Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

“Liu Yiyun-ssi” Ai đó từ đằng xa gọi lại.

Yiyun và Soojung quay sang hướng đó.

Sooyoung? Nàng ta làm gì ở đây? Soojung tự hỏi. Nàng biết đó là Sooyoung vì hai nàng đã từng gặp nhau vào bữa tiệc mừng Tết Nguyên Đán năm ngoái tại Hoàng cung. Dù không thân thiết lắm nhưng trí nhớ của Soojung rất tốt. Nàng có thể nhớ mọi thứ chỉ qua một cái liếc mắt.

Khi Sooyoung đến gần, Soojung nhận thấy một nữ tử khác đi ở sau nàng ta.

Mắt to, tóc dài, một nụ cười có thể làm cả khuôn mặt bừng sáng. Nàng ấy đúng là xinh đẹp. Soojung quan sát. Nàng hơi khó chịu vì nữ tử này không thèm chào hỏi mà đi thẳng đến nắm lấy bàn tay của Yiyun.

Yiyun dịu dàng mỉm cười lại.

Nàng ta và Yiyun nói chuyện bằng ngoại ngữ mà Soojung không hiểu được.

Bọn họ hình như rất thân thiết. Soojung kết luận sau khi quan sát cách hai con người xa lạ này cư xử với nhau. Cách bọn họ nhìn nhau có chút ngọt ngào thì phải. Nàng ngờ rằng hai người họ là một đôi.

Soojung không rõ tại sao lại thấy buồn, nàng muốn biết thêm về Yiyun. Nụ cười của nàng nhạt dần. Cuối cùng nàng đã gặp được chàng hoàng tử tuấn tú của mình. Nhưng tình cảnh nàng khiến nàng tự hỏi có nên lùi bước.

“Thì ra ngươi ở đây? Bọn ta còn đang lo ngươi bị lạc đường.” Sooyoung nói.

“Xin lỗi. Ta bị cảnh đẹp thu hút nên đi đến đây, trong khi ngươi và phụ thân của ngươi đang bàn luận với Jung Thượng thư. Đáng lẽ ta nên báo cho ngươi biết trước khi rời đi. Là lỗi của ta.” Yiyun từ tốn nói.

Soojung mỉm cười. “Phủ Thượng thư quả thực có vườn hoa đẹp nhất kinh thành. Ta nghe nói là do sự chăm sóc đặc biệt của Jung Nhị tiểu thư.” Sooyoung nhìn Soojung. “Ngươi chắc là con gái thứ hai của Jung Thượng thư?”

Soojung nhã nhặn cúi đầu đáp lễ.

“Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau? Ta nghĩ ta đã nhìn thấy ngươi ở đâu đó.” Sooyoung nói.

Soojung ngập ngừng trả lời.

Soojung là một nữ tử điềm tĩnh, trầm lặng, trí tuệ, nhưng cũng rất mơ mộng. Thường nàng không thích nói chuyện với người lạ, trừ khi thật cần thiết và nàng thực có hứng thú. Thêm nữa, là nàng không quan tâm đến việc mình có thêm hay ít đi một bằng hữu.

Sooyoung buông lời hỏi nhưng dường như Soojung không thích trả lời. “Dù sao thì, Yiyun-ssi, phụ thân của ta đặc biệt được Jung Thượng thư cho mượn vài cấm vệ quân để hộ tống chúng ta trong chuyến đi này. Họ sẽ bảo vệ an toàn của ngươi và tiểu thư Song Qian.”

“Bao nhiêu người sẽ đi cùng chúng ta? Ta không muốn gây quá nhiều phiền nhiễu cho quý quốc và khiến chuyến đi của ta trở nên quá phô trương.” Yiyun nói. “Cứ như bình thường là được.”

“Ngươi là vị khách đặc biệt của Hoàng gia. Nên an toàn của ngươi vô cùng được chú trọng.” Sooyoung đáp.

“Thực sẽ không thoải mái khi có quá nhiều người theo ta như vậy.” Yiyun thở dài. Rồi ánh mắt nàng dời sang Soojung. “Ngươi có muốn đi cùng bọn ta không?” Nàng hỏi.

Soojung nhìn thấy nét mặt chân thành của Yiyun. Nàng muốn nói có vì họ sẽ có thời gian để tìm hiểu nhau nhưng cùng lúc nàng lại thấy do dự vì nữ tử đang đứng cạnh Yiyun kia.

Nếu họ là một đôi thì ta đi cùng với y để làm gì? Soojung nghĩ.

“Ngươi họa tranh rất đẹp, ngươi có thể họa lại mọi quang cảnh trong chuyến hành trình ở Baekje.” Yiyun giải thích lý do muốn mời Soojung cùng đi.

Là muốn dùng tài hoa của ta, chứ không phải vì y quan tâm đến ta. Soojung kết luận.

“Vậy? Ngươi có muốn đi cùng không? Ta nghĩ sẽ thoải mái hơn nếu có ai đó trò chuyện trong chuyến đi và quên đi chuyện những cấm vệ.” Yiyun cố gắng thuyết phục.

Vì nụ cười trên khuôn mặt Yiyun mà Soojung khẽ cười gật đầu.

{Kinh thành Baekje, bãi biển}

“Một hai một hai. NHANH LÊN! NHANH! NHANH HƠN NỮA!” Jokwon thúc giục đám đông.

Những tân binh thở hổn hển chạy quanh Jokwon.

“Việc này thật điên rồ, ta sẽ chết mất.” Kwanghee rên rỉ với Leejoon rồi ngồi bệt xuống bãi cát.

“IM MIỆNG! HAI NGƯƠI đứng dậy rồi hít đất 100 lần cho ta.” Jokwon chỉ vào Kwanghee và Leejoon.

Những tân binh khác mở to mắt vì đế chế quân phiệt Jokwon.

“Nếu các ngươi thấy thương hại bọn họ thì ta để các ngươi chịu phạt cùng nhau. Tất cả hít đất 100 lần, gập bụng 100 lần và chạy 50 vòng nữa cho ta.” Jokwon ra lệnh. 

“YA-” Shinyoung gần như hét lên nhưng Bora và Sunhwa kéo nàng ta lại và bịt miệng đúng lúc.

“Im đi! Ngươi muốn hắn tăng thêm hình phạt hay sao hả?” Bora lầm bầm với Shinyoung.

Shinyoung đẩy tay Bora và Sunhwa ra. Nàng ta hít đất với thái độ tức giận. Trong lúc mọi người thực hiện hình phạt thì Jokwon bất động trước Yuri – người đang hít đất một cách mạnh mẽ.

Mặc dù mất ngủ cả đêm, nhưng động tác này giúp Yuri tỉnh táo. Thêm nữa, khi còn ở trên núi, nàng đã từng treo ngược người trên cây để tập gập bụng, vác những con thú lên lưng rồi hít đất. Vì thế nàng có thể thực hiện mọi hình phạt một cách mạnh mẽ và nhanh hơn bất kỳ ai.

Nàng ta không thấy mệt hay sao? Jokwon tự hỏi. Hắn bước đến chỗ của Yuri.

“89 90 91 92 93…” Yuri quá tập trung nên không nhận thấy bước chân của Jokwon.

Jokwon không thích điều đó chút nào. Hắn nghĩ Yuri cố tình phớt lờ hắn để phô trương kỹ năng của mình.

“99 100 101 102 103.” Yuri tiếp tục đếm.

“Yul Yuri.” Jokwon gọi.

“Neh, 107 108 109 101 oups 110 không 111 aish 115.” Yuri lúng túng vì bị ngắt lời.

“Shinyoung, ngừng hít đất và ngồi lên lưng Yuri cho ta.” Jokwon nói.

“EUH? CÁI GÌ? TA NGỒI LÊN LƯNG NÀNG TA? NÀNG TA SẼ CHẾT MẤT.” Shinyoung hét lên.

“Ngươi có tuân lệnh hay không?”

“Ngươi không tốt. Ngươi cố tình trừng phạt người khác. Ta sẽ không nghe lời ngươi.”

“Ta đang kiểm tra sức chịu đựng của nàng ta. Không giống như ngươi nói. Giỏi lắm! Ta sẽ cắt bữa tối của ngươi. Ngươi bị trừng phạt vì thiếu tôn trọng sunbae của mình.”

“TỐT THÔI ta sẽ không làm tổn thương bằng hữu của ta chỉ vì thức ăn, ngươi nghĩ ta là ai chứ? HỨ!” Shinyoung khoanh tay, ngồi xếp bằng theo kiểu tượng Phật.

“Jiyoung và HyunA, hai ngươi ngồi lên lưng Yuri cho ta!” Jokwon chỉ điểm.

{Phủ Jung Thượng thư, khoảng giờ Mão} [Giờ Mão = 5 am – 7 am]

Yiyun được mời ở lại dùng bữa tối với Jung gia.

Sooyoung, phụ thân nàng ta, Yiyun và Song Qian ngồi đối diện với Jung gia. Jung thượng thư ngồi cuối bàn.

Y là sứ thần, có nghĩa là y có nhiều châu báu như Myungsoo sư phụ nói. Sooyeon nhìn Yiyun, tự nói thầm trong đầu.

“Jung Thượng thư, ta muốn mời Soojung-ssi đi cùng ta trong chuyến hành trình này. Nàng họa tranh rất đẹp. Sẽ rất tuyệt nếu nàng có thể họa lại chuyến đi của ta ở Baekje thành một quyển sách lưu niệm.”

Jung thượng thư khẽ nhìn Soojung, quan sát phản ứng của nàng ấy. Hắn ngờ rằng cả hai đang có ý với nhau, vì Soojung dường như có chút e thẹn.

“Tiểu nữ của ta từ lúc chào đời chưa từng rời khỏi ta, ta e rằng-”

“Ta đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho nàng.” Yiyun nói.

“Ngươi nên xem nàng như châu báu.” Jung thượng thư nói.

“Ta sẽ xem nàng hơn cả châu báu.” Yiyun hứa.

Soojung mỉm cười, e thẹn cúi đầu vì lời hứa đó.

“APPA con có thể đi cùng không?” Sooyeon hỏi. Nếu có thể theo y, chắc chắn ta có thể trộm được đồ của y một cách dễ dàng haha!

“Con cũng muốn rời khỏi ta sao?” Jung Thượng thư hỏi.

Sooyeon làm cặp mắt cún con rồi chớp chớp. “Cho con đi nha, appa.” Nàng ôm cánh tay của Jung Thượng thư rồi nài nỉ.

Jung Thượng thư lắc đầu. “Ta cho nhiều cấm vệ hơn đi theo hộ tống cho con.”

“VÂNG! Con chọn Yul Yuri làm cận vệ riêng cho mình!” Sooyeon lập tức đáp lời.

“Yul Yuri? Nàng ta chỉ là một tân binh. Quá mạo hiểm. Thêm nữa, nàng ta còn phải chuẩn bị cho kỳ kiểm tra đầu tiên vào tuần tới. Ta không nghĩ là nàng ta có thể đi theo con.” Jung Thượng thư giải thích với Sooyeon. “Ta sẽ cho Jinwoo theo con.”

“ANYO! Con cần ai đó thân cận chăm sóc. Jinwoo không thể. Nếu con cần đi ứ ừ thì sao? Người muốn hắn theo con đến đó hay sao?” Sooyeon cãi lại. “Appa, ngày mai hãy tiến hành kiểm tra đi. Nếu Yuri vượt qua được, người sẽ phải chấp nhận nàng làm cận vệ riêng của con đó nha.”

“Bảo bối à, tất cả những tân binh đều mới được huấn luyện, không ai có thể vượt qua được yêu cầu của bài kiểm tra đầu tiên đâu.”

“A, nếu Yuri có thể thì nàng ấy là người xuất sắc đúng không? Con chắc chắn nàng ấy sẽ vượt qua.” Sooyeon.

“Sao con chắc chắn như vậy?”

À thì con sẽ bí mật giúp nàng ấy, nên nàng ấy vượt qua là cái chắc rồi. Hí hí. “Chúng ta đánh cược đi, nếu nàng ấy vượt qua, con có thể đưa nàng ấy đi bất cứ đâu mà con muốn.”

“Nếu nàng ta không vượt qua?”

“Con sẽ đọc tất cả quyển sách mà phụ thân tặng con từ đầu năm tới giờ.”

“Thật? Con ghét đọc sách nhất mà, con sẽ đọc chỉ vì Yuri sao?”

“Dĩ nhiên là không phải.” Sooyeon lập tức nói. Nhưng trong lòng nàng biết rõ nàng làm điều đó vì Yuri. “Con chỉ muốn đi cùng với Soojung, có vẻ chuyến đi sẽ rất vui.” Sooyeon giải thích.

“Được rồi! Ta đồng ý. Hãy chuẩn bị đọc từng trang mấy quyển sách đó nhé bảo bối, ta sẽ hỏi con từng từ một đó tiểu thư à.” Jung Thượng thư nói.

Jung phu nhân lắc đầu trước màn đánh cuộc của đứa con gái và phụ thân. “Ta nghĩ chúng ta đừng chờ thêm nữa, thức ăn đang nguội kìa. Mọi người hãy dùng bữa nào.” Jung phu nhân mời những vị khách.

Trong suốt bữa ăn, Soojung cứ liếc nhìn Yiyun. Nàng cố tìm hiểu mối liên hệ giữa Yiyun và Song Qian. Dường như họ rất thân thiết, có lúc trông như một cặp, đôi khi Song Qian lại giống một nhũ mẫu đối với Yiyun hơn. Quan hệ của bọn họ là gì đây? Soojung tự hỏi.

Sooyeon nhận thấy ánh mắt của Soojung. Nàng ranh mãnh mỉm cười. Hehe muội thích tên tiểu tử tuấn tú đó à?

{Trại huấn luyện, khoảng giờ Thìn} [Giờ Thìn = 7 am – 9 am]

Sooyeon vui vẻ đi đến trại huấn luyện. Nàng muốn trả lại khăn tay cho Yuri cốt để gặp nàng ấy. Chiếc khăn tay mà nàng lấy đi vài ngày trước khi bọn họ bị lũ ong trong rừng đuổi theo.

Nhưng trại huấn luyện không một bóng người. Sooyeon cẩn thận nhìn quanh. Nàng nghe thấy tiếng những tân binh đi vào phòng, họ vừa trở về từ buổi huấn luyện địa ngục.

Nàng thấy nhóm của Bora đi đến, Bora đang cõng Yuri mệt như chết trên lưng.

Nàng bĩu môi vì ghen. “HỨ!” Nàng ném cái khăn tay vào mặt Yuri rồi bỏ đi.

~~~~~~~~~Hết Chương 10~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yulsic