Chapter 31 - Idiot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Hwang đang ngồi ở phòng khách 1 mình, xem ti vi. Ba mẹ Yoona đã trở về nhà họ khoảng 1 giờ trước đây. Fany nhìn ba mình từ phòng bếp. Cô vẫn chưa tin đc là ba mình đang ở trong nhà mình. Cô hít 1 hơi thật sâu và từ từ bước vào phòng khách. Ông Hwang mỉm cười khi nhìn thấy con gái mình bước tới.

Ông ấy cười với mình sao?

Mặc dù có chút ngượng ngập, Fany vẫn cố nở 1 nụ cười lại với bố mình trước khi ngồi vào 1 trong những cái ghế.

Cả 2 ngồi đó, nhìn vào màn hình ti vi.

“Đã 1 thời gian dài rồi ta chưa xem những chương trình giải trí đa dạng của Hàn Quốc.” Ông Hwang nói.

Fany giờ mới chú ý rằng họ đang xem Star King trên kênh SBS.

“Oh…” Cô ngắn gọn đáp.

Không khí lúng túng lại bao trùm căn phòng lần nữa.

“Ta rất mừng cho con, Stephanie.”

Fany nhìn ba mình, ngạc nhiên.

“Cậu ta đúng là 1 chàng trai tốt.” Ông nói thêm.

Fany gượng cười.

Tốt?

“Urm, daddy, sức khỏe của daddy sao rồi?” Fany hỏi, cố gắng né tránh cái chủ đề kia.

Ông Hwang bật cười.

“Ta ổn. Trái tim này chỉ cần tin vui thôi.” Ông mỉm cười đáp.

Fany cười rúc rích.

“Cuộc hôn nhân của con sẽ là liều thuốc nhất cho ta.”

**

Fany đi làm vào ngày hôm sau với hi vọng sẽ đc gặp mặt Sica. Cô đã cố gắng liên lạc với Sica từ tối hôm qua nhưng Sica đã tắt máy điện thoại.

Cô bước vào văn phòng và chỉ nhìn thấy 1 cái bàn trống không. Fany cố tỏ ra bình thường, nhưng cả văn phòng đều biết cô đang rất đau lòng.

Sooyoung thở dài khi cô nhìn thấy Fany mở máy vi tính và vẫn có tỏ ra như không hề có chuyện gì xảy ra. Cô đang rủa thầm Sica vì đã rời bỏ Fany trong hoàn cảnh này.

“Unnie…chị có muốn cái gì không? Em sẽ tới chỗ máy bán hàng tự động.” Seohyun hỏi Fany.

Fany mỉm cười, “Không cần gì cả Seohyun ah.”

“Chị chắc chứ?” Seohyun vỗ nhẹ tay vào vai Fany.

Fany gật đầu.

Seohyun thở dài và quay đi.

“Chờ đã.” Fany gọi.

“Sao unnie?”

Fany cười, nhưng Seohyun có thể thấy nỗi u buồn trong mắt cô ấy.

“Em có thể mua dùm chị một ít sữa không?”

**

Minho đang ngồi trên ghế ở phòng trang điểm. Anh có 1 buổi chụp hình cho tạp chí ngày hôm nay. Anh mỉm cười thoả mãn khi thấy vẻ hoàn hảo của mình trong tấm gương.

“Có phải là hôn phu của cậu không? Cô ấy tới gặp cậu à?” Một trong những chuyên viên trang điểm hỏi.

Minho quay đầu lại về phía cửa. Fany đang đứng đó, nhìn anh.

“Các bạn có thể cho chúng tôi 1 mình 1 chút đc không?” Minho nói với những người trong phòng.

Bọn họ rời khỏi phòng để Fany và Minho lại 1 mình và đóng cửa lại.

“Hey baby, nhớ anh à?” Minho đùa cợt.

“Anh đang làm gì thế?” Fany hỏi.

Minho nhìn chỗ khác, “Đây là việc phải làm, Tiffany.”

“Hủy bỏ ngay cái vụ đính hôn ngu ngốc chết tiệt này đi.” Fany nói khi cô đi về phía Minho.

Minho bật cười.

“Sao anh phải làm vậy chứ?”

Fany nghiến chặt răng.

“Anh nên tự xấu hổ với bản thân mình đi.”

“Đừng có đổ lỗi cho anh. Anh chỉ làm những điều theo kế hoạch thôi. Sao em không thử tự hủy bỏ nó đi?” Minho hỏi.

“Nếu như em có thể.” Anh nói thêm.

Fany tiến gần hơn về phía Minho.

“Sao anh lại có thể như thế?! Anh biết rõ là ba tôi có bệnh, anh cũng biết rằng ông ấy ghét tôi…”

Minho cười chế giễu, “Em nên cảm ơn anh bởi vì anh, ông ấy mới chịu bắt đầu nói chuyện lại với em.”

Fany nhìn anh ta hoài nghi.

“Anh vẫn muốn cưới tôi, dù biết là tôi thậm chí không hề yêu anh?”

“Anh không quan tâm. Miễn là em là của anh.”

“Nhưng trái tim tôi thuộc về Sica.”

Minho cười nhếch mép.

“Ít nhất thì anh sẽ có đc thể xác em.”

Fany lùi lại phía sau.

“Anh điên rồi!”

Minho gật đầu.

“Đó không phải là điên, baby. Đó là tình yêu.”

Fany lắc đầu và bước ngay ra khỏi phòng.

Minho nhìn Fany khi cô rời khỏi.

Anh thở dài.

Anh sẽ không buông em ra đâu.

**

Sica vùi mình dưới tấm chăn. Cô không biết bây giờ đã là mấy giờ, cô đã năm trên giường vài giờ đồng hồ rồi.

Tiffany..

Sao cậu có thể làm thế với tớ?

“Tớ nhớ cậu, khăn giấy…” Cô hét lên.

“Vậy thì đi gặp chị ấy đi đồ ngốc!” Một giọng nói vang lên.

Đột nhiên ai đó kéo cái mền ra khỏi người Sica.

Sica nhìn thấy đứa em gái mình đang nhìn mình.

“Cậu ta đã đính hôn với người khác rồi…” Sica nói.

Krystal quẳng cái mền xuống sàn.

“Chị chưa bao giờ cho chị ấy cơ hội để giải thích cả, đồ ngốc.”

Sica vẫn nhìn em mình.

“Chị không phải là đồ ngốc.”

“Chị có đó. Chị không tin chị ấy sao? Chị đúng là 1 kẻ ngốc.”

“Ngưng ngay việc gọi chị là đồ ngốc đi.”

“Đây rõ ràng là Minho tạo nên tất cả vụ việc, chị không thể nghĩ đc như thế sao?”

Sica nhìn em mình.

“Đó là lí do tại sao em gọi chị là đồ ngốc đó.”

Krystal thở dài.

“Chị thực sự phải nghe 1 đứa nhóc 16 cho lời khuyên sao?!”

“Chúa ơi, mình là 1 kẻ đần độn!” Sica nói và leo ngay xuống giường.

Krystal gật đầu.

“Người chị ngu ngốc tội nghiệp của em.”

**

Fany đi ngay ra khỏi chỗ chụp hình, cảm thấy tinh thần suy sụp. Cô đã không gặp Sica kể từ ngày hôm qua và bây giờ cô thực sự rất cần sự ủng hộ của cô ấy. Cô đi tới công viên và ngồi lên cái ghế mà cô luôn ngồi cùng với Sica. Trái tim cô ngày càng nặng trĩu với từng bước chân tiến gần tới cái ghế.

Tớ thực sự rất nhớ cậu, Jessi.

Cô ngồi lên ghế.

Tớ rất cần cậu bên cạnh ngay bây giờ.

Fany lấy điện thoại và gọi cho Sica.

“…xin vui lòng để lại tin nhắn sau…”

Fany nhắm mắt lại, cố gắng không bật khóc. Cô từ từ mở miệng nói.

“Jessi, tớ thực sự cần cậu…

…tớ thực sự nhớ cậu…

…xin hãy đến công viên…

…tớ đang chờ cậu…

Fany ngừng lại khi nước mắt rơi trên má cô. Cô lau vội nước mắt với tay kia.

…tại cái ghế của chúng ta…

…Tớ sẽ chờ cho đến khi nào cậu tới…

…dù có lâu như thế nào đi chăng nữa…

Cô lại ngừng lại.

…Honey, tớ yêu cậu…

…chỉ mình cậu thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net