời khỏi Tiffany mà còn là rời xa khỏi ngôi trường này” cô ấy cười toe toét, một nụ cười bệnh hoạn “nói tóm lại, cô sẽ rời xa ngôi trường này”

Tôi biết điều đó. Kết thúc của tôi còn khắc nghiệt hơn.

“Y-yah! Ngừng ngay việc tự quyết của riêng cậu đi” Tiffany xen vào phía sau tôi

Nhưng nếu tôi thắng thì sao? Đó là một nhóm chơi sau tất cả. Yuri và Jessica sẽ ở đó. Jessica là một cậu thủ tuyệt vời. Nhưng Suengyeon cũng chơi rất tốt?

Nếu chúng tôi tham gia nó thì tôi đang tự mình chui vào một rũi ro lớn. Nhưng nếu đó là một cơ hội nhỏ để chiến thắng có thể mang tôi đến gần hơn với Tiffany. Sau đó, sự liều lĩnh đó nó sẽ tốt thôi.

“tôi chấp nhận” tôi nói

“okay. Nó đã đc quyết. Nhưng chúng tôi không thể chơi nó vào những ngày khác. Ngày mai. Chúng ta sẽ đấu vào ngày mai” Seungyeon nói vui vẻ. “tôi sẽ nhìn thấy cô trong trường chứ, Kim Taeyeon”

Seungyeon đi ngang qua tôi và đến chổ Tiffany và đưa tay cô ta lên chạm vào mặt Tiffany “tớ sẽ nhìn thấy cậu quanh đó nhé, Tiffany”

Tôi nắm lấy bàn tay bẩn thỉu của cô ta trước khi nó có thể chạm vào Tiffany “không đc chạm vào cậu ấy”

Seungyeon chế giễu trước khi đi khỏi đó. Tôi đứng đó đóng băng trước mặt Tiffany. Tôi không biết phải làm gì hiện giờ. Tôi đối mặt với cậu ấy “Tiffany-“

“tớ sẽ về nhà” Tiffany thông báo trước khi bước đi khỏi đó.

Tôi không thể làm bất cứ thứ gì ngoài việc nhìn cậu ấy đi xa khỏi đó. Nó không giống như tôi có thể làm gì nhiều hơn thế ngay bây giờ. Tôi chỉ đồng ý tham gia cuộc thi với Tiffany như là một giải thưởng. Cậu ấy phải thực sự cảm thấy khủng khiếp về nó. Tôi thực sự muốn xoá đi việc ấy với Tiffany nhưng điều đó không đc khả dụng để thực hiện ngay bây giờ.

.........xxx.........

Tôi cần nói chuyện với Jessica và Yuri ngay. Bên cạnh đó, họ nợ tôi mọi thứ. Họ có thể sự dụng điều này như là một cơ hội để bù đắp cho những chuyện đã xảy ra đối với tôi và Tiffany.

“yeah, vậy nên hai cậu sẽ giúp tớ chứ” Taeyeon nói sau khi kể lại mọi chuyện xảy ra trước đó cho Yuri và Jessica nghe ng mà đang ngồi ngang mình. “đó là ba trên ba trận đấu”

“tất nhiên chúng tớ sẽ giúp cậu, nó là điều ít nhất chúng tớ có thể làm” Yuri nói với một nụ cười

“Jessica gật đầu. “chúng tớ sẽ làm hết sức mình để giúp cậu dành chiến thắng, Taeyeon àh”

“nó không như tớ muốn các cậu thực sự đấu với Seungyeon. Tớ chỉ muốn các cậu hổ trợ tớ ở đó. Tớ muốn mình phải tự đối mặt với Seungyeon” Taeyeon nói

“tớ không muốn các cậu bị lôi vào cái mớ hỗn độn này. Tớ chỉ cần các cậu giúp tớ một chút mà thôi”

“chúng tớ hiểu mà, Taeyeon”

Taeyeon gật đầu và mĩm cười với bạn của cô ấy. “cảm ơn các cậu, tớ biết tớ có thể tin vào hai cậu”

“bất cứ lúc nào” Yuri cười toe toét

“dù sao, chúng ta nên về nhà thôi. Tiffany đang ở một mình” Jessica đề xuất

Hai cô gái còn lại gật đầu và tất cả đều đứng lên để về nhà.

Khi chúng tôi về đến nhà, Tiffany đã rời khỏi một lần nữa. Cô ấy để lại tờ note nói rằng cô ấy sẽ quay về sớm. Tôi đi thẳng vào phòng của chúng tôi và quyết định đi tắm. Tôi để nước chạy dọc xuống cơ thể mình. Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi. Nó đang rung rẫy.

Tôi đang lo sợ

Tôi biết nó là ngu ngốc và sự bất cẩn của tôi khi không suy nghĩ trước khi chấp nhận sự thách thức của Seungyeon. Tiffany không phải một giải thường mà chúng tôi có thể cá cược. Cậu ấy có già trị nhiều hơn thế, nhiều, nhiều hơn nữa. Cậu ấy không nên đc đối xử như một món đồ chơi. Nhưng tôi đã sai, tôi đã đồng ý cuộc thách thức đó. Tất cả bỡi vì tôi quá kiêu ngạo. Bỡi vì tôi không thể chịu đc cái ý nghĩ của Seungyeon chiến thắng tôi như vậy.

Nếu tôi thua và Seungyeon thắng thì sẽ ra sao chứ? Chuyện gì sẽ xảy đến? Cô ta sẽ có Tiffany. Tôi sẽ ra đi. Tôi sẽ rời khỏi ngôi trường này. Tôi sẽ rời khỏi Seoul. Tôi sẽ rời khỏi bạn bè của mình ư.

Tôi sẽ rời khỏi Tiffany.

Tôi không thể thua. không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi không thể

Tôi muốn Tiffany yêu tôi. Tôi muốn cậu ấy phải vượt qua quá khứ và yêu tôi. Tôi muốn cậu ấy chấp nhận tình cảm của tôi.

Bỡi vì tôi yêu cậu ấy

Tôi thực sự yêu cậu ấy

Và theo một cách nào đó, tôi nghĩ cậu ấy cũng yêu tôi.

Tôi tắt vòi hoa sen và chộp lấy cái khăn tắm và bao quanh cơ thể vẫn còn ẩm ướt của mình. Tôi bước ra khỏi phòng tắm. Căn phòng đc bao phủ bỡi bóng tôi

và chỉ duy nhất ánh sáng lờ mờ của ánh trăng.

Sau đó tôi đã thấy cậu ấy. Hình bóng cậu ấy trong bóng tôi. Nó mê hoặc. Nó thật quyến rũ. Cái cách cơ thể cậu ấy đc chiếu sáng bỡi ánh trăng thực sự quyến

rũ. Không có gì lạ khi cậu ấy có thể hấp dẫn bất kì ai. Cậu ấy chỉ đơn giản là Hấp dẫn mà thôi......

Tôi thều thào tên cậu ấy. “Tiffany”

Cậu ấy không nói gì. Cậu ấy đã không làm gì

Tôi bước về phía trước “Tiffany, cái gì-“

Trước khi tôi có thể kết thúc câu hỏi của mình, Tiffany chạy đến và đẩy tôi vào tường. Cậu ấy giữ vai tôi thật chặt làm tôi rít lên vì đau. Cậu ấy đột nhiên ép môi cậu ấy vào môi tôi và hôn tôi. Nó đã làm tôi đứng lặng một lúc trước khi tôi hôn trả lại cậu ấy. Nụ hôn này thật khác. Nó mạnh bạo.

Cô ấy kéo tôi và đẩy tôi xuống giường trước khi trườn lên tôi và hôn tôi một lần nữa. Tôi bất lực khi cậu ấy tấn công tôi không ngừng bỡi nụ hôn ấy. Một bàn tay cậu di chuyển xuống đến eo tôi. Sau đó lang thang ở cái khăn tắm che đậy cơ thể tôi với tay của cậu ấy và đôi khi lại mơn trớn lên làn da tôi, tay Tiffany dừng lại ở cái nút thắt chiếc khăn tắm của tôi, chuẩn bị giựt lấy nó. Trước khi cậu ấy có thể tiếp tục, tôi đưa bàn tay mình và chạm nhẹ vào má cô ấy. Thật đáng ngạc nhiên, hành động duy nhất của tôi làm ngừng hẳn mọi sự đụng chạm khi ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi vuốt ve làn da mịn màng của cậu một cách nhẹ nhàng. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào mắt nhau và nó giống như nhìn thông qua lẫn nhau. Mọi thứ chỉ ở đó. Tôi có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi của cậu ấy, lo lắng của cậu, tức giận của cậu, sự không chắc chắn của cậu. Mọi thứ......

“chuyện này? Những j chúng ta sẽ làm” tôi thì thầm nhỏ nhẹ như chỉ có mỗi cậu ấy nghe thấy. “đối với mình, nó không chỉ là quan hệ thể xác nữa. đó là một cái gì đó nhiều hơn thế”

Tiffany im lặng chúng tôi như thế một vài giây trước khi Tiffany rời khỏi. Cô ấy quay lại và nhanh chóng rời khỏi phòng, đóng sập cánh cửa sau lưng. Bàn tay tôi vẫn còn nâng cao trong không khí như rằng tôi vẫn còn cảm thấy gương mặt của cậu. Cậu đã rời khỏi.

Đúng như vậy, cậu đã rời khỏi. Không một lời nói, không một cử chỉ, không có bất cứ điều gì cả. Cậu ấy đã rời khỏi.

Tôi nằm xuống giường, nằm dài với chiếc khăn tắm đang che đậy cơ thể trần trụi của mình. Tôi đưa tay mình xuống từ từ và kéo nó lại. Bàn tay tôi đã ướt.

Khi đó, tôi chợt nhận thấy một điều j đó mà tôi đã không nhận ra trước đó vì nó quá tối.

Tiffany đã khóc.

.........xxx.........

“Taeyeon, nhanh nào. Sắp đến giờ rồi” Yuri đã nói khi cậu ấy đứng bên cạnh Jessica ng mà cũng đang nhìn tôi.

Tôi gật đầu với họ “ các cậu cứ đi trước đi, tớ sẽ bắt kịp”

Yuri gật đầu với tôi. Cậu ấy bước ra trong khi Jessica vẫn đứng đó. Cậu ấy nhìn tôi và bước gần đến tôi. Tôi đang ngồi trên kệ bếp trong khi đang uống một trai nước.

“cậu sẽ chờ cậu ấy ra àh?”

Tôi uống lấy một ngụm. Tiffany tự khoá mình trong phòng chúng tôi kể từ khi tôi bước ra khỏi đó. Cậu ấy đã không trả lời bất cứ ai và cậu ấy cũng không mở cửa.

“không, tớ chỉ là cần suy nghĩ”

“bọn tớ sẽ cho cậu 5 phút ra sau nhé” Jessica nói khi vỗ nhẹ vào lưng tôi trước khi rời khỏi dorm.

Tôi buông ra tiếng thở dài. Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng của chúng tôi. Nó vẫn đóng kín. Tôi quăng bỏ cái chai trên tay mình và đứng lên khỏi chổ

ngồi của mình. Tôi bước đếncửa và gõ nó. “Tiffany”

Không có tiếng trả lời.

Tôi trượt xuống với lưng mình đang ép trên cánh cửa. Tôi nghe thấy tiếng thở nhẹ của cậu. Cậu cũng đang ngồi cạnh cửa. Một nụ cười mờ nhạt hiện trên môi tôi.

“cậu có nhớ khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên lúc đó chúng ta là những đứa trẻ không? Mẹ cậu đã giới thiệu chúng ta với nhau, phải không? Cậu đến hàn quốc vào thời gian đó và tiếng hàn quốc của cậu, thực sự cách phát âm của cậu và cậu không thể phá âm “Taeyeon” đúng cách. mình đã trêu cậu một lần và cậu đã khóc nhưng sau đó cậu cũng là niềm vui của mình khi mình phát âm không thành công tên cậu “Stephanie”. Mẹ mình lúc đó bảo chúng ta hãy gọi nhau bằng “Tete” và “Miyoung” vì thế cả hai chúng ta đã không có khoảng thời gian khó khăn với tên của nhau.” tôi mĩm cười với cái kí ức đó.

“chúng ta đã không thể tách rời, đúng không? mình ước chúng ta vẫn mãi như thế. Khi một cậu bé trong trường cố gắng làm tổn thương cậu bằng cách ép bản thân cậu ta vào cậu, mình đã tức giận và đấm cậu ta thật mạnh. Cậu ta đã khóc và chạy đến với giáo viên và mình đã có hai ngón tay bị gãy. mình đã đc đưa đến văn phòng hiệu trưởng sau đó nhưng cậu đã đi cùng chúng tớ và khóc trước mặt hiệu trưởng. Cậu nói với ông ấy không đc phạt mình bỡi vì đó không phải là lỗi của mình. Mẹ của cậu đã vỗ nhẹ vào đầu mình khi chúng ta đã về nhà và cảm ơn mình về chuyện đó mà còn bảo với mình là không đc đi xung quanh làm tổn thương mọi ng” tôi tiếp tục “mình nhớ cái nụ cười như thằng ngốc khi trở lại và bảo rằng mình sẽ bảo vệ cậu khỏi những ng muốn làm tổn thương cậu”

Tôi lau đi những giọt nước mắt trên khoé mắt của mình “và sau đó, khi mẹ cậu đã nhập viện? Trước khi bà mất, cả hai chúng ta đã đc bên bà ấy, phải không? Cậu đã khóc rất nhiều và mình đã thực sự suy sụp khi mình chỉ có thể nhìn cậu khóc và nắm tay bà thật chặt.

Vì thế, mình đã nắm tay cậu và nhìn mẹ cậu một cách nghiêm túc. Mình đã thế với bà rằng mình sẽ luôn bảo vệ cậu. mình sẽ bảo vệ cậu mãi mãi và mình sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương cậu.” Tôi nghẹn lại

“nhưng hiện giờ? mình nghĩ mình đã thất bại rồi. mình đã thất bại và mình chính là một trong những ng làm tổn thương cậu. mình thực sự xin lỗi cậu, Miyoung ah” tôi nói một cách dịu dàng. Tôi quay lại và quỳ trước cửa. Tôi hít một hơi thật sâu và để trán mình tực lên cánh cửa lạnh lẽo, tưởng tượng như Tiffany làm cùng với tôi ở bên kia. “nhưng Tae yêu em, Hwang Miyoung. Tae rất tiếc vì Tae chỉ mới nhận ra nó nhưng Tae không bao giờ hối hận khi yêu em. Nó đau đớn, Tae biết. Tae biết rằng em đang lo sợ khi yêu một lần nữa và em không muốn bị tổn thương nữa nhưng Tae hứa với em, Miyoung ah. Tae sẽ không bao giờ, không bao giờ làm tổn thương em. Tae sẽ không bao giờ làm em phải khóc. Làm ơn hãy tin Tae. Tae sẽ không bao giờ làm bất điều j tổn thương trái tim em, Tae yêu em và chỉ duy nhất mình em” tôi quỳ đó một lúc trước khi đứng lên và lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình với chiếc khăn tay. Tôi đập tay lên cửa lần nữa.

“Tae sẽ cố gắng vì em, Stephanie Hwang Miyoung. Tae hy vọng em tin tưởng vào Tae” tôi thì thầm “Tae yêu em”

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taeny