Chapter 24 - Choice

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Con yêu cô ấy.”


Sica nói lớn và rõ ràng. Không ngại ngần. Joanna rất ngạc nhiên bởi lời thú nhận đầy táo bạo của Sica.


“Dù có chuyện gì đi nữa.”


"Jessica.."


“Cô ấy là người mà con muốn ở bên cho đến ngày con chết.”


“Im đi!”


Joanna tát Sica.


Sica sờ vào má phải mình, cố gắng kiềm chế cơn đau.


“Con điên à?!” Joanna hỏi, mắt bà mở to.


Sica chầm chậm quay mặt nhìn thẳng cô mình.


“Nếu đang ở trong tình yêu được gọi là điên, thì vâng, con điên rồi.”



**




“Tớ muốn trở về phòng vệ sinh.” Fany nói và cô từ từ đứng dậy khỏi ghế.


Sunny giúp cô đứng lên. Fany dường như đang loạng choạng.


“Để tớ dìu cậu đi tới đó…” Sunny đề nghị.


Fany quay người lại và mỉm cười, “Ổn mà, tớ có thể tự đi được.”


“Cậu chắc chứ?” Sooyoung hỏi, băn khoăn.


“Đừng lo mà.”




**




“Nếu…chị không uống cái món súp nấm đó và…hôn em…”


Yuri ngừng lại.


“Em sẽ không có bất cứ cảm giác gì với chị.” Cô nghiêm túc nói.


Yoona lắc đầu và lau đi dòng nước mắt.


“Chị sai rồi.”


Yuri nhìn Yoona.


“Sự thật là…em đã luôn chìm trong tình yêu với chị.”


Yoona nhìn thẳng vào mắt Yuri.


“Em không biết làm sao và lúc nào em đã yêu chị.”


Yoona nhìn chỗ khác.


“Nó chỉ xảy ra, thế thôi.”



**




Fany lau nước mắt khi cô bước đi loạng choạng về phòng vệ sinh. Cô bước vào phòng, căn phòng vắng lạnh. Cô nhìn gương mặt mình ở trong 1 chiếc gương lớn trước mặt mình. Mắt cô đã sưng lên vì khóc quá nhiều. Cô nhìn thật thảm hại.


Jessica..


Hình ảnh Sica bị Joanna kéo đi hiện về trong tâm trí cô.


Tất cả lại tại tớ.


Cậu sẽ nhận lấy nỗi đau chỉ vì tớ.



Cô vặn vòi nước ra và để nước chảy trong bồn rửa mặt. Cô từ từ rửa mặt mình, hi vọng điều đó sẽ làm cho cô cảm thấy khá hơn.


Cô vặn vòi nước vào và bước ra khỏi phòng vệ sinh. Buổi tiệc vẫn còn, với không khí âm nhạc ồn ào. Nhưng Fany chỉ nghĩ về 1 người trong đầu cô, Jessica.


“Tiffany.” Một giọng nói đang gọi cô.


Fany ngừng bước đi và quay người lại.


“Anh…” Cô nói, ngỡ ngàng.



**




“Chuyện này đủ rồi.”


Yoona lạnh lùng nói.


“Cuộc nói chuyện này sẽ không đi tới đâu cả.”


“Em về nhà đây.” Yoona nói và cô quay người bỏ đi.


“Chính xác thì em đang mong đợi gì ở chị vậy?” Yuri đột nhiên nói.


Yoona ngừng lại và quay người lại.


“Em không mong đợi bất cứ thứ gì ở chị cả.” Yoona đau đớn trả lời.


“Chúng ta có thể…đối xử với nhau như là chuyện này chưa hề từng xảy ra không?” Yuri hỏi.


Yoona nhìn Yuri trong sự hoài nghi. Cô lắc đầu và bỏ đi khỏi ban công.


Yuri đứng đó, nhìn Yoona bước đi.



**



“Anh…” Fany nói khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình.


“Em sao rồi?” Minho mỉm cười hỏi.


Fany nhanh chóng lau sạch nước mắt và chỉnh sửa lại mái tóc mình, cố gắng thể hiện mọi thứ vẫn bình thường.


“Em đã khóc à?”


“Không, chỉ là…có cái gì đó trong mắt em. Em đi rửa sạch mắt và lấy nó ra thôi.”


Minho nhìn Fany, nghi ngờ.


“Có lẽ có bụi hoặc cái gì đó…làm đau mắt em thôi…” Fany tiếp tục nói dối.


“Dù sao đi nữa, thật tốt khi gặp anh ở đây. Tạm biệt.” Fany nói và cô quay bước đi.


“Chờ đã!” Minho gọi.


Tuy Fany rất muốn bỏ đi, nhưng cô không làm thế. Cô quay lại.


Minho bước tới gần Fany, mắt anh nhìn cô chăm chú.


“Anh nhớ em.”


Fany sốc. Cô không biết mình nên làm gì để phản kháng lại.


“Anh xin lỗi vì những chuyện xảy ra trong thời gian vừa qua. Anh đã không còn là chính mình nữa.” Anh tiếp tục.


Minho nắm tay Fany thật chặt.


“Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?”


Fany nhìn anh ta.


Cái gì?


Minho đưa tay phải mình lên, nhẹ nhàng vuốt má phải Fany.


Fany lúng túng, cô không thể phản kháng gì nữa. Sau đó có một thứ vụt qua tâm trí cô.


Jessica.


Cô gạt tay Minho ra.


“Chúng ta đã hết rồi. Anh không nhớ sao?” Cô nói, giọng run lên.


Biểu hiện của Minho thay đổi, trông anh rất ngạc nhiên.


“Em không thể nghiêm túc như thế.”


“Vâng, em nghiêm túc đó.” Fany trả lời rõ ràng.


Minho lắc mạnh đầu mình, “Không, không, không, không, em không thể làm thế với anh.”


Fany nhìn chỗ khác.


“Làm sao anh có thể sống mà không có em?” Anh nói; giọng anh tuyệt vọng.


Fany nhìn anh, anh trông thật đau đớn và tổn thương.


“Em xin lỗi.”


“Em là cả cuộc đời anh.”


“Em xin lỗi, oppa…”


“Thế còn khoảng thời gian chúng ta hạnh phúc bên nhau thì thế nào?” Anh đột nhiên hỏi.


Minho nhìn xuống.


“Em từng hứa với anh là em sẽ không bao giờ rời xa anh.” Anh nói thêm.


“Lời hứa…đã bị phá vỡ rồi.”


“Thật không công bằng.”


"Oppa.."


“Có phải đó là do anh đã lừa dối…bởi vì những gì anh đã làm với em trước đây đúng không?” Anh hỏi, cố gắng giữ những giọt nước mắt của mình không rơi.


“Đó không phải là do anh.”


“Chỉ có 1 lần như vậy thôi mà, và anh đã thề với em là chuyện đó sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa…”


“Oppa, đó không phải là do anh.” Fany nói và nắm lấy tay anh.


"Baby.."


“Em biết anh là 1 chàng trai tốt. Anh xứng đáng có ai đó tốt hơn em.”


“Không, tất cả những gì anh cần chỉ là em thôi.”


“Em chỉ là…không thể với anh được nữa.”


“Tại sao?”


”Em không còn…yêu anh nữa.”


Minho nhìn Fany, nước mắt anh đã rơi. Anh đẩy tay Fany ra và lùi về sau vài bước.


“Đó là tại vì cô ta, đúng không?”


Fany né tránh ánh mắt anh và giữ im lặng.


Anh cười chế nhạo.


“Anh có thể cho em nhiều hơn cô ấy nữa kìa.”


Fany nhìn xuống.


“Anh có thể cho em 1…cuộc sống bình thường.”


“Em sẽ không phải như thế này. Em có 1 lựa chọn.”


Fany từ từ nhìn lên.


“Em có biết rằng cô ta có thể mất mọi thứ nếu cô ta làm bất cứ điều gì làm nhơ hình ảnh gia đình mình không?”


Fany nhìn Minho. Trái tim cô đau đớn với suy nghĩ đó.


Sica có thể mất mọi thứ…


…chỉ vì mình sao?



Minho nắm lấy tay Fany.


“Nếu em chọn anh, không ai phải đau đớn cả.”


Fany bắt đầu suy nghĩ về nó 1 cách hợp lí. Cô bắt đầu xem xét những lựa chọn.


Mình không muốn làm đau cậu ấy…


”BỎ TAY CỦA ANH RA KHỎI BẠN GÁI TÔI!” Một giọng hét vang lên.


Minho và Fany quay về phía giọng la đó. Mọi người bắt đầu tập trung quanh họ.


Sica đang đứng không xa chỗ họ. Cô dường như rất giận dữ.


“Jessi…” Fany nói và rút tay mình ra khỏi Minho.


Sica đi về phía Fany và nhanh chóng đan tay mình với tay Fany.


Minho cười chế nhạo trước cảnh đó.


“Đi thôi.” Sica nói và kéo Fany đi.


“Chờ đã.” Minho nói, anh nắm lấy bàn tay còn lại của Fany.


Họ dừng lại.


“Bây giờ thì gì nữa đây?” Sica giận dữ hỏi.


Minho lờ đi cô và nhìn Fany.


“Fany, anh cho em 1 cơ hội cuối cùng.”


“Anh đang nói gì thế hả?” Sica hỏi bực tức.


“Anh hay cô ta?” Minho tiếp tục.


Fany rất sốc trước câu hỏi đột nhiên của Minho.


Cô lúng túng. Cô rút tay mình ra khỏi cả Sica lẫn Minho.


Sica ngạc nhiên, “Fany…”


“Không ai phải chịu đau khổ hết.” Minho nói.


Fany nhìn xuống, mắt cô đã ngấn đầy nước mắt.


“Chuyện này thật điên rồ.”


“Cô có thể im miệng 1 giây được không?!” Minho nói với Sica.


Sica trừng trừng nhìn anh ta.


“Là anh hay là cô ta?” Minho lặp lại câu hỏi.


Fany cuối cùng cũng ngước lên. Mặt cô rất phân vân.


“Em…em…”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net