Chap 34 - Call

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiffany, Veronica và bố của họ đang ăn tối tại gia đính. Còn Yoona đã ra ngoài cùng Yuri, họ nói rằng họ sẽ đến thư viện học bà nhưng ai mà biết được.

“Vậy chỉ còn 2 tuần nữa đám cưới sẽ diễn ra.” Ông Hwang nói.

Tiffany gật đầu một cách mệt mỏi.

“Con đã đi thử váy cưới chưa vậy?”

Tiffany vẫn giữ im lặng, cô không có ý kiến về chuyện này.

“Minho nói rằng cậu ấy sẽ đưa Tiffany đi thử váy cưới. Cậu ấy thật sự muốn thử nó cùng với vị hôn thê của mình” Veronica trả lời.

Tiffnay mỉm cười một cách gượng ép.

“Đó thật sự là một chàng trai tốt.” Ông Hwang nói thêm.

Tiffany uống một ngụm nước nhỏ để giữ cho bản thân được bình tĩnh.

“Bố à, chắc hẳn bố rất hạnh phúc khi thấy các con gái của bố luôn làm tốt phải không nào.” Veronica đột nhiên nói.

Ông Hwang mỉm cười.

Bố trông thật hạnh phúc. 

“Uhm bố, côn đang nghi ngờ không biết…” Veronica nói rồi dừng lại.

“Điều gì?”

“…Bố sẽ phản ứng như thế nào nếu một trong các con giá của bố…

Tiffany cảm thấy có điều gì đó không ổn.

…không thích đàn ông cho lắm.”

Ông Hwang lại cười.

“Gì cơ? Ý con là đồng tính sao?” Ông ý nói như thể nó giống như một trò đùa vậy.

Tiffany mím chặt một, cố không khóc.

“Vậy à, bên trong Tiffany có thể là cả nam giới lẫn nữ giới. Nhưng có lẽ nó muốn ở cạnh một cô gái hơn.” Veronica nói thêm.

“Dừng lại đi Veronica, đừng có lố bịch nữa” Ông Hwang nói với vẻ nghiêm túc.

Tiffany cảm thấy trái tim cô ấy đau nhói. Không thể ngăn cản dòng nước mắt trực tuôn rơi, cô ấy rời khỏi bàn ăn.

Bố của cô ấy khá là ngạc nhiên trước hành động của Tiffany.

“Tiffany?”

Tiffany chạy về phòng và khóa cửa lại. Cô úp mặt xuống gối và khóc. Cô ấy đường như khóc đến mức nhiều nhất có thể.

Jesscia làm ơn giúp tớ. 

Tớ không nghĩ tớ có thể chịu đựng nỗi đau này một mình. 

Bất ngờ có thiếng gõ cửa.

“Tiffany, mở cửa ra nào!” Một giọng nói vang lên.

Đó là chị gái của cô ấy. Tiffany vẫn giữ im lặng.

“Có ai đó muốn gặp em.” Veronica nói từ bên ngoài.

“Cô ấy nói cô ấy là sếp của em.”

Tiffany liền bật dạy.

Jessica. 

Cô ấy nhanh chóng lau nước mắt. Cô mở cửa và bước đi thật chậm xuống cầu thang.

Khi cô ấy bước xuống.

Người con gái xinh đẹp nhất trong lòng tớ. 

Cuộc sống của tớ. 

Cái mền của tớ. 

Jessica quay người lại và cô ấy có thể cảm nhận Tiffany đang xuất hiện trước mắt cô ấy. Cô ấy có thể cảm nhận được Tiffany.

Tiffany mỉm cười ngay khi cô ấy nhìn thấy Jessica. Bao nỗi đau dường như biến mất trong tức khắc.

“Cháu nghĩ rằng có vài thứ liên quan đến công việc mà cháu cần bàn bạc với cô ấy.” Jessica nói với Ông Hwang.

“Cháu thật sự xin lỗi khi đã làm phiền gia đình trong bữa tối như thế này.” Jessica nói một cách lịch sự.

Tiffany khá ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ thấy Jessica xử sự với ai đó theo cách lịch sự như vậy.

“Không sao., có vẻ như Tiffany thật sự là một nhân viên cần thiết của công ty.” Ông Hwang mỉm cười.

“Vâng đúng thưa bác, cháu không nghĩ mình sẽ biết phải làm gì nếu không có cô ấy bên cạnh.” Jessica mỉm cười.

Ông Hwang mỉm cười tự hào.

“Cô ấy rất thông minh và đầy sáng tạo. Bác chắn hẳn phải rất tự hào khi có một cô con gái tuyệt vời như vậy.” Jessica nói thêm.

“Tiffany rất đặc biệt.” Ông Hwang mỉm cười.

“Cô ấy thật sự rất đặc biệt.” Jessica gật đầu.

Verronica dường như vẫn còn choáng váng bởi đẹp của Jessica.Giống như cô ấy đang được ngắm một bức tượng điêu khắc vậy.

“Cô cần gặp tôi sao cô Jung?” Tiffany hỏi.

“Hmm, chúng ta có thể ra ngoài để bàn bạc một chút không?” Jessica gật đầu.

“Chắc chắn rồi.” Tiffany trả lời lịch sự.

“Chờ chút tên của cô là gì nhỉ?” Ông Hwang hỏi.

“Cháu là Jessica!” Jessica nói cùng với nụ cười đẹp nhất.

Jessica? 

Veronica đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Oh, cô ấy chính là Jessica.

Cô ấy mỉm cười và lắc đầu.

Không còn nghi ngờ gì nữa…

**

“Cậu đang làm gì ở đây vậy?” Tiffany hỏi khi cả hai đi ra bên ngoài.

Jessica đan tay mình vào tay Tiffany.

“Cậu gọi. Nên tớ đến.” Cô ấy trả lời cùng với một nụ cười.

“Nhưng…tớ…không gọi cho cậu..”

“Tớ cảm nhận được cậu cần tớ.”

Tiffany nhìn Jessica, đôi mắt cô long lanh.

Jessica…

Tiffany dựa đầu mình lên vao Jessica khi họ đưng bên ngoài.

“Cám ơn cậu!”

Jessica hôn nhẹ lên má của Tiffany và nắm chặt lấy đôi tay của cô ấy.

“Vậy là cậu đã gặp gia đình tớ.” Tiffany nhìn Jessica.

“Họ thật sự không tệ.”

Tiffany cười khúc khích.

“Cậu vô cùng lịch sự, suýt chút nữa tớ đã không nhận ra cậu.”

“Này cậu nói giống như mình là một người không biết phép tắc vậy.”

“Không phải không có phép tắc mà là kiêu ngạo.”

Jessica bĩu môi.

“Nhưng tớ nghĩ điều đó rất thu hút.”

Jessica nhướn lông mày của mình lên.

“Kiêu ngạo thì thu hút sao?”

Tiffany nhẹ nhàng vuốt má Jessica.

“Bất cứ điều gì cậu làm lúc này đều khiến tớ bị thu hút.”

“Như bây giờ vậy.” Tiffany nói.

Ánh mắt họ nhìn nhau nồng nàn.

“Tiffany chúng ta đnag đứng trước của nhà cậu đó.”

“Vậy thì sao?”

“Kể cả bố cậu và chị cậu đang ở trong nhà sao.”

“Mặc họ.”

Tiffany kéo Jessica lại và trao cho cô ấy một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ nhàng bỗng nhiên trở nên nóng bỏng. Tiffany giữ lấy cả hai tay của Jessica và ép chặt cô ấy về phía tường.

Jessica cố dừng nụ hôn lại.

Cô ấy buộc phải ngừng lại trước khi nó vượt khỏi tầm kiểm soát.

“Honey thư dãn nào.”

Cô ấy có thể cảm nhận điều gì đó không ổn. Tiffany đang cử xử khác với ngày thường.

“Cậu không sao chứ?” Cô ấy nói, vỗ về bờ vai của bạn gái mình.

Tiffany mím chặt môi và nhìn xuống.

“Jessi, tớ không muốn lấy anh ta.” Cô ấy nói.

Jessica đặt tay lên eo của Tiffany, kéo cô ấy lại gần.

“Nhưng…tớ cũng không muốn làm tan nát trái tim của bố…Tớ thật sự không biết phải làm gì.” Cô ấy nói thêm.

Jessica thạt sự chỉ biết im lặng.

“Tớ yêu cậu.” Tiffany nói.

“Tớ sẽ chết nếu thiếu cậu.”

Jessica không biết phải nói điều gì.

”Jessica, tớ yêu cậu rất nhiều.”

“Tớ thật sự yêu cậu.” Tiffany nhắc lại một lần nữa.

Jessica ôm cô ấy vào lòng, và không nói bất cứ điều gì.

Tớ xin lỗi honey…

“Hãy ở lại với tớ đêm nay.” Tiffany đề nghị.

“Cậu nghiêm túc chứ? Tớ không thể ở đó khi bố cậu và tất cả…”

“Tớ không quan tâm.”

**

Tiffany không thể ngừng cười rúc rích khi cô trèo lên người Jessica trên giường của cô ấy.

“Bây giờ cậu hạnh phúc chứ?” Jessica cười.

“Tớ không thể tin được cậu đã trèo qua cửa sổ để ở đây với tớ.”

Jessica mỉm cười.

“Tớ có thể làm cho cậu nhiều hơn thế.”

Tiffany mỉm cười đầy thỏa mãn khi cô có một nụ hôn ướt át lên cổ bạn gái mình.

Honey, tớ sẽ làm mọi thứ vì lợi ích của cậu. 

Thậm chí kể cả khi điều đó làm tổn thương cả hai chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net