chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taeyeon's POV

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa phòng rồi đóng lại, vậy là Tiffany đã về. Tôi quay lại nhìn từ bàn học chỉ thấy cô ấy đi về hướng bếp với mái tóc đen xõa sau lưng. Tiffany cầm cốc nước tựa vào  kệ bếp, cô ấy có vẻ mệt mỏi. Tôi đặt bút chì xuống và bước đến.

"Cậu mệt lắm hả?" Tôi hỏi.

Tiffany gật đầu, "Dae ..."

Tiffany chỉ vừa chuyển đến hai tuần nhưng cô ấy đã trở nên rất nổi tiếng. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Tiffany rất xinh đẹp mà, không nổi tiếng sao được? Tôi vẫn không quên việc chạm mặt với Siwon hôm trước, điều này làm tôi nghĩ Tiffany sợ tất cả bọn con trai. Nó khiến tôi khá vui vẻ. Nhưng từ lúc

sự cố đã xảy ra với Siwon không để lại bộ não của tôi mặc dù. Tôi. Nhưng đó rõ ràng không phải là trường hợp, kể từ khi cô bắt đầu đi chơi với tụi Nickhun thì tôi mới biết mình nghĩ sai rồi.

Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiffany nhợt nhạt một cách bất thường, tôi đặt tay lên trán cô khiến cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng tôi không quan tâm, tôi để ý cơ thể nóng bỏng của cô ấy hơn. Đùa thôi, nhưng Tiffany thật sự đang rất nóng.

"Cậu ốm rồi" Tôi nói khi rút tay về và nhìn Tiffany. 

Tiffany lắc đầu, "Không, không sao. Tớ không có bệnh." cô ấy nói chậm rãi, vẫn chưa thành thạo tiếng Hàn cho lắm.

Không quan tâm câu phản bác của cô, tôi đi lại tủ thuốc, đổ một ít thuốc ra muỗng

 "Há miệng ra nào". Tôi ra lệnh, đưa muỗng kề vào môi cô.

"Không mà"

Tiffany mím chặt môi, thì thầm

Tôi thở dài, " cố một tí thôi"

Tiffany lắc đầu. tôi ngay lập tức nghĩ ra một cách

"Cậu thật  xấu xí."

Tiffany há hốc mồm đầy kinh ngạc, tôi nhanh chóng đưa muỗng vào. Khuôn mặt Tiffany trở nên nhăn nhó khi nuốt chúng xuống. Tôi cười nhìn cô ấy 

"Tớ đùa đấy, cậu rất xinh đẹp"

Tôi nghĩ mắt tôi có vấn đề rồi vì tôi vừa thấy Tiffany đỏ mặt. nhún vai cho qua, tôi nói tiếp

"Cậu nên đi ngủ đi thôi, thuốc sẽ nhanh chóng khiến cậu buồn ngủ đó"

Tiffany đứng lên, tôi nghĩ cô ấy chuẩn bị rời đi nhưng ngay lập tức tôi nhận được một cái ôm ấm áp

"Gomawo." cô ấy nói với giọng dễ thương.

Ngón chân tôi cong lên, thầm cầu nguyện Tiffany không nghe thấy tiếng trái tim đang đập như điên của mình, bởi vì cả suy nghĩ lẫn trái tim của tôi đang điên lên vì cô ấy. Tôi ôm lại, vỗ nhẹ lên lưng cô ấy

"Không sao mà"

Chúng tôi rời khỏi cái ôm và Tiffany nở nụ cười xinh đẹp nhất từ trước đến nay. Khuôn mặt cô ấy thật gần. Tôi mỉm cười đáp lại. 

Mỉm cười nhìn cô ấy tiến về phía giường, vùi mình vào chăn. Tôi không thể ngăn bản thân nhìn ngắm thân hình Tiffany rồi dừng lại ở...mông cô ấy. Tiffany oh- có cặp mông rất hoàn hảo. Tôi cắn môi, cố gắng xua những suy nghĩ biến thái ra khỏi đầu. Quay về bàn, tôi cố tiếp tục hoàn thành bài luận của mình.

Tôi không được có những suy nghĩ như thế với bạn cùng phòng của mình.

Đã hơn hai giờ sáng mà tôi vẫn chưa hoàn thành bài luận. Ánh sáng từ đèn bàn là nguồn sáng duy nhất trong phòng. Tôi không muốn mở đèn phòng vì tôi sợ sẽ làm Tiffany thức giấc. Tôi nghe thấy tiếng động từ phía sau, khi quay người lại, tôi nhận ra Tiffany đang trở mình liên tục trên giường.

Nhìn thấy người cô ấy đầy mồ hôi khiến những suy nghĩ biến thái lại xuất hiện lần nữa nhưng tôi lập tức xua nó đi. Tiffany đang bị ốm và cô ấy đang đổ rất nhiều mồ hôi. Tôi đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn và một cái chậu đổ đầy nước ấm.

Khi tôi bước trở lại phòng, tôi nhìn thấy Tiffany đã tỉnh lại, ngồi dựa vào đầu giường. Tôi đặt chậu nước lên bàn,  nhúng khăn vào nước rồi vắt hết nước đi.

"Nằm xuống" Tôi ra lệnh.

Tiffany làm theo, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi. Nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên người cô ấy, tôi thì thầm với chính mình

"Bệnh từ khi nào mà nghiêm trọng vậy không biết?"

Tôi tiếp tục lau mồ hôi trên mặt và cổ Tiffany trước khi mang khăn trở lại phòng tắm. Tôi chuẩn bị đứng lên thì nhận thấy có một cánh tay giữ lấy vạt áo mình.

"Tae .." cô ấy thì thầm

"Hmm?" 

"Tớ lạnh"

"Tớ sẽ cho cậu mượn chăn của tớ"

Tôi định lên giường lấy chăn xuống thì Tiffany kéo tôi lại lần nữa

"Không cần" cô ấy lẩm bẩm.

Tôi nhíu mày

"Vậy cậu cần gì?"

"Ôm tớ" cô ấy đưa hai tay ra như em bé đang làm nũng với mẹ mình

Tôi trợn mắt, cố ổn định nhịp tim của mình lại 

Không sao đâu Taeyeon ah, mày chỉ cần ôm cô ấy đến khi cô ấy ngủ là được rồi

Tôi tự nói với chính mình 

"Được rồi .. nằm sát vào trong đi nào."

Tiffany di chuyển cơ thể để tạo khoảng trống cho tôi. Tôi cố thở đều khi nằm xuống cạnh Tiffany, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với cô ấy gần như thế.

Ngay khi tôi nằm xuống, cánh tay của Tiffany quấn quanh eo tôi và đầu tựa vào ngực tôi. Tim tôi đập mỗi lúc một nhanh. Tôi thầm cầu nguyện cho cô ấy không nghe thấy nó.

"Sao tim cậu đập nhanh quá vậy?" cô ấy thì thầm.

Chết tiệt.

"Vì tớ vừa mới tập gập bụng đó" Tôi nhanh chóng nghĩ ra một lý do. Tôi nhận thấy Tiffany ôm chặt lấy tôi hơn 

"Vậy nên bụng cậu rất săn chắc" tiếng của cô ấy gần như không thể nghe được khi cô ấy vùi đầu vào chiếc áo của tôi.

Cô ấy vừa sờ bụng tôi. TIFFANY VỪA SỜ VÀO BỤNG TÔI. Tôi đỏ mặt, thật may khi cô ấy không thể nhìn thấy tôi.

Tôi vòng tay ôm lấy vai Tiffany, hi vọng cô ấy nhanh chóng ngủ trở lại. Không lâu sau, tôi nhận thấy nhịp thở đều đặn của cô ấy, hơi thở nhẹ nhàng chạm vào cổ tôi. Tôi cố gắng nhẹ nhàng nâng cánh tay Tiffany khỏi eo mình.

Dù tôi rất thích được Tiffany ôm cả ngày, nhưng tôi còn bài luận phải hoàn thành.

Ước mơ hoàn thành bài luận của tôi vỡ như bong bóng xà phòng khi Tiffany không chịu rời khỏi cái ôm

"Tớ vẫn còn lạnh," cô ấy nói, rồi ôm lấy tôi

"Aish ... Tiff ..." Tôi ngừng lại khi Tiffany siết nhẹ eo mình "..Fany"

Tôi im bặt, ngạc nhiên khi bị cô ấy bất ngờ ôm chặt hơn

"Fany?" cô ấy lẩm bẩm, đầu vẫn chôn vào ngực tôi.

Tôi thở dài và từ bỏ ý định hoàn thành bài luận của mình  

"Được rồi, được rồi, ngủ tiếp đi Tiffany. Tớ sẽ ở lại đây. "Tôi đầu hàng.

"Tớ thích gọi bằng Fany hơn"

"Eh?" Tôi bối rối

"Gọi tớ là Fany."

"Đ-được rồi, Fany." Tôi lắp bắp.

"Ngủ ngon TaeTae"
-----
Rất k thích công túa Thái xuất hiện trong fic, nhưng thôi ráng nhịn, bị gì chụy ấy sẽ bị đập gãy mũi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net