Chap 18 : S

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soo chơi đùa với sợi dây chuyền trong khi chờ đợi bố mẹ mình đi khỏi, và mỉm cười rạng ngời khi nhớ lại lúc đó

Yuri thật sự rất bận rộn trong những tuần gần đây. Cô không biết tại sao, nhưng lúc nào Yuri cũng rất vội vã – khi không có cô ở đó, cô ấy lúc nào cũng rất mệt mỏi và trong tình trạng ngủ gật. Điều này khiến cô nghĩ rằng cô ấy đang cố gắng làm thêm – nhưng tại sao ?

Và rồi cuối cùng, vào một buổi chiều nhiều mây, họ gặp nhau dưới một cái cây đặc biệt của mình – trong khi mỗi bên mang theo một chiếc giỏ. Cả hai người đã dự tính sẽ làm một buổi picnic ở đó

Sau khi trò chuyện đủ thứ trên đời suốt cả buổi chiều, Yuri bất chợt lấy ra từ túi quần của mình một thứ gì đó. Một sợi dây chuyền.

“ Soo này, mình đã mua một thứ cho cậu. Nó không được sang trọng và đắt tiền lắm, nhưng là mình đã tự tay làm nó “

Soo đưa tay lên ngực mình, và nhìn Yuri rồi đến sợi dây chuyền. “ Cậu đã là nó ư ? Không thể nào !“

Yuri trề môi như muốn nói ‘ sao lại không chứ’, rồi đặt sợi dây chuyền lên tay cô ấy. Nó thật sự rất đẹp: nó là một trái tim màu tím và có một kí tự viết hoa ‘ S ’ nằm ở trên đó.

“ L-làm thế nào mà ? T- tại sao ?”

“ Nó là một món quà cho lễ tốt nghiệp chuyển cấp “, Yuri nói và mỉm cười , “ Nó là độc nhất vô nhị, vì thế cậu không được làm mất đâu đấy, được chứ ?”

Soo nắm chặt sợi dây trên tay và những giọt nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống. Ngay lập tức Yuri bước lại gần, “ Này ! Sao cậu lại khóc chứ? Mình biết nó chỉ là đồ rẻ tiền nhưng mà – “

“ Yuri, đây là lý do tại sao cậu phải làm thêm một cách chăm chỉ ư ? Là lý do tại sao cậu lúc nào cũng mệt mỏi ? Và là lý do khiến cho cậu bận rộn hơn trước rất nhiều ư ? Nó là lý do tại sao cậu … cậu … “

Yuri đặt tay lên miệng cô ấy để ngăn lại và mỉm cười, ” Ngốc, đừng khóc nữa. Đúng thế, nó là lý do tại sao mình đã làm thêm ngoài giờ một cách chăm chỉ - là lý do tại sao mình luôn uể oải vì mệt mỏi – là lý do vì sao mình bận rộn hơn – nhưng mà mình thật sự rất hạnh phúc với điều đó. Tất cả mọi thứ điều xứng đáng, vì tất cả mọi thứ điều là dành cho cậu “

Rồi Soo cũng dần nín khóc. Chỉ một phút trước đây thôi, Yuri đã tháo bỏ những bức tường phòng ngự của cô. Và giờ đây, một lần nữa, sự chân thành của cô ấy lại đang khiến cô tan chảy

“ Mình rất là ngọt ngào, đúng không ?”, Yuri trêu chọc, “Uh, mình biết mà – mình biết là cậu thích mình mà “

Rồi cả hai bật cười lớn khi lúc này những cơn gió vụt ngang qua và làm những chiếc lá khô rơi rụng xuống

“ Cậu tự - tin – quá – đấy”, Soo phản công, “ Cậu rất tự hào về bản thân mình, đúng không ? Nhưng mà cậu thậm chí còn không thể lái được chiếc scooter của mình cho ra hồn nữa! Cậu là người may mắn khi được mình mua tặng cho một chiếc mới đó “

“ Được thôi! Vậy mình sẽ trả nó lại cho cậu nhé “, Yuri nói tỉnh bơ. Ngay lập tức, nụ cười trên môi Soo vụt tắt và cô ấy nhìn cô với một ánh mắt không thể nghiêm túc hơn khi tưởng rằng cô đang nói thật

“ Không có chuyện đó đâu. Mình thích chiếc scooter này mà”, Yuri xòa cười một cách tinh nghịch, còn Soo thì giận dỗi và đẩy mạnh cô về phía sau nhưng rồi cũng khiến cho bản thân mình bị ngã. Sau đó hai người họ lại nhìn nhau và bật cười

“ Mà chữ ‘ S ‘ này có nghĩa là gì thế ?”

Yuri từ từ ngồi dậy, gãi gãi đầu mình và bĩu môi như thách thức, “ Cậu đoán xem “

“ Umm- Sooyeon ?”, Soo đáp, “ Nó gần như là thứ mà cậu biết rõ nhất “

“Sai rồi. Đó chưa phải là đáp án. Nhưng mà nghĩ lại thì cũng không phải là hoàn toàn sai, nó cũng có ý như vậy, nhưng mà – nó còn có nghĩa khác nữa “, Yuri nói trong khi đặt những hạt bơ đậu vào miếng sandwich. “ Đoán tiếp xem “

“ Sweet ?“

“ Nếu cậu cho rằng đó là sweet thì nó phải thuộc về mình mới đúng “, Yuri cười nham nhở trong khi cắn một miếng thật lớn

“ Sao cũng được! Umm- thế Serious ?”

“ Không phải “

“ Thế là cái gì ?”

Yuri cuối cùng cũng ngừng nhai, và nuốt miếng bánh xuống cổ rồi đáp, “ Stalker”

Soo thoáng bật cười, “ Gì chứ ? Staler á ?”

“ Uh “

“ Tại sao?”

“ Bởi vì cậu luôn dõi theo mình”, Yuri trả lời một cách nhanh chóng, “ Mình muốn cậu nhớ tới điều đó suốt đời – rằng cậu là một người chu đáo đến mức có thể quan tâm đến một người như mình. Mình muốn cậu nhớ rằng mình là một người vụng về như thế nào, mình cũng muốn cậu biết là mình thật sự biết ơn những gì cậu đã làm cho mình nhiều như thế nào – khi cậu tặng cho mình chiếc scooter, cứu sống mình trong vụ tai nạn đó – và tất cả mọi thứ”

“ Và cậu sử dụng từ ‘ người theo dõi’ cho điều đó ư ?”, Soo hỏi, “ Nhưng nó … không phù hợp chút nào “

Yuri lại bật cười. “ Nó cũng có thêm một nghĩa nữa. Một thứ gì đó mà mình muốn nói với cậu, nhưng mà, bây giờ mình không thể tiết lộ cho cậu biết được “

“ NÓI CHO MÌNH BIẾT NGAY “

“ Không. Nhưng rồi cậu sẽ biết sớm thôi “

“ Là gì cơ ?”

“ Không nói đâu”, Yuri hét lớn, “ Đừng xấu tính như thế chứ, Soo. Nó một thứ gì đó nhiều hơn … có thể là nhiều hơn một … lời yêu cầu… hoặc là … mình cũng không biết gọi đó là gì nữa. Nhưng rồi cậu sẽ đoán ra nó sớm thôi, khi nào mà chúng ta cãi nhau hay làm cái gì đó tương tự thế … “

“ Mình không hiểu cậu đang muốn nói gì nữa “, Soo bật cười , “ Nhưng mà Yuri à, cám ơn cậu nhiều lắm”

Soo nhìn vào sợi dây chuyền lấp lánh thêm một lần nữa. Chữ ‘ S “ này có thể là gì nhỉ ?

Rồi cô lại chơi đùa với nó trên những ngón tay của mình. Sau đó cô nhìn ra ngoài cửa sổ để xem mưa đã tạnh chưa. Cô khẽ thở dài, và nghe tiếng xe của mẹ mình đang nổ máy ở bên dưới. Xem ra bà ấy đã bắt đầu đi làm rồi.

Ngay lúc này, cô phải nhanh chóng thay quần áo để trốn đi- đây là cơ hội của cô để đến với cô ấy – và cũng là cơ hội để cô có thể nói cho cô ấy biết những cảm xúc của mình

“ Stay “, Yuri thì thầm, trong khi gợi nhớ bản thân cô đã khóc vì Soo như thế nào. Cô muốn níu giữ cô ấy lại, cô muốn đuổi theo cô ấy – nhưng cô quá run rẩy vì lo sợ vào chiều hôm đó, cô đã quá sợ hãi, nhu nhược và yếu đuối

“ Hãy ở lại “. Cô nói thêm một lần nữa, trong khi hồi tưởng lại việc Soo bỏ chạy với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt sau lời thổ lộ của cô. Rồi Yuri lại cuộn mình trên giường một cách chán nản

Xin cậu, hãy ở lại. Yuri nghĩ thế và rồi lại lập lại nó hết lần này đến lần khác trong khi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi khỏi đôi mắt đã thực sự đỏ hoe vì mệt mỏi của cô. Đã một vài ngày trôi qua, thế nhưng với Yuri thì thời gian cứ như đang trải dài đến vô tận. Ở lại đi …Cô đã hét lên như thế rất nhiều lần lúc này – nhưng, vẫn chẳng ích gì cả –

Cô ấy đã đi rồi, và tất cả là lỗi của cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yulsic