Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3: 

Chữ nghiêng = Flash back

----------------------------------------

Jessica đứng trong một căn phòng với một đống quần áo được chọn từ giá treo đồ. Chúng đều thật đẹp. Chúng đều thuộc sở thích của cô nhưng rồi cô lại lo lắng về giá của chúng. Cô không hề có một đồng tiền nào, nhưng cô nàng đặc vụ đã nói là sẽ trả tiền cho mọi thứ mà.

“Mọi thứ à?” cô lầm bầm khi ướm thử một chiếc váy mùa hè lên người. Trông rất đẹp, nhưng nó dứt khoát trông không hề đẹp khi mà cơ thể cô chằng chịt những vết thâm tím và những vết sẹo. Cô nhăn nhó. Jacket, áo len dài tay, áo phông và quần jean là những thứ nên mua.

Hai tiếng gõ cửa và một giọng nói phát ra. “Hey Jessica, cô đã gần xong chưa?”

Jessica gom đống quần áo đã muốn lên tay trái và những bộ đồ cô thích, nhưng không muốn trên tay phải. Vặn khóa và mở cửa, cô bước ra ngoài.

“Xong rồi đây,” cô đáp lại.

Cô nhanh chóng bước qua Yuri và hướng về phía người thu ngân. Cô nàng mật vụ theo sát đằng sau và rút thẻ thanh toán ra đưa cho người thu ngân. Sau khi đã trả tiền và gói đồ của Jessica lại, hai người họ đi ra khỏi cửa hàng.

Jessica vẫn bực mình vì chuyện cô phải đi với Yuri. Đối lập với cô không có khả năng tự vệ, thâm tím, và mệt lử là cô nàng đặc vụ, thành thạo với súng, có khả năng chiến đấu và không hề bị thương. Yuri trông có vẻ không có ý nghĩ rằng Jessica sẽ sợ đến chết nếu cô dám nắm chặt tay cô ấy.

-*-*-*-*-

“Cậu thấy …trà như thế nào…?”

Tiffany nhả ống hút trong miệng ra và nhìn cô gái thấp hơn, người có đôi mắt mà dõi theo cô kể từ lúc họ mua nước. Cô âm thầm nở một nụ cười ngớ ngẩn trước khi đáp lại, “Rất tuyệt. Đã lâu rồi tớ không uống nó, vì vậy rất dễ chịu.”

“Cậu không phiền nếu tớ hỏi,” Taeyeon bắt đầu, “Tại sao cậu lại làm việc ở Payless vậy?”

“Rất vui khi làm việc tại một cửa hàng tạp hóa. Tớ không có kĩ năng trong việc nào cả, vì vậy tớ đoán giúp khách hàng là việc tớ nên làm.”

Taeyeon nghịch cái ống hút bằng răng trước khi gật đầu hiểu biết. “Ah, tớ hiểu…”

“Vậy còn cậu thì sao, Kim Taeyeon?” Tiffany cười hỏi.

“Tớ quyết định giúp anh trai tớ trả tiền nhà… Cậu biết đấy, hóa đơn, thế chấp…mọi loại hàng hóa,” Taeyeon nói đùa và sau đó mỉm cười nhẹ.

"Làm việc có vẻ rất thú vị"

“Yeah…rất thú vị."

Một khoảng lặng ngượng nghịu giữa cả hai. Taeyeon không có gì để nói và cô thấy hơi ân hận khi hỏi Tiffany, nhưng cuối cùng cũng có giá trị. Tiffany nghĩ rằng Taeyeon dễ thương và xấu hổ đáng yêu với sự bồn chồn và bối rối. Cô cười thầm với sự thật rằng Taeyeon đã ảnh hưởng một phần nào đó đến cô.

“Taeyeon, cậu có biết rằng cậu trông rất đáng yêu không?” Tiffany đột nhiên nghiêng đầu nói và cười rạng rỡ.

Taeyeon đỏ mặt với lời khen và cô nàng đồng nghiệp của cô đang cười rạng rỡ với cô. “C-cám ơn cậu…Chưa ai nói như vậy với tớ cả….”

“Well, những người đó không hề biết cậu dễ thương đến mức nào đâu.”

Bây giờ Taeyeon cảm thấy không thoải mái với những lời khen mà cô nhận từ Tiffany. Có phải cô gái cao hơn luôn nói như vậy với mọi người xung quanh?

Chỉ ra những biểu hiện đặc trưng và tiếp tục bỏ bùa họ mà không có điểm dừng? 

Cô nhẹ gãi sau ót và quay lại với món đồ uống nhưng nhận ra rằng nó đã sạch trơn.

“Um, cám ơn cậu vì đã ra ngoài uống trà với tớ. Gặp cậu ở tiệm ngày mai?” cô hỏi khi đúng dậy với cái cốc trống rỗng bị bóp méo.

Tiffany ngước lên từ cái cốc còn đầy nửa của cô. “Yeah.” Cô đứng dậy với cái món đồ uống và chặn lại lối đi của Taeyeon. 

“Gặp cậu sau, cutie.” Cô mỉm cười và búng nhẹ lên mũi Taeyeon trước khi bước ra khỏi cửa hàng.

Taeyeon đứng sững sờ. Trong vòng một ngày gặp mặt, Tiffany đã có tình cảm với cô. Đó có phải là bản năng của cô ấy.

-*-*-*-*-

Sau khi đưa Jessica dạo một vòng quanh nhà và chắc chắn rằng cô ấy đã an toàn ở trong phòng cho tới khi cô quay về, Yuri đi dạo xuống hành lang của tầng cao nhất của cục trong khi gót chân lại gõ lách cách trên gạch sàn nhà

Sau khi nghe tiếng gót chân vang vọng trên hành lang, cô bước đến đối mặt với một cánh cửa đôi cao 8 feet. Nhẹ gõ lên cánh cửa, cô vặn nắm cửa và lặng lẽ bước vào.

“Ngài gọi tôi?” cô hỏi ngay khi vừa quay vào và được chào đón bởi một không gian to lớn với một bàn làm việc và một cái ghế bọc da đen.

Cái ghế quay lại với cô, vì vậy cô không có cơ hội được nhìn thấy mặt sếp mình. Nhanh chóng tiến về phía bàn, cô đứng cách xa vài feet trước khi kiên nhẫn chờ đợi cái ghế quay lại.

Cái ghế từ từ quay lại và để lộ ra một người đàn ông trung niên với chiếc kính màu và tay kéo xuống để lộ ra nửa khuôn mặt. Ông ta quan sát khuôn mặt Yuri một khoảng thời gian dài trước khi bỏ tay ra khỏi mặt.

“Đúng vậy, đặc vụ Kwon. Thứ lỗi vì ta nghe trộm, nhưng khi ta đi quanh phòng điều khiển, ta đã nghe vài tin đồn là cô đưa một bệnh nhân của chúng ta ra khỏi trung tâm phục hồi và đưa đến phòng tắm. Đó có phải sự thật không đặc vụ Kwon?” ngài giám đốc hỏi.

“Đó là sự thật, thưa ngài,” Yuri đáp lại.

“Cô có biết việc đó là chống lại những luật lệ mang bệnh nhân ra ngoài mà không có sự đồng ý của ta không?”

“Tôi biết thưa ngài.”

“Vậy tại sao cô vẫn làm?”

Yuri nhẹ cắn môi dưới của mình trước khi nhanh chóng nhả ra. Cô không muốn ngài giám đốc thấy cô đứng lo lắng trước mặt ông ấy. Nặn óc để nghĩ ra một lí do nhanh nhất, cô nuốt khan cổ họng.

“Tôi có kế hoạch huấn luyện cô ta thưa ngài.”

Ngài giám đốc nhướn mày, sự thích thú hiện lên trên mặt ông ta. “Huấn luyện cô ta? Và kế hoạch huấn luyện cô ta của cô là gì?”

“Những gì cơ bản. Chiến đấu và súng.”

“Đây sẽ là bệnh nhân thứ hai đến với chúng ta. Mặc dù nghĩ ta không tán thành chuyện này cho lắm. Ta nghĩ cô sẽ sẵn sàng rèn luyện bệnh nhân này của cô. Tên người đó là gì?"

“Jung Jessica.”

“Jung Jessica…” ngài giám đốc thì thầm lặp lại, luyến lưỡi phát âm cái tên đó. Xem nào. Ta sẽ cho cô năm tháng.”

“Năm tháng?”

“Năm tháng để huấn luyện Jung Jessica. Cho tới thời hạn, nếu cô ta đủ điều kiện để trở thành một đặc vụ, ta sẽ để cô ta ở lại. Nếu không ta sẽ phạt cô.”

“Trừng phạt tôi?” Yuri nhắc lại. Cô nguyền rủa chính mình vì đã nghĩ ra cái cớ huấn luyện và hồi tưởng đến lúc cô có hình phạt cuối cùng. Quá đủ rồi, Jessica xem ra không phải là kiểu người có kĩ năng của một đặc vụ trong vòng năm tháng và cô e rằng sẽ phải nhận hình phạt. “Được rồi. Xem ra sẽ đủ, thưa ngài.”

Ngài giám đốc cười tự mãn khi Yuri đang lưỡng lự. Đây là lần đầu tiên ông ta thấy. “Đặc vụ Kwon, cô đã lưỡng lự.”

Yuri cúi đầu xuống và cắn môi dưới của mình. “Xin lỗi… thưa ngài.”

“Luật thứ một trăm hai mươi lăm, “không được lưỡng lự,” ngài giám đốc trích dẫn.

“Cô thậm chí còn tự đề ra luật cho mình. Hay làm sao khi người ra luật lại tự phá vỡ luật.”

“Chỉ là vài giây để suy nghĩ thôi thưa ngài. Xin đừng trách phạt tôi vì lỗi lầm không đáng kể này,” Yuri lầm bầm.

“Ta sẽ không trách phạt cô đâu. Tôi biết rất rõ cô, đặc vụ Kwon, nhưng cô có biết về bản thân mình không? Lần cuối cô tiếp xúc với bệnh nhân của mình, cô đã vướng vào cô ta. Cô yêu cô ta. Luật số mười. 'Không được yêu’. Tôi không muốn cô lại vướng vào sai lầm đó nữa đâu.”

“Sẽ không đâu, thưa ngài” Yuri nói rõ với sự chắc chắn.

“Tốt.Tôi thích giọng đó. Cô có thể đi được rồi, đặc vụ Kwon.”

Cô nàng đặc vụ khẽ cúi đầu chào trước khi quay đi và tiến về phía cánh cửa đôi. Cô trút ra một tiếng thở dài khuây khỏa và lúc cô chạm vào nắm cửa, cô lại nghe giọng của ngài giám đốc

“Tôi không muốn giết bất kì một đặc vụ nào chỉ bởi vì tình yêu nữa đâu.”

-*-*-*-*-

Đặc vụ Yuri quay về căn hộ của mình sau khi có một cuộc nói chuyện ngắn gọn với ngài giám đốc. Cô bước vào nhà và ngay lập tức hướng về phía phòng của Jessica. Khẽ gõ cửa, cô mở cánh cửa ra và thấy cô nàng tóc vàng đang ngủ ngon lành. Điều đó rất tốt vì Jessica đã không cố trốn thoát khỏi nơi đây.

Cô ngồi xuống bên mép giường của cô gái. Lúc này, làm sao để nói Jessica bắt đầu vào ngày mai, cô ấy sẽ trở thành một học viên? Cô còn chưa nhận được sự đồng ý của cô ấy nữa. Càng nhìn ngắm cô gái yếu ớt này, đôi mắt cô lại càng thấy những vết bầm tím và vết sẹo nhỏ trên tay cô ấy. Cúi gần mặt xuống cô gái tóc vàng, cô chú ý thấy một vết bớt đỏ xấu xí đã phai trên vai cô ấy.

Tò mò, cô cúi người xuống và nhẹ nhàng kéo ống tay áo phông của Jessica lên. Vết bớt tiếp tục trải xuống xương bả vai phải của Jessica và Yuri càng kéo ống áo lên, vết sẹo dường như vẫn chưa dừng lại.

“Cô thấy đấy, mỗi vết sẹo đều là một câu chuyện,” giọng nói Jessica vang lên.

Yuri quay đi khỏi vết sẹo dài và hướng ánh nhìn chằm chằm vào Jessica vẫn đang nhắm tịt mắt. Cô nàng kiệt sức đã dậy từ lúc Yuri bước vào nhà. Cô có vẻ không quan tâm với sự thật là Yuri đang cởi đồ cô, nhưng ít ra thì điều đó cho cô ấy biết cô đã trải qua bao nhiêu sự đau đớn và tra tấn.

Cô nàng đặc vụ kéo áo của Jessica về chỗ cũ và ngồi bắt chéo chân, ngắm đôi mi mắt của Jessica đang bắt đầu hé ra. Cô gái tóc vàng ngồi dậy với cái đầu gục xuống.

“Nếu cậu có hứng thú thì nó kết thúc ở lồng ngực của tôi,” Jessica nói.

Yuri im lặng một lúc trước khi nói. “Nếu điều đó làm cô cảm thấy tốt hơn, tôi cũng có một vết sẹo và một câu chuyện về nó.”

Jessica ngước lên. Đó là một sáng kiến, Yuri quay lưng lại đối diện với Jessica. Cô kéo gấu áo sơmi của mình lên và kéo nó qua đầu, để lộ tấm lưng trần của mình cho Jessica. Cô nghe thấy tiếng thở hổn hển phát ra từ miệng cô gái kia. Nếu bạn nghĩ vết sẹo của Jessica rất xấu, của Yuri phải nói đến gớm ghiếc. Bắt đầu từ xương bả vai trái của cô, một vết sẹo đỏ ngoằn nghèo đã bị mờ kéo dài xuống phía lưng dưới bên phải của cô, chỉ cao hơn thắt lưng quần jean của cô một chút. Mặc dù dây áo ngực của Yuri đã che bớt một ít, những vết sẹo khác đã quá đủ để nhận ra cô ấy đã trải qua những đau đớn như thế nào.

Nghĩ rằng cô gái tóc vàng đã có đủ thời gian để khắc sâu những vết sẹo của mình vào tâm trí cô ấy, Yuri vội kéo áo sơmi xuống trước quay lại và bắt gặp đôi mắt đang mở to của Jessica. “Cô có muốn trao đổi không?”

“Trao đổi cái gì? Những vết sẹo ư?”

“Những câu chuyện. Cô kể cho tôi tại sao cô lại có những vết sẹo đó và tôi cũng sẽ kể của tôi.”

Nhận được cái gật đầu, Yuri nhẹ nhàng kéo tay phải của Jessica bằng đầu 2 ngón tay của mình và nhìn cô gái còn lại nằm xuống giường. Nằm xuống bên cạnh cô ấy, cô kiên nhẫn chờ đợi cô gái kia bắt đầu kể câu chuyện của mình. 

Sau khi đi dạo quanh nhà hàng xóm,Jessica đi về nhà mình,nơi được gọi là địa ngục của cô,quá xa lạ để gọi là thiên đường của cô.Sự lưỡng lự đang tràn đầy trong người cô, cô đứng trước cửa nhà.Thậm chí đứng từ bên ngoài nhưng cô vẫn nghe được tiếng cười đó, điệu cười điên dại của mẹ cô và tiếng đồ vỡ loảng xoảng trong nhà. Cô nghĩ có lẽ do người cha nát rượu của mình cô di chuyển.

Cô bước vào nhà và mọi thứ đều im lặng. Mẹ cô ngừng cười và ba cô ngừng di chuyển. Đôi mắt mẹ cô đỏ ngầu và ba cô đang ngoảnh về phía cô với chai bia trên tay. Jessica nuốt khan sợ hãi. Mặc dù cô bị lạm dụng bởi hai người lớn từ khi cô còn nhỏ, cô vẫn còn thấy sợ.

Cô bước về phía phòng khách và đó là lúc mọi thứ bắt đầu

“Mày đã đi đâu?” mẹ cô rít lên giận dữ.

Liếc nhanh về phía người phụ nữ nghiện ngập, cô định mở miệng nói, nhưng thay vào đó là cảm giác một lực đánh mạnh lên má trái mình. Cô ngã xuống sàn nhà trong khi ôm lấy má, nhưng ngay lập tức bị mẹ cô lôi dậy. Jessica không thể di chuyển được nữa. Cô đã khóc và cầu xin sự khoan dung với khuôn mặt bị đánh bầm dập. Mẹ cô tiếp tục đánh cô cho đến khi cô cảm thấy kiệt sức. Bây giờ cô chỉ biết cam chịu.

Cô biết bây giờ đến lượt ba của cô. Tiến về phía đứa con gái bị lạm dụng của mình, ông ta đập vỡ chai vào thành giường. Sự sợ hãi dâng đầy trong đôi mắt cô khi cô thấy những mảnh sắc nhọn trên chai. Trước khi cô có thể đứng dậy và chạy thoát khỏi cả hai chỉ trong một phần nghìn giây, cô cảm thấy hai bàn tay rắn chắc và thô túm lấy bắp chân của cô, đẩy lưng cô ngã xuống sàn nhà.

Cha cô xé áo sơmi của cô và tháo móc bra của cô. Cô tiếp tục khóc và khóc. Khi cô cảm thấy sức nặng ở phần lưng dưới, cô cố chịu đựng cơn đau. Cha của Jessica đặt phần cạnh sắc bén của chai và bắt đầu cắt từ phần lưng trái của cô. Cô hét lên trong đau đớn, nhưng điều tiếp theo còn tồi tệ hơn nữa. Khi ông ta kết thúc để làm ấm người, ông ta chơi với cái chai và nhìn thấy cái cạnh sắc nhất của nó. Đặt nó lên xương bả vai phải của cô, ông ta nhấn sâu vào và kéo xuống tận lồng ngực của cô.

Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên mắt cô cho thấy cô đã đau đến nhường nào. Giây phút cha cô để lại vết cắt trên lưng trái của cô đã khiến phổi cô phải gào thét. Máu bắn ra khắp nơi, tuôn ra từ vết thương còn mới và nhỏ giọt xuống sàn gỗ. Cô đã khóc không chỉ bằng những giọt nước mắt mà còn cả những giọt máu.

Sau khi Jessica kết thúc sự giải thích về vết sẹo sâu của mình, cô ngẩng đầu lên và nhìn về phía Yuri với đôi mắt dâng đầy sự buồn bã. Yuri sửng sốt khi không thấy giọt nước mắt nào trong đôi mắt Jessica khi cô ấy kể lại.

“Đến lượt cậu,” Jessica lầm bầm.

“Chết tiệt! Kwon! Nhiệm vụ đã thất bại! Nhanh lên, quay về xe thôi. Chúng ta phải trở về trụ sở ngay.”

Yuri giữ chặt tai nghe, “Tớ đang đi đây.”

Cô lén lút chạy xuống hành lang tòa nhà. … Trong vòng vài giây cuối cùng khi tiếng ồn vang lên nhanh chóng, cô nhảy ra khỏi tòa nhà từ tầng thứ hai và thân trái rơi xuống đập vào mui một chiếc xe trước khi vội vàng lăn của nó. Bỏ qua những cơn đau ở phía bên trái của cơ thể, cô vẫn tiếp tục chạy.

Boom. 

Tòa nhà phía sau cô bị phá hủy thành từng mảnh. Những ngọn lửa ăn mòn lên xe và may mắn cho cô, cô đã trốn thoát đúng lúc. Phát hiện ra chiếc xe đua của cộng sự ở bên kia đường phố, cô đẩy nhanh tốc độ của mình. Cô trượt trên mui xe của cộng sự, mở cửa xe, và nhảy lên. Tiffany phóng vù hướng về phía trụ sở trước khi Yuri có thể đóng cửa xe chắc chắn.

Lờ đi ánh đèn đường sáng rực, Tiffany tiếp tục nhấn chân ga. “Chúng ta thất bại rồi Yuri. Cậu biết điều đó có nghĩa là gì mà.”

“Tôi biết, Hwang…hi vọng là nó không quá đau đớn.”

-*-*-*-*-

Khoảng khắc hai người bước vào trụ sở, họ đối mặt với ngài cục trưởng. Thật thú vị làm sao khi ngài cục trưởng lại muốn gặp mặt cá nhân hai đặc vụ.

“Kwon, Hwang, đi theo tôi. Ngay bây giờ.”

Tiffany cau mày với giọng nói nghiêm trọng của người đàn ông trong khi Yuri đầu xuống vì ân hận. Vẫn trong bộ áo giáp khi đang làm nhiệm vụ, họ bắt buộc phải nghe theo mệnh lệnh của ngài cục trưởng. Cả ba người đi xuống tầng thấp hơn trong bao lâu có Chúa mới biết. Cuối cùng, họ đã xuống tới tầng thấp nhất. Họ bước dọc theo hành lang dài và đáng sợ, ngài cục trưởng đá vào một cánh cửa yếu bằng gỗ và cười nhếch mép khi thấy nó rơi xuống.

“Vào đi.”

Yuri và Tiffany nhanh chóng tuân thủ lệnh của người đàn ông. Vì cánh cửa đã không sử dụng được nữa, ông ta không thèm cố gắng đóng nó lại.

“Đây là nhiệm vụ quan trọng nhất trong năm. Ta đã giao nhiệm vụ này cho hai người, nhưng cuối cùng hai người lại làm ta thất vọng. Hai người có thể giải thích cho ta làm sao ông ta lại thoát ra và làm nổ quả bom?”

“Đó là lỗi bất cẩn của tôi thưa ngài,” Yuri lên tiếng

“Chết tiệt, đó là sai lầm của cả hai!” ngài cục trưởng hét lên làm hai đặc vụ lưỡng lự. “ Hai cô được yêu cầu phải bắt ông ta còn sống! Đặc vụ Hwang, vì cô là người đề ra sáng kiến trong việc bắt giữ mục tiêu của chúng ta, cô sẽ bị trừng phạt nặng nề nhất trong số tất cả."

Tiffany nghi ngờ nhìn chằm chằm vào ngài cục trưởng. Cộng sự của cô ném một cái nhìn với biểu hiện của cô và nhanh chóng nói. “Thưa ngài! Đó không phải sai lầm của đặc vụ Hwang, nó là sai lầm của tôi. Tôi là người đã đi vào tòa nhà và cô ấy là người bao bọc phía bên ngoài.”

“Rất tốt. Vậy thì hai người đều sẽ nhận sự trừng phạt.”

“Thưa ngài! Hwang không liên quan gì đến sai lầm của tôi cả!”

“Cô không sợ khi nói chuyện như thế với tôi, đặc vụ Kwon! Hình phạt sẽ bị nhân lên gấp đôi. Tốt thôi. Vì cô sẵn sàng chấp nhận cả hình phạt của đặc vụ Hwang, cô sẽ phải chịu ba lần đau.”

“Yuri, cậu làm gì…” Trong chớp mắt, Yuri lướt qua lưng Tiffany và ấn lên mọi điểm huyệt của cô ấy. Tiffany ngã xuống bất động. “Kwon Yuri!”

“Xin hãy bắt đầu hình phạt, thưa ngài. Tôi không muốn đặc vụ Hwang phải nhận một sự tổn thương nào,” Yuri nói rõ.

Cục trưởng cười tự mãn. Ông ta nhìn về phía Tiffany đang nằm bất động trên sàn nhà vài giây trước khi hướng về phía cô gái cao hơn. Giật mạnh cổ tay cô, ông ta cay nghiệt kéo cô phía sau căn phòng, nơi có một cái lò nung và nồi làm mát. Bật lò lên, ông ta chờ đợi vài phút và thấy tàn lửa bay lên. Lò nóng lên rất nhanh.

Yuri nuốt khan sợ hãi và theo dõi cục trưởng nắm lấy cây gậy trong nồi làm mát và đẩy than trong lò nung. Sau khi cảm thấy … , cục trưởng kéo cái que ra và cười với màu đỏ cam trên đầu thanh sắt.

“Cởi áo giáp và áo sơmi của cô ra. Cái này cần làm nhanh chóng.”

Yuri ngập ngừng tháo các thiết bị và mở áo bra. Cô quay lưng đối diện cục trưởng. Nghe tiếng bước chân tiến về phía mình, cô nhanh chóng cảm thấy ông ta đá vào chân cô, buộc cô phải quỳ gối xuống.

Để chịu đựng cơn đau, Yuri cắn lên môi dưới của mình. Tay cô đặt lên đùi và cô chờ đợi ngài cục trưởng. Luôn luôn chậm rãi, ông ta hạ thấp thanh sắt và ấn thẳng nó thành một đường chéo lên lưng Yuri.

Cô hết lên trong đau đớn và bấm móng tay vào đùi. Nó đang đốt cháy da thịt của cô. Nước mắt đã dâng đầy trong mắt cô và không có lí do gì cô đã cố gắng không hét lên, cô thôi cắn môi dưới. Từ trên môi và cả lưng cô, máu và sự thiêu đốt.

Tiffany không biết chuyện gì vì tầm nhìn khuất sau cánh cửa. Cô vừa lo lắng vừa thất vọng với Yuri. Lo lắng vì sự đau đớn sẽ giết chết cô ấy và thất vọng vì cô ấy đã nhận tất cả hình phạt.

May mắn cho Yuri, cục trưởng rút thanh sắt lại. Nhưng chỉ vài giây sau, ông ta lại nhấn nó vào da cô, lần này ông ta kéo đầu thanh sắt dọc theo đường mà ông ta đã đốt trước đó, nhưng từ từ. Cô hét lên lần nữa và nước mắt chảy dài trực tiếp lên má cô, nhỏ xuống sàn nhà và đùi cô.

Sau khi đốt lượt thứ hai, cục trưởng rút lại thanh sắt và quay trở lại lò. Khi Yuri nghĩ rằng hình phạt đã kết thúc, cô nghe tiếng bước chân lần nữa và tiếng tia lửa phát ra từ ngọn lửa. Cục trưởng đặt đầu thanh sắt lên chỗ da bị đốt của cô và kéo xuống tận dưới cùng.

Đó là kết cục của cô. Với tiếng thét cuối cùng, cô đổ gục xuống sàn nhà. Tiffany nằm đó với đôi mắt mở rộng và cuối cùng cô đã có thể di chuyển được. Cố đứng lên bằng đôi chân mình, cô quay lại và chạy lại phía Yuri đang nằm đó. Ngài cục trưởng cười chế giễu khi nhìn thấy Yuri như vậy và ném thanh sắt vào nồi trước khi bước ra.

Tiffany quỳ lên gối mình và nhẹ nhàng lắc Yuri. “Yuri , Yuri! Tỉnh dậy đi! Làm ơn! Tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện.”

Sau khi cảm thấy không có cử động nào của cô gái kia, cô vội vàng đỡ cô ấy lên và chạy đến bệnh viện trong khi những giọt nước mắt đong đầy trong mắt.

“Lần thứ ba quá đau đớn vì vậy tôi đã bất tỉnh,” Yuri kết thúc và cười buồn bã.

“Tại sao cậu lại chịu đau thay Tiffany?”

“Tôi đã chăm sóc cô ấy rất nhiều. Nhìn thấy cô ấy đau đớn làm tôi cảm thấy như… Tôi cũng thấy đau, cô biết không? Nhưng bây giờ cô ấy đã có thể tự lo cho bản thân. Kể từ hình phạt đó, cô ấy đã cẩn thận hơn trong những nhiệm vụ.

Cả hai nằm im lặng trong khi nhìn chằm chằm vào nhau. Yuri không biết tại sao cô lại tiếp nhận Jessica và Jessica cũng không biết tại sao cô lại tiếp tục nằm trong vòng tay của Yuri. Nó giống như bây giờ cô là của Yuri và cô thích như vậy.

--------------------

End chap. ^^ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kasumi